Vị luật sư ly hôn nổi tiếng, gục ngã trong ván cờ hôn nhân - Phần 4
Trên mặt anh ta lóe lên cơn giận, nhưng ngay lập tức sững lại. Anh ta rất quen thuộc với quyển album này. Bên trong, là tất cả những bức ảnh từ thời đại học của tôi và anh ta: từ lúc anh ta chụp lén tôi, đến khi quen biết, rồi yêu nhau say đắm… Từng là vật quý giá tôi cất trong két sắt, từng nói: sẽ giữ lại để sau này khi già cùng nhau xem lại. Lúc này, tôi mặt không đổi sắc, cầm quyển album từ tay anh ta, tiện tay ném đi. Một tiếng “bịch” trầm đục, vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
“Còn không đi? Đến giờ chạy bộ buổi tối rồi đấy.”
Tôi nhắc nhở. Anh ta đứng đó, sắc mặt u ám, im lặng vài giây rồi dứt khoát xoay người, lạnh lùng vứt lại một câu:
“Cô có giấu Nhất Hiên cũng vô ích. Nó là con trai tôi, chỉ có theo tôi mới có tương lai tốt hơn. Tôi tuyệt đối không từ bỏ nó.”
Nói xong, “rầm” một tiếng, cửa đóng sập. Nửa tiếng sau, tôi đứng dậy phủi tay, thở dài một hơi. Tất cả những thứ liên quan đến anh ta, đều đã được đóng gói xong, chỉ còn chờ đem đi vứt. Hóa ra, những ký ức thanh xuân từng xem như báu vật, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Đang mải suy nghĩ, điện thoại bỗng reo lên. Một giọng đàn ông trẻ trung, có chút bất cần vang lên:
“Tôi là Đại Phi, cô tìm tôi?”
Tôi nhìn chàng trai trẻ ngồi trước mặt, nhai kẹo cao su đầy tùy tiện. Mái tóc nhuộm tím, khuyên môi sáng loáng, ánh mắt lạnh nhạt, cả người toát lên vẻ ngông cuồng và bất cần. Nhưng nếu nhìn kỹ…
Trời lạnh mà cậu ta chỉ mặc một chiếc áo bông mỏng, cổ tay áo sờn cũ đến bạc màu, khóa kéo bị rách được khâu lại bằng vài đường chỉ đen xiêu vẹo, trông như chính tay cậu ta tự vá. Tôi đi thẳng vào vấn đề.
“Cậu là Đại Phi? Con riêng của Lâm Vãn?”
Cậu ta hờ hững nâng mí mắt lên liếc tôi, nhưng không đáp. Tôi rút ra một xấp tiền mặt, đẩy tới trước mặt cậu ta.
“Chồng tôi muốn ly hôn vì cô ta. Tôi cần cậu giúp tôi một tay.”
“Thỏa thuận xong.”
Cậu ta vung tay, cuốn xấp tiền đi. Trả lời dứt khoát như vậy, khiến tôi hơi bất ngờ.
“Cậu không cần hỏi gì mà đã đồng ý? Cậu tin tôi sao?”
“Có gì mà không tin?”
Cậu ta vẫn nhai kẹo cao su, giọng điệu đầy thờ ơ.
“Dù sao thì, cô ta cũng vất vả nuôi cậu lớn”
“Phụt!”
Đại Phi phun kẹo cao su ra thành một đường cong, trên mặt lộ ra vài phần mỉa mai.
“Thay vì nói: bà ta cực khổ nuôi chúng tôi. Chi bằng nói: bà ta tận hưởng cái hình tượng đó, trước mắt người ngoài thì đúng hơn.”
Tôi quan sát cậu ta, lại rút ra một xấp tiền nữa. Cậu ta vung tay thu gọn, rồi tiếp tục nói:
“Tôi học đàn từ năm bốn tuổi. Số tiền bố tôi dành dụm cho tôi học đàn, bị bà ta một phát quyên góp hết cho Hội Chữ Thập Đỏ. Phóng viên đến phỏng vấn, bà ta nói: gì mà có những đứa trẻ còn không có cơm ăn, nhà chúng tôi dù khó khăn cũng không thể so với họ được.”
“Biết bố tôi chớt thế nào không? Bị loét lưng, nhiễm trùng mà ra đi. Bà ta đúng là có chăm sóc bố tôi, nhưng chỉ là phần nhìn thấy được.”
“Bà ta mê hoặc được chồng chị, tôi chẳng ngạc nhiên chút nào. Cái hình tượng này của bà ta, luôn có thể thu hút được vài tên ngu ngốc. Nhưng người có điều kiện như chị mà cũng mắc bẫy, thì đúng là lần đầu tiên tôi thấy.”
Lúc rời đi, Đại Phi siết chặt xấp tiền trong tay, hỏi:
“Vậy tôi chỉ cần tìm cách: ép bà ta buộc chồng chị ly hôn? Chỉ vậy thôi?”
Tôi gật đầu.
“Chỉ vậy thôi.”
“Được!”
Chỉ ly hôn thôi thì chưa đủ, mà phải ly hôn theo ý tôi muốn. Tôi phải đánh từ hai phía.
Hôm sau, trong cơn tuyết rơi lất phất, tôi lại đến quán “Canh Thịt Dê”. Lâm Vãn đang quỳ trên nền tuyết, cúi đầu giúp một ông lão chống gậy buộc dây giày. Mấy ông bà lão xung quanh giơ ngón tay cái tán thưởng:
“Nhà nào mà cưới được con dâu như cô, thì đúng là tích đức tám đời!”
Lâm Vãn đứng dậy, thẹn thùng đáp:
“Với điều kiện của tôi, ai mà để mắt đến chứ…”
Quay đầu lại, vừa vặn chạm mắt tôi, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt. Mím môi, cô ta bước đến trước mặt tôi, ngẩng cằm lên đầy kiêu ngạo:
“Luật sư Hạ nói, nếu cô dám tìm tôi, dám động đến tôi một ngón tay, anh ấy sẽ kiện cô!”
Tôi cụp mắt xuống, rồi lại ngẩng lên, cơn giận bùng lên mãnh liệt, khuôn mặt méo mó, cả người tức đến phát điên.
“Lâm Vãn, cái tin nhắn cô gửi cho tôi hôm đó là có ý gì? Hai người các người đã ở bên nhau rồi à? Cô không sợ tôi làm ầm mọi chuyện lên, khiến cô cả đời không ngẩng đầu lên nổi sao?”
Lâm Vãn nheo mắt nhìn tôi một lúc, bỗng nhiên bật cười, khẽ lắc đầu thở dài:
“Trước đây, tôi nhìn thấy giảng viên đại học, luôn cảm thấy họ cao siêu, giỏi giang biết bao. Nhưng giờ lại phát hiện, hóa ra cũng chẳng khác gì những mụ đàn bà chanh chua ngoài phố.”
Cô ta nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng mà đầy thương hại.
“Trái tim như thế nào, thì thế giới nhìn thấy cũng như vậy. Tôi đã đồng ý với anh ấy, dù sao, anh ấy đã trao cho tôi một tấm chân tình nóng bỏng. Không có người phụ nữ nào, lại không rung động trước tình yêu chân thành như vậy.”
“Một người đàn ông xuất sắc như luật sư Hạ, gánh vác áp lực lớn đến thế, vậy mà không nhận được một chút hơi ấm nào từ gia đình. Cô thật sự không biết trân trọng! Nhưng tôi không bẩn thỉu như cô nghĩ. Dù bất đắc dĩ phải đồng ý với anh ấy, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không có bất kỳ quan hệ mờ ám nào, khi anh ấy vẫn còn gia đình! Tôi chính là tôi. Anh ấy đến, tôi ở đây. Anh ấy không đến, tôi vẫn ở đây. Chỉ vậy thôi!”
Tôi lớn tiếng nói:
“Đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì! Cô chẳng phải là nhìn trúng tiền của anh ta sao? Nếu không, tại sao anh ta cứ nhất quyết tranh giành tài sản với tôi mới chịu ly hôn!”
Cô ta cười nhạt, vẻ mặt như chẳng thèm tranh luận với tôi.
“Ai ai cũng biết, thứ tôi coi thường nhất chính là tiền. Nếu không, mười ba năm qua, tôi đã có vô số cơ hội gả vào hào môn, cuối cùng lại vẫn ở đây. Điều duy nhất có thể khiến tôi động lòng, chỉ có chân tình mà thôi.”
Tôi bật cười lạnh, giọng đầy mỉa mai:
“Nói thì hay lắm! Anh ta yêu cô như thế, vậy sao không ly hôn rồi cưới cô ngay đi? Chỉ có thể chứng minh rằng, trong mắt anh ta, tiền quan trọng hơn cô!”
Khuôn mặt dịu dàng, an yên của Lâm Vãn thoáng chốc trở nên khó coi.
“Chân tình của anh ấy, tôi tự biết là đủ rồi.”
Tôi cười đắc ý.
“Chân tình? Có bản lĩnh thì bảo anh ta ly hôn tay trắng đi! Nếu vì cô mà anh ta tình nguyện từ bỏ toàn bộ tài sản, tôi mới tin là anh ta thực sự yêu cô! Nếu không, tất cả chỉ là nói suông, chỉ là trò biện hộ của một đôi gian phu dâm phụ mà thôi!”
Lâm Vãn siết chặt đôi môi, cơ mặt khẽ co giật, im lặng một lúc lâu mới nhìn tôi, từng chữ từng câu rõ ràng:
“Vậy nếu anh ấy thực sự làm được thì sao?”
Tôi vỗ ngực lớn tiếng đáp:
“Vậy thì, tôi sẽ đích thân mang quà mừng đến lễ cưới của hai người, để tất cả mọi người đều biết rằng: ngay cả tôi, người vợ trước, cũng bị tình yêu của hai người cảm động! Đến lúc đó, hình tượng của cô, Lâm Vãn, sẽ càng thêm rực rỡ, chói sáng!”
Trong giọng điệu dõng dạc của tôi, đôi mắt Lâm Vãn dần dần ánh lên tia sáng. Tôi biết. Nội tiết tố hạnh phúc của cô ta đang rục rịch trỗi dậy.
Thành phố liên tục có bão tuyết mấy ngày liền, giao thông tê liệt. Quầy hàng của Lâm Vãn tạm thời đóng cửa. Nhưng khi đã chìm đắm trong men tình, chút khó khăn này nào có thể cản trở được họ? Lấy lý do “quen uống canh lòng dê”, mỗi ngày sau giờ làm, Hạ Tư Minh bất chấp gió tuyết lạnh buốt, đi bộ suốt nửa tiếng để đến nhà Lâm Vãn. Lên nhà uống canh lòng dê.
Thậm chí, vì thời tiết khắc nghiệt và quãng đường xa xôi, những cuộc gặp gỡ này càng trở nên kích thích và cuồng nhiệt hơn. Hạ Tư Minh ngồi bên bàn ăn, Lâm Vãn chỉ bận rộn vì một mình anh ta. Thỉnh thoảng, hai người trao nhau ánh nhìn, nở nụ cười dịu dàng, tạo nên một khung cảnh ấm áp, an yên, như ánh đèn vàng ấm trong đêm đông lạnh giá.
Tất cả những điều này… Tôi đều thấy được qua camera. Mấy hôm trước, Đại Phi gửi cho tôi một bức ảnh chụp hóa đơn.
“Hoàn tiền.”
Tôi hỏi là chuyện gì. Hắn bực bội nói:
“Lười kể lể chuyện của họ với chị. Tôi mua cái camera gắn lên đấy, tự chị xem đi! Dù sao cũng là nhà của bố tôi, tôi muốn lắp thì lắp!”
Tôi trầm ngâm một chút, rồi đồng ý. Hạ Tư Minh là người tâm tư kín đáo, đầy toan tính, nhưng trước mặt Lâm Vãn lại như ngọn lửa bén vào rừng khô, mất hết lý trí. Biết người biết ta, mới có thể kiểm soát nhịp độ. Huống hồ, đây chẳng qua chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông.
————–