Zhihu| Câu Chuyện Về Giấc Mơ Của Cô Ấy - Chương 3
11.
Tôi từng hứa với Osamu Dazai là sẽ tặng anh ta một món quà tốt nhất vào sinh nhật mười sáu tuổi của anh ta.
Lúc đó tôi rất mong chờ ngày đó tới nhanh.
Đáng tiếc, tôi không chờ được đến ngày đó.
Trước khi đến ngôi nhà ấm áp này, sao tôi có thể biết được mình sẽ rơi vào địa ngục chứ.
Lưu vong, là quyết định của tôi lúc tôi mười ba tuổi.
12.
Bây giờ tôi đứng trong một đống lửa.
Đột nhiên nhớ tới thiếu niên đã khóc ngày hôm ấy.
Anh ta không cam lòng hỏi tôi tại sao thế giới này lại bất công như vậy, tại sao em gái của anh ta lại bị sát hại dã man chỉ vì vẻ ngoài của cô ấy, mà tôi chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh ta.
“Bọn họ đều nói tôi là Thần.”
“Anh có muốn báo thù không?”
Trong mắt thiếu niên hiện lên vẻ kinh ngạc và mê man.
“Nếu tôi trả thù, tôi sẽ biến mất mãi mãi có đúng không?”
Có vẻ như anh ta đã biết tin tức liên quan với chuyện của tôi.
“Đúng thế.”
Tôi trịnh trọng trả lời anh ta.
13.
Đồng thời loại bỏ …
Còn gì đâu?
14.
Tôi đứng ở trong ngọn lửa, ánh lửa đầy trời dường như muốn mạnh mẽ nuốt chửng cả thế giới.
Đương nhiên tôi biết ai đã đốt lửa này.
Đột nhiên, sau lưng có người vỗ vai của tôi.
“Vẫn là không cẩn thận như vậy.”
Thân hình người đến ẩn hiện trong bóng tối của ánh lửa cao ngất trời, bàn tay khớp xương rõ ràng đưa cho tôi một cái khăn tay.
Màu xanh sẫm viền tơ lụa, khăn tay tinh xảo.
Tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra người đó, tôi không hoảng hốt khi bị bắt được, cũng không ngạc nhiên khi đối phương đột nhiên tìm tới.
Chỉ là giữa những ánh sáng xen vào nhau, tôi đột nhiên nghĩ tới, tại sao tôi lại thích kiểu khăn tay này đến vậy.
Bởi vì đây là món quà đầu tiên anh ta tặng tôi.
Cũng là bắt nguồn cho món quà tốt nhất tôi muốn tặng cho anh ta năm mười sáu tuổi.
“Là anh.”
15.
Năm mười ba tuổi, mặc dù tôi tự nhận thức được hiện trường đã được xử lý ổn thỏa, nhưng tôi cũng không có lòng tin gì với mình lúc mười ba tuổi. Cho nên quả quyết lựa chọn đi tìm một chỗ trốn trước, tốt nhất là không để bị bắt, bị bắt thì chờ tôi chỉ có cái c/h/ế/t.
Sống sót đối với tôi mà nói, giống như dải ruy băng trang trí ngày lễ, có cũng được mà không có cũng không sao.
Có thể tôi đã chết từ sớm, nhưng có điều gì đó còn chưa hoàn thành, mới khiến tôi vẫn còn ở lại thế giới này.
Thật ra tôi chỉ muốn sống đến mười bốn tuổi.
Sau này, lúc tôi phát hiện mình đã đánh rơi nhầm chiếc khăn viền ren ở hiện trường, tôi càng tin chắc rằng xác xuất cảnh sát sẽ tìm ra được kẻ cầm đầu là tôi.
Nhưng bất ngờ chính là, không có chuyện gì xảy ra cả.
Lúc đó tôi tưởng mình thật sự đã làm rơi ở giữa đường, chứ không có rơi ở hiện trường, cho đến khoảnh khắc Osamu Dazai đưa chiếc khăn cho tôi.
Tôi mới hiểu.
Tôi mới hiểu.
Tôi mới hiểu.
Thời khắc anh ta đứng trong ánh lửa này.
Đột nhiên tôi hiểu ra mọi chuyện.