Zhihu| Câu Chuyện Về Giấc Mơ Của Cô Ấy - Chương 4
16.
Năng lực dị năng của tôi là ‘Chuộc tội’
Bất kỳ người bị hại nào cũng có thể giao phó dị năng, nhưng cái giá phải trả chính là một thứ gì đó biến mất khỏi thế giới này mãi mãi.
Người biến mất chính là bọn họ
Cũng là tôi.
17.
Hình như tôi đã biết tại sao mình ở đây rồi.
Tại sao trí nhớ của tôi luôn đứt đoạn, giống như sợi dây trân châu ngắn?
Tại sao người trước mặt tôi biết tất cả mọi chuyện nhưng lại không nói gì?
Tại sao tôi lại quên bản thân mình đến Yokohama lúc nào?
“Tôi nhớ có một người Dị Năng Giả tên là Edgar Allan Poe, dị năng của anh ta là kéo người vào trong sách.” Tôi không vội.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, trên vai là ánh lửa chưa mờ đi.
“Nói ra chân tướng, anh biết.”
“Tôi biết.”
Điều kiện để giải trừ năng lực dị năng, cũng chính là điều kiện trở về hiện thực, chính là nói ra sự thật.
“Thực ra, có lẽ tôi đang trên bờ vực biến mất.” Tôi cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm không thể giải thích được, kể từ khi tôi mười tuổi, đây là lần đầu tiên tôi mỉm cười vui vẻ như vậy.
Dị năng của tôi, sử dụng đến giới hạn, bản thân tôi cũng sẽ biến mất.
Trúc mã của tôi trầm mặc không nói.
Bàn tay siết chặt là bài thơ tình anh ta tặng tôi.
Thế giới sụp đổ, từng mảnh bối cảnh biến thành những bông tuyết rơi, bối cảnh dần dần trở nên trong suốt và biến mất một cách rõ ràng đẹp mắt.
Ở thế giới cuối cùng, chúng tôi không nói gì, nhưng dường như lại nói rất nhiều.
“Người tạo ra giấc mơ, nhiệm vụ của anh đã kết thúc.” Cuối cùng tôi nhẹ nhàng nói.
Tất cả, cũng chỉ là một giấc mơ vĩ đại mà Osamu Dazai đã dệt nên cho tôi khi tôi hấp hối.
Mà giấc mơ thì không có khởi đầu.
18.
Tôi lấy ra một quyển sách từ ba lô của mình.
《 Tản trong cơn gió nhẹ》, kể về câu chuyện nữ chính g/i/ế/t c/h/ế/t cha mẹ đã nuôi dưỡng cô, không có ai có thể nhìn thấy vực thẩm băng giá bên dưới góc này, ngoại trừ Osamu Dazai.
“Ầy, tôi cũng ký tên cho anh, tặng cho anh.”
“Thật đáng tiếc, bát đĩa trong nhà hôm nay còn chưa rửa.”
Thế giới của tôi được bao phủ bởi một màu nước, đom đóm đậu trên tay tôi bắt đầu bay đi.
Morikawa Kiyoshi sẽ không còn tồn tại nữa, biến mất không để lại bất kỳ dấu vết gì.
Vì chuộc tội.
19.
Đợi đến lúc Osamu Dazai phản ứng, trong ngực anh ta chỉ còn lại bộ quần áo trống rỗng.
Anh ta lật quyển sách kia ra.
Dòng chữ viết trên trang tiêu đề được viết gọn gàng, như thể muốn người nhận có thể lưu giữ hoàn hảo mãi mãi.
“Xin lỗi, tôi đã thất hẹn. Thật ra món quà tôi chuẩn bị cho anh, chính là chạy trốn…
… sáng tỏ.”
Mười lắm năm ở chung, đổi lấy một câu thất hứa.
Nước mắt rơi xuống từ lúc nào, đối mặt với nỗi đau xét nát tâm hồn, đã không còn cách nào cảm nhận được.
Trong lúc mông lung, quyển sách 《 Tản trong cơn gió nhẹ》kia đang tan biến, biến thành những mảnh pha lê và biến mất.
Đến khi Osamu Dazai đưa tay ra, cũng đã không thể chạm vào nó nữa.
20.
Không giữ được, không nắm được, không thể bắt được
Tất cả đều bay trong gió
Cuối cùng, cô cũng chẳng để lại gì cho anh.
Hoàn thành