Trà xanh đụng phải độc dược - Phần 5
Tôi mất kiên nhẫn ngắt lời và đi đến chỗ họ.
“Đúng, không sai, là tôi đẩy.”
Ôn Lễ Hành nói: thời điểm âm mưu chống lại ai đó, phải nhanh chóng và tàn nhẫn, không thể cho đối phương có cơ hội phản ứng. Vậy nên.
“Lục Hứa.”
Tôi nhấc chân hướng Lục Hứa đạp một cái, trên người hắn đều là nước. Ma sát trên mặt đất rất trơn, thoáng cái đã bị tôi đạp vào trong nước. Cố Tích khiếp sợ trợn to mắt, còn chưa kịp phản ứng, tôi lại đạp thêm cô ta xuống.
“Nhìn rõ chưa, lần này mới là tôi đẩy.”
Động tĩnh lớn như vậy, cuối cùng cũng khiến người chung quanh chú ý. Bất quá mọi người cũng không phải lo lắng vấn đề ai bị ngã, mà là…
“Người đàn ông này sao lại chạy đến chỗ suối nước nóng của nữ?”
“Hình như là đôi tình nhân nhỏ, nhìn thật không có tố chất. Ngang nhiên ở chỗ này làm cái gì không biết. Định play ngoài trời à?”
Lục Hứa đứng ở trong nước, nước còn chưa tới thắt lưng. Vẻ mặt hắn xấu hổ, đời này hắn còn chưa từng mất mặt như vậy. Hắn chỉ có thể đen mặt nhìn tôi:
“Ninh Dĩ Phong!”
“Đây không phải là sắp bị chớt đuối sao, kêu cha gọi mẹ cái gì?”
Quả nhiên, thời điểm thích hợp con người vẫn nên phát điên thì hơn. Bây giờ tôi mới cảm nhận được niềm vui của Ôn Lễ Hành. Mỗi ngày đều được chửi mắng, thật sự phải vui vẻ đến mức nào chứ. Tôi không biết tại sao chuyện xảy ra ở suối nước nóng, Ôn Lễ Hành lại biết được. Trên đường xuống núi, lần đầu tiên anh khen tôi:
“Trợ lý Ninh, tôi vốn cảm thấy em đã hết thuốc chữa, nhưng hiện tại xem ra còn có chút hy vọng. Lần này em làm tốt lắm.”
Thật ra, tôi lúc ấy chính là bị tức giận, mới mất lý trí làm ra loại chuyện khác người này. Nhưng hiện tại lý trí trở về, khi đối mặt với Ôn Lễ Hành tôi lại sợ. Đã thế, Ôn Lễ Hành còn nói muốn thưởng cho tôi.
“Không cần đâu, ông chủ !”
“Thưởng cho em mấy vụ án lớn! Trở về tăng ca đi!”
Tôi lại cảm ơn anh quá cơ.
“Như thế nào, không vui? Tôi cũng tăng ca cùng em, em ấm ức cái gì?”
“Ông chủ, anh tăng ca là vì chính anh. Tôi tăng ca là vì giúp anh kiếm tiền. Anh nói xem?”
“Ha? Trật tự rõ ràng, không tồi.”
“…” Lại lựa chọn xem nhẹ lời nói của người khác rồi.
Tôi vốn tưởng rằng lần trước đạp Lục Hứa xuống nước, hắn hẳn sẽ tức giận, sẽ không bao giờ tới tìm tôi nữa. Không ngờ, tôi vừa trở về làm việc một tuần, đã gặp lại hắn ở gần công ty.
“Tiểu Phong.”
Đến gần mới phát hiện: hôm nay hắn đeo một cái khăn quàng cổ. Nhìn thấy đường đan trên khăn quàng cổ kia, tôi vô thức nhíu mày. Quá quen thuộc……
“Tôi có lời muốn nói với cậu.”
Tôi nhíu mày:
“Sao ? Lại muốn thay bạn gái cậu tới tìm tôi tính sổ? Đừng mơ nữa, tôi sẽ không xin lỗi.”
“Cố Tích không phải bạn gái tôi. Cho tới bây giờ cũng không phải.”
Tôi hơi kinh ngạc, không hiểu hắn đang ầm ĩ chuyện gì.
“Thật xin lỗi, là lúc trước tôi hiểu lầm cậu. Tôi không nghĩ tới: Cố Tích lại tự mình nhày xuống suối nước nóng.”
Nói xong, hắn đột nhiên lấy chiếc khăn quàng cổ xuống đưa cho tôi.
“Khăn quàng cổ này là của cậu, mấy năm nay tôi vẫn luôn giữ gìn cẩn thận.”
“Tôi nhớ rõ tôi chưa từng đưa cho cậu.”
“Cậu không đưa cho tôi, nhưng cậu vốn định tặng cho tôi, không phải sao?”
Tôi kinh ngạc vì không hiểu tại sao hắn biết. Nhưng một giây sau, một ngọn lửa vô hình bốc lên.
“Cho nên cậu vẫn luôn biết?”
Trong mắt hắn hiện lên một tia chột dạ, nhưng vẫn cố gắng giải thích:
“Tôi chỉ là đã từng thấy cái khăn này trong bàn học của cậu. Sau khi cậu chuyển đi, tôi nhìn thấy nó xuất hiện ở bàn học trước…”
“Cậu đừng nói nữa.”
Âm thanh bình tĩnh, không có nửa điểm dao động. Lông mi Lục Hứa run rẩy.
“Đây là quà sinh nhật cậu định tặng tôi đúng không, nhưng tại sao đêm đó lại không đưa cho tôi?”
“Cậu cảm thấy tại sao?”
“Có phải cậu hiểu lầm tôi và Cố Tích ở bên nhau không?”
Tôi nhíu mày, cố nén bực bội. Hắn có chút sốt ruột:
“Gần đây tôi mới hiểu: vì sao cậu đột nhiên xa lánh tôi, thật xin lỗi, nhưng tôi thật sự không ở bên Cố Tích!”
“Đủ rồi.”
Tôi ngắt lời. Hắn cẩn thận nhìn tôi. Tôi châm chọc cười:
“Cậu đừng giả bộ vô tội. Cậu là người trong cuộc đấy, bao nhiêu lần bị người khác trêu chọc cậu và Cố Tích đang yêu nhau, chính cậu không rõ sao?”
“Tôi, tôi chỉ là cảm thấy tất cả mọi người đang đùa thôi…”
“Ừ, đùa thôi… cho nên khi có người nói tôi là người hầu, là tay sai của Cố Tích, cậu cho rằng đó là trò đùa, nên cũng cười theo họ?”
Sắc mặt Lục Hứa trắng bệch: “Không phải như vậy…”
“Không phải như vậy, vậy là như kia à?”
Giọng điệu âm dương quái khí của Ôn Lễ Hành từ phía sau truyền đến. Tôi nhìn lại. Ôn Lễ Hành cười nhìn tôi:
“Trợ lý Ninh, muộn năm phút. Tháng này không có lương chuyên cần.”
Tôi hít sâu một hơi, quay đầu liếc nhìn về phía người khởi xướng.
Lục Hứa cúi đầu: “Tiểu Phong, nếu thiếu thì tôi tiếp tế cho cậu.”
“Nhân viên của tôi, đến phiên cậu phải lo lắng à?”
Ôn Lễ Hành khinh bỉ liếc Lục Hứa một cái:
“Em trai, loại thủ đoạn này của cậu lừa gạt loại người ngu ngốc như trợ lý Ninh thì được. Nhưng ở chỗ tôi thì không đủ dùng.”
Lục Hứa nhíu mày: “Chuyện giữa tôi và cô ấy, liên quan gì đến anh?”
“Tức giận? Chột dạ?”
“Ông chủ…”
Tôi kéo kéo ống tay áo của Ôn Lễ Hành, ý bảo anh thu liễm một chút. Ôn Lễ Hành lại hất tay tôi ra.
“Em thật sự cảm thấy: cậu ta không nhìn ra nhỏ trà xanh thích cậu ta sao?”
“Cậu ta đã sớm biết em và nhỏ trà xanh đều thích mình. Nhưng cậu ta lại giả vờ như không biết.”
“Cậu ta vừa hưởng thụ sự sùng bái hèn mọn của em, lại hưởng thụ sự hâm mộ của người khác, khi biết hoa khôi trường thích mình. Loại đàn ông này không được nha!”
Ôn Lễ Hành nhấp một ngụm trà xanh, Lục Hứa sắc mặt không tốt lắm. Tôi thật sự lo lắng, sợ hai người đánh nhau trước cửa công ty. Hết lần này tới lần khác, Ôn Lễ Hành người này còn một chút không chịu thu liễm, lời nói thấm thía vỗ vỗ bả vai của tôi:
“Không nói đến chuyện trà xanh hãm hại em ba lần, cậu ta lại còn không phân biệt được thủ đoạn của trà xanh! Nếu cậu ta không phân biệt được thủ đoạn của trà xanh, vậy loại đàn ông này không cần cũng được.”
Dừng một chút, nhớ tới cái gì, anh lại bổ sung:
“Đương nhiên, nếu cậu ta có thể phân biệt được mà lại còn giả ngu. Vậy loại đàn ông này lại càng không được nha!”
“Ông chủ, biết anh lợi hại, biết rồi biết rồi.”
“Biết là được, vậy hai người trò chuyện đi, tôi đi làm trước đây.”
Cũng không cần phải báo cáo cho tôi anh định làm gì. Ôn Lễ Hành vừa đi, Lục Hứa dường như là vừa sống lại. Hắn tuyệt vọng nhìn tôi:
“Tiểu Phong, thật sự không phải như lời anh ta nói. Khi đó tôi thật sự không biết. Tôi chơi cùng Cố Tích chỉ là bởi vì tôi cho rằng: cậu ấy là bạn của cậu. Tôi chỉ là bởi vì cậu, mới trở thành bạn của cậu ấy.”
“Nhường nhường. Tôi phải đi làm.”
“Lần Cố Tích ngã xuống cầu thang, kỳ thật tôi cũng không phải hoàn toàn tin cậu ấy. Chỉ là lúc ấy cậu không để ý tới tôi, tôi mới tức giận.”
“Cho nên là nói, tất cả đều là lỗi của người khác, cậu không sai một chút nào có đúng không?”
“Tôi……”
“Cũng đúng. Cậu quả thật không sai. Thích cậu, là vấn đề của tôi. Cậu hoàn toàn không cần bởi vì tôi thích cậu, thì cậu phải chịu trách nhiệm với cảm xúc của tôi.”
“Tiểu Phong……”
Trong mắt hắn vừa lóe lên ánh sáng, tôi liền lạnh lùng ngắt lời:
“Lục Hứa, tôi đã từng thích cậu, nhưng bây giờ không còn thích nữa. Hy vọng chúng ta có thể gặp nhau trong yên bình.”
“Không có khả năng! Tôi không tin!”
“Cậu muốn tin hay không thì tùy.”
Tôi vừa muốn đi, hốc mắt hắn liền đỏ bừng:
“Cậu không cần tôi nữa sao?”
“Lục Hứa, tôi đã cho cậu rất nhiều cơ hội rồi.”
Đã từng, bởi vì thích hắn, cho nên tôi mới bị người khác có cơ hội làm tổn thương. Hôm nay, tôi không muốn làm tổn thương chính mình nữa.
“Vứt chiếc khăn quàng cổ đó đi, đó không phải cho cậu.”
————–