Vị luật sư ly hôn nổi tiếng, gục ngã trong ván cờ hôn nhân - Phần 2
Ngày thứ ba, tôi đến công viên ngoại ô và ngồi trước quán ăn nhỏ, có tấm biển ghi “Canh dê Lâm Vãn”. Tôi nhìn người phụ nữ tên Lâm Vãn ở đằng xa. Cô ấy đang ngồi xổm bên bồn hoa, nhẹ giọng nói chuyện với một con mèo hoang. Trước quán, có hai người đàn ông đứng đùa giỡn:
“Chị Lâm chỉ quan tâm đến đám chó mèo này thôi, chẳng buồn kiếm tiền nữa rồi.”
Lâm Vãn vội đứng dậy, dịu dàng xin lỗi với vẻ áy náy:
“Xin lỗi nhé, tôi thấy chúng tội nghiệp quá nên mải lo nhìn, không để ý đến hai cậu.”
Một người đàn ông xua tay:
“Chị đang làm việc thiện mà. Đám động vật hoang này coi quán chị là nhà, biết chị mềm lòng nên cứ bám lấy xin ăn thôi. Cảnh tượng này đẹp và ấm áp thế, bọn tôi nhìn cũng thấy vui mắt.”
Sau khi hai người đàn ông rời đi, tôi bước tới.
“Cho tôi một bát canh nội tạng dê.”
Lâm Vãn “À” một tiếng, mỉm cười vui vẻ rồi giúp tôi múc canh. Qua làn khói trắng bốc lên nghi ngút, tôi lặng lẽ quan sát cô ấy. Khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, khóe mắt đã có vài nếp nhăn lẻ tẻ. Dù không còn nét thanh xuân tươi trẻ như những cô gái đôi mươi, nhưng ngũ quan dịu dàng, trầm tĩnh. Tóc buộc thấp đơn giản, vài sợi tóc con rơi xuống hai bên má, toát lên vẻ đẹp nhẹ nhàng, và nữ tính đặc trưng của một người phụ nữ.
“Em gái, em đến lần đầu nhỉ? Chị cho em thêm mấy miếng phổi dê, để nếm thử nhé.”
Tôi ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, chậm rãi nếm thử hương vị. Trong đầu không ngừng quẩn quanh một câu hỏi. Một người như Lâm Vãn, với hoàn cảnh như vậy, với phẩm cách như thế này… Có thể xen vào gia đình người khác không? Có thể không?
Tầm mắt hơi dao động, Lâm Vãn đã ngồi xuống đối diện tôi. Tôi sững người một chút. Cô ấy mỉm cười dịu dàng, ánh mắt sáng trong nhìn tôi:
“Em là vợ của luật sư Hạ, đúng không?”
Tôi đặt muỗng xuống, lặng lẽ đối diện với cô ấy.
“Hóa ra cô biết tôi à?”
Cô ấy cười nhẹ:
“Tôi nhớ dai lắm. Trước đây từng thấy ảnh em trong điện thoại của luật sư Hạ, nên nhận ra ngay.”
Tôi nhíu mày, chợt nhớ ra. Trước đây, hình nền điện thoại của Hạ Tư Minh là ảnh tôi và con trai. Nửa năm trước, anh ấy đột nhiên đổi thành ảnh phong cảnh. Lâm Vãn cụp mắt xuống, im lặng vài giây, rồi lên tiếng với giọng điệu ôn hòa:
“Chị biết em đến đây vì chuyện gì. Chắc em nghĩ: chị và luật sư Hạ có tư tình đúng không?”
Tôi không đáp. Cô ấy chậm rãi ngước lên, ánh mắt ấm áp và chân thành.
“Em gái, nếu em tin chị thì… thật sự là không có. Chị và luật sư Hạ hoàn toàn trong sạch. Lần tiếp xúc duy nhất giữa chị và anh ấy, là sau khi anh ấy chạy bộ xong, có ghé qua quán chị uống một bát canh.”
Nói đến đây, chân mày cô ấy thoáng hiện vẻ ưu tư.
“Về sau, chị thấy anh ấy uống canh mà tâm trạng sa sút, không nói chuyện với ai, trông có vẻ áp lực rất lớn, nên có hảo tâm an ủi vài câu. Không ngờ… haizz, có lẽ anh ấy hiểu lầm rồi.”
“Anh ấy bắt đầu nói những lời không thực tế. Nhưng mà, chị nghe chỉ thấy buồn cười thôi. Đừng nói anh ấy có gia đình, kể cả nếu là người độc thân, thì với đẳng cấp như anh ấy, làm sao có thể để mắt đến người như chị chứ?”
“Chị đã nói rõ với anh ấy, đó chỉ là cảm xúc bộc phát nhất thời, nhưng anh ấy không chịu nghe, thậm chí ngày càng đi quá giới hạn. Có lúc còn không để ý đến suy nghĩ của chị, gọi điện nói những chuyện hoang đường. Thật ra, nếu em không đến tìm, chị cũng định tìm em để nói chuyện. Luật sư Hạ chắc là do áp lực quá lớn, mới hành động điên rồ và thiếu lý trí như vậy. Là vợ anh ấy, có lẽ em có thể giúp anh ấy nhiều hơn.”
Tôi nhìn lớp mỡ trắng dần đông lại trên mặt bát canh.
“Ý chị là, tất cả những chuyện này đều là do Hạ Tư Minh đơn phương si mê. Còn chị thì luôn khuyên nhủ và từ chối anh ấy?”
Lâm Vãn thở dài một hơi, chậm rãi gật đầu. Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, chậm rãi hỏi:
“Vậy việc lắp camera trong phòng ngủ nhà tôi, để chị tiện theo dõi, cũng là hành động bốc đồng mà chị không hề mong muốn sao?”
Lâm Vãn khựng lại một giây, sau đó vội vàng nói:
“Chuyện này tôi đã mắng anh ấy rồi! Quá hoang đường!”
Tôi tiếp tục hỏi:
“Vậy còn lần hai người cùng đi leo núi thì sao? Vì chị kêu đau chân nên anh ấy mới cõng chị, rồi bị ngã xuống núi. Chẳng lẽ, đó cũng là do anh ấy ép buộc chị đi theo?”
Lâm Vãn trừng mắt, con ngươi hơi mở to, đột ngột đứng bật dậy.
“Leo núi? Chị không hiểu em đang nói gì.”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
“Không phải nói là trí nhớ tốt sao? Lần đó, tôi còn gọi điện cảm ơn chị, vậy mà nhanh như vậy đã quên rồi?”
Lúc này, có khách gọi món.
“Một phần lớn, mang đi!”
Lâm Vãn mím môi, vội vàng chạy đến quầy, động tác cứng nhắc cầm lấy muôi múc canh.
Choang! Một tiếng động lớn vang lên. Chiếc nồi đầy canh dê nóng hổi bị lật đổ, hơi nước bốc lên nghi ngút, nước canh và thịt dê văng tung tóe khắp mặt đất. Bị nước nóng bắn lên người, Lâm Vãn hét lên một tiếng, mắt lập tức đỏ hoe. Khách hàng bị văng nước canh vào vội vàng né tránh, tức giận mắng chửi vài câu rồi bỏ đi. Nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, tôi không muốn dính vào mớ rắc rối này, liền cầm túi chuẩn bị rời đi. Bỗng nhiên, cô ta đỏ mắt, bật thốt lên.
“Xin lỗi!”
Tôi dừng bước, cau mày nhìn. Cô ta đứng đó trong bộ dạng nhếch nhác, khẽ nức nở.
“Xin lỗi, chuyện này đúng là chị đã giấu em. Hôm đó, chị buồn bã vì chuyện con riêng đánh nhau, anh ấy tình cờ đến, nói rằng đi leo núi sẽ giúp tâm trạng tốt hơn, nên chị đã đi cùng. Sau khi anh ấy ngã xuống núi, chị sợ hãi quá nên gọi 1 1 0. Chị không dám gặp em, vì sợ em nghĩ nhiều.”
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, nước mắt từng giọt lăn dài xuống má. Bàn tay bị nước canh nóng bắn trúng đã phồng rộp lên vài nốt bỏng lớn, trông vô cùng thảm thương.
“Đường Gia, em đang làm gì vậy!”
Một tiếng quát giận dữ vang lên sau lưng. Tôi quay đầu lại. Hạ Tư Minh mặt mày giận dữ, từ xa lao tới như một cơn gió. Khoảnh khắc ấy, tôi sững người. Đã rất lâu rồi, tôi chưa từng thấy trên gương mặt anh ấy một cảm xúc mãnh liệt đến vậy. Anh mặc bộ vest xanh, bộ đồ chỉ dùng trong những buổi đàm phán quan trọng. Điều này có nghĩa là, anh ấy đã rời khỏi một sự kiện công việc cấp bách để chạy đến đây. Mà trước đây, ngay cả khi tôi gặp tai nạn giao thông và gọi điện, anh cũng kiên quyết hoàn thành đàm phán xong mới tới bệnh viện.
Hạ Tư Minh trừng mắt nhìn mớ hỗn độn trên mặt đất, rồi lại nhìn Lâm Vãn đang nức nở khe khẽ. Sau đó, anh mím chặt môi, từng bước đi về phía cô ta. Anh cúi đầu, lặng lẽ nhìn người phụ nữ trước mặt trong bộ dạng chật vật và yếu đuối. Bất chợt, anh đưa tay kéo mạnh cô ta vào lòng.
“Em có sao không? Cô ấy có làm em bị thương không?”
Khuôn mặt Lâm Vãn vùi trong ngực anh, đột nhiên bật khóc nức nở, tiếng khóc đầy ấm ức. Hạ Tư Minh đau lòng nhắm mắt lại, giọng nói dịu dàng:
“Đừng khóc! Lâm Vãn, đừng khóc! Nhớ câu em thích nói nhất không? “Thuyền nhẹ đã vượt vạn tầng núi”, mọi đau khổ của em đã qua rồi, hoàn toàn qua rồi! Không còn điều gì trên đời này, đáng để Lâm Vãn phải rơi một giọt nước mắt nữa!”
Từ đầu đến cuối, Hạ Tư Minh không hề liếc nhìn tôi một lần. Tôi lấy điện thoại ra, hướng về phía họ, chụp liên tục vài bức. Tiếng “tách tách” vang lên rõ ràng. Lâm Vãn lập tức rời khỏi vòng tay của Hạ Tư Minh, lùi lại mấy bước, trên mặt là vẻ hốt hoảng và bối rối, như thể đến giờ cô ta mới nhận ra mình đã làm gì. Cô ta hoang mang nhìn tôi, vội vàng giải thích:
“Tôi quên mất, tôi không cố ý, tôi…”
Cô ta không nói tiếp được nữa. Vì tôi chỉ lặng lẽ nhìn bằng ánh mắt lạnh nhạt.
“Em không cần nói gì đâu, cứ để anh.”
Hạ Tư Minh trầm giọng cắt ngang, quay đầu nhìn tôi. Chỉ trong chớp mắt, anh ta lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng của một luật sư danh tiếng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
“Đường Gia, có chuyện gì thì về nhà nói. Ở đây gần trường đại học của em, trong công viên có rất nhiều sinh viên qua lại, làm ầm lên chỉ khiến em mất mặt. Hơn nữa…”
Anh ta quét mắt nhìn mớ hỗn độn trên mặt đất, giọng điệu châm chọc:
“Bắt nạt một người phụ nữ cô đơn không nơi nương tựa, có gì thú vị sao?”
Tôi nhìn anh ta, giọng nói bình thản nhưng lạnh lẽo:
“Anh cũng biết: ở đây có nhiều sinh viên của tôi sao? Vậy thì đường đường là chồng của tôi, lại ôm chặt một góa phụ giữa nơi công cộng như thể lửa bén rơm, có phải cảm giác rất kích thích không?”
Đôi mắt Hạ Tư Minh hơi co lại, trong cơn giận dữ còn xen lẫn chút sững sờ. Bởi vì trước giờ, tôi luôn tỏ ra dịu dàng, thanh lịch, điềm đạm. Anh ta chưa từng thấy tôi như thế này. Mà ngay cả tôi, cũng chưa từng thấy chính mình như thế này.
“Mặc dù, bây giờ tôi có thể tát mỗi người một cái mà không ai trách được, nhưng tôi không cho phép người khác đổ vấy sai lầm lên đầu mình.”
Tôi quay sang Lâm Vãn, người đang lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
“Cô Lâm, cô im lặng như vậy, không lẽ thực sự có ý định đó?”
Cô ta run lên, vài giây sau, chậm rãi ngẩng cao cằm, lớn tiếng nói:
“Thôi đi, đừng cãi nhau nữa, không phải cô ta, là tôi tự làm đổ, vậy được chưa?”
Mắt cô ta đỏ hoe, đầy ấm ức nhìn Hạ Tư Minh:
“Luật sư Hạ, bây giờ anh hãy dẫn vợ mình rời đi, đừng ảnh hưởng đến việc buôn bán của tôi nữa. Sau này, tôi cũng không muốn anh đến đây nữa, làm ơn đừng quay lại!”
Xung quanh, khách hàng bắt đầu tụ tập lại.
“Chuyện gì vậy? Sao lại thành ra thế này?”
“Chị Lâm, có ai bắt nạt chị à? Ai đấy?”
Những ánh mắt đầy ác ý dồn về phía tôi. Hạ Tư Minh ánh mắt trầm xuống, nắm chặt tay tôi kéo về phía bãi đỗ xe. Tôi giãy không thoát, chỉ có thể bước theo anh ta. Phía trước, một sinh viên quen mặt cầm quả bóng, vui vẻ chào:
“Chào cô Đường!”
Tôi mỉm cười gật đầu: “Chào em.”
Đến bãi đỗ xe, tôi dùng sức hất tay anh ta ra, bình tĩnh đi về phía xe của mình. Hai hàng cây ven đường vun vút lùi lại phía sau. Lái xe trên con đường lớn, cuối cùng tôi không kìm được nữa, nước mắt rơi xuống. Tôi cho bản thân nửa tiếng đồng hồ: tức giận, đau khổ, chấp nhận, bình tĩnh… Sau đó, tôi bẻ lái, đi thẳng đến ngân hàng. Tôi và Hạ Tư Minh có một tài khoản chung của gia đình. Tiền lương, cổ tức, lợi nhuận của cả hai đều chuyển vào đó. Lúc mở tài khoản, anh ta đã cười nói với tôi:
“Không phải em luôn chê anh không biết thể hiện tình cảm sao? Tài khoản này từ nay giao cho em quản lý, anh chỉ việc chuyển tiền vào. Xem như đây là sự bảo đảm cho em và con trai sau này. Kiểu thể hiện này, em hài lòng chứ?”
Mấy năm nay, số dư trong tài khoản đã vượt quá 18 triệu. Nhân viên ngân hàng nhìn tôi với vẻ khó hiểu, nói:
“Tài khoản này đã bị đóng băng do vi phạm hợp đồng bảo lãnh. Chị không biết sao?”
Tay chân tôi lạnh toát, chậm rãi hỏi:
“Chuyện từ khi nào?”
“Hai tháng trước.”
Hai tháng trước… Lúc đó anh ta vừa xuất viện sau khi hồi phục. Còn tôi, vì chăm sóc anh ta mà kiệt sức, sốt cao liên tục một tuần. Vậy mà khi tôi đang mê man trong cơn sốt, anh ta đã bắt đầu chuẩn bị để giành lợi thế, trong cuộc chiến tranh giành tài sản khi ly hôn. Tôi cảm thấy vừa nực cười vừa châm chọc…
————–