Trà xanh đụng phải độc dược - Phần 1
Năm mười bảy tuổi, cô đứng giữa hai người họ như một cái bóng thừa thãi.
Năm hai mươi hai tuổi, họ gặp lại nhau. Cô chật vật vì cơn mưa, và ánh mắt không còn ánh lên mong đợi.
Lục Hứa hỏi: “Cậu không còn cần tôi nữa sao?”
Cô cười nói: “Ừ, tôi lớn rồi.”
Người đàn ông lạnh lùng đứng phía sau cô, nhàn nhạt nói:
“Cô ấy là người của tôi, làm phiền tránh ra một chút.”
Tên anh là Ôn Lễ Hành, luật sư nổi tiếng, miệng độc như dao. Nhưng là người duy nhất, dạy cô cách cắn trả lại thế giới này.
Mời bạn cùng thưởng thức truyện: TRÀ XANH ĐỤNG PHẢI ĐỘC DƯỢC
———
Sau ngày đại hội thể dục thể thao kết thúc, một tin đồn chấn động lan truyền khắp toàn trường. Học thần thanh lãnh đứng đầu lớp Lục Hứa, và hoa khôi trường Cố Tích đang hẹn hò. Là bạn chung của hai nhân vật nổi tiếng trong trường, lần đầu tiên tôi ở trong trường học, bị đông đảo bạn học quấn lấy hóng chuyện.
“Ba người các cậu mỗi ngày đều cùng nhau đi học. Cậu hẳn là biết nội tình đi?”
Tôi nhìn ánh mắt tò mò hóng chuyện của mọi người. Nhớ tới video nhìn thấy cách đây không lâu, tôi thấy cay đắng trong lòng. Nếu không phải lần này Cố Tích chạy 800 mét, thể lực chống đỡ không nổi, bị ngã sấp xuống đường băng chạy. Lục Hứa lập tức xông lên ôm cô đến phòng y tế. Vẻ mặt lo lắng của hắn lúc ấy bị mọi người chụp được, thì tôi đến bây giờ cũng không biết: Thì ra Lục Hứa thích Cố Tích.
Thật ra tôi sớm nên biết. Nhiều lần Cố Tích tới tìm chúng tôi, xuyên qua cửa kính bên ngoài phòng học, tôi rõ ràng đã thấy Lục Hứa đang nhìn về phía Cố Tích, trong ánh mắt đều mang theo vui vẻ. Sao tôi có thể phản ứng chậm chạp như vậy chứ.
Lục Hứa và Cố Tích, bất kể là từ gia thế hay là tướng mạo, đều là một đôi trời sinh. Một người là học thần, một người là hoa khôi trường. Lục Hứa có người mình thích, thì phải quan tâm đến người đó.
Có lẽ là mấy năm nay đồng hành cùng bọn họ quá lâu, dần dần làm cho tôi quên mất, tôi vốn không cùng tầng lớp với bọn họ. Chỉ là vì mẹ tôi làm việc ở nhà Lục Hứa, cho nên tạm thời tôi mới cùng bọn họ tiếp xúc với nhau. Nhưng trên thực tế, tôi chưa bao giờ chân chính hòa nhập vào trong giới của bọn họ. Cố Tích tùy tiện mua một cái váy, liền bằng với một tháng tiền lương của mẹ tôi. Giày của Lục Hứa trị giá chưa bao giờ dưới bốn con số… Nghĩ đến đây, tôi nhét món quà sinh nhật đã sớm chuẩn bị cho Lục Hứa vào trong ngăn bàn học.
Cảm xúc nhạt dần: “Chuyện của bọn họ, tôi không rõ lắm.”
“Cậu làm sao có thể không biết?”
Giọng điệu của ai đó có chút gay gắt. Những người khác cũng phụ họa:
“Cậu cũng không phải muốn giúp bọn họ che giấu đi? Cũng đừng gạt chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không nói cho giáo viên đâu!”
“Đúng vậy, lúc Lục Hứa nhìn thấy Cố Tích ngã sấp xuống đường chạy, một mặt khẩn trương lo lắng. Nói không thích, chúng tôi cũng không tin!”
Các bạn học một câu lại một câu chất vấn, đem bàn học của tôi vây kín từ trong ra ngoài, không một khe hở. Đây là lần đầu tiên trong hai năm qua, tôi có cảm giác tồn tại như vậy. Nhưng giờ phút này, tôi thấy rất phiền với loại cảm giác tồn tại này. Tôi không kìm được cảm xúc:
“Tôi đã nói tôi không biết! Các cậu nghe không hiểu à?”
Đây là lần đầu tiên tôi nổi giận với bạn học, mọi người đều sững sờ. Có người dịch sang một bên nửa bước, lộ ra một khe hở. Vì thế tôi nhìn thấy, Lục Hứa và Cố Tích đang ở bên ngoài đám người. Không biết họ trở về từ phòng y tế của trường từ lúc nào. Giờ phút này, tuấn nam mỹ nữ đứng cùng một chỗ, vai chạm vai, nhìn hết sức đẹp mắt. Làm thu hút hầu hết các bạn học ở trong phòng học và ngoài hành lang. Mà đôi mắt lãnh đạm của Lục Hứa quét qua tôi:
“Cậu theo tôi qua đây một chút.”
Trước ánh mắt tò mò và hóng chuyện của mọi người, hắn gọi tôi ra ngoài. Không hề lo lắng người khác sẽ hiểu lầm cái gì. Trên thực tế, cũng quả thật không cần có loại lo lắng này. Sau tất cả, không ai nghĩ rằng hắn và tôi sẽ có bất cứ chuyện gì.
“Tại sao hôm nay, cậu lại bảo Cố Tích chạy 800 mét cho cậu?”
Giọng điệu chất vấn của Lục Hứa mang theo chút trách móc, khiến lòng tôi trong nháy mắt như tiến vào hầm băng.
“Lúc trước tôi đã nói với cậu: không muốn chạy thì đừng tham gia.”
“Giữa cuộc thi lại bỏ chạy, bảo Cố Tích dọn dẹp cục diện rối rắm cho cậu. Còn làm hại cậu ấy thiếu chút nữa xảy ra chuyện.”
Ra là định tội cho tôi. Tôi muốn nói với hắn, chạy 800 mét không phải là thứ tôi muốn báo danh, mà có ai đó đã chơi xấu báo danh tôi lên. Tôi cũng muốn nói với hắn rằng: chạy 800 mét không phải là tôi không muốn chạy, mà là hôm nay mẹ tôi ngất xỉu, và tôi đã ở bệnh viện chăm sóc bà cả ngày. Muốn nói cho hắn biết, tôi không có để cho Cố Tích giúp tôi chạy. Tôi chỉ là nói cho ủy viên thể dục, để cho cậu ấy tìm người khác, nhưng không biết tại sao lại biến thành Cố Tích…… Nhưng mà lời nói đến bên miệng, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lục Hứa, tôi đột nhiên không muốn giải thích nữa.
Hắn thích Cố Tích, bất kể tôi có nỗi khổ gì hay không, gián tiếp làm hại Cố Tích, là sự thật. Hắn biết tôi không phải cố ý, hắn chỉ là vẫn muốn trách tôi. Trách tôi làm hại người trong lòng hắn. Vì vậy, những lời giải thích cũng không làm cho hắn cảm thấy tốt hơn.
“Xin lỗi.” Tôi cúi thấp mắt, nói xin lỗi.
Lục Hứa nhíu mày: “Cậu không nên xin lỗi tôi, cậu nên nói với Cố Tích.”
“Được.”
Có lẽ là do tôi trả lời quá nhanh, quá quyết đoán. Hắn lại nghẹn họng. Lông mày nhíu càng sâu. Đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ “Ừ” một tiếng.
Tôi không nhìn hắn, xoay người đi đến phòng học của Cố Tích. Cố Tích không học cùng lớp với tôi và Lục Hứa. Ngày thường, cùng tan học, cùng ăn cơm, cùng về nhà đều là do Cố Tích chủ động tới tìm tôi và Lục Hứa. Sau đó ba người chúng tôi sẽ đi cùng nhau. Trước kia tôi chưa từng nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy ba người chúng tôi đều là bạn tốt. Thế nhưng hôm nay, tôi mới phát hiện, mình tựa như một cái bóng đèn khổng lồ. Mỗi ngày nằm ngang giữa bọn họ, cản trở bọn họ đến với nhau. Nói không chừng, bọn họ đã sớm thấy tôi phiền nhưng tôi lại không biết. Nhưng trước kia không biết thì quên đi, bây giờ đã biết, tôi tự nhiên sẽ không mặt dày quấn lấy bọn họ nữa.
Trong mấy ngày liền, tôi cũng không cùng bọn họ ăn cơm trưa trên sân thượng nữa. Tan học cũng tìm lý do ở lại, từ chối đi cùng bọn họ. Cuối tuần bọn họ hẹn nhau ở thư viện, Cố Tích gọi tôi, tôi cũng không đi. Có lẽ việc tránh mặt đột ngột là quá cố ý. Lục Hứa cuối cùng cũng nhận ra. Sau khi Cố Tích tan học lại tới gọi chúng tôi, tôi vừa đưa bài thi chưa làm xong, Lục Hứa đã đi tới trước bàn tôi.
“Bài thi nào cậu chưa làm xong?” Giọng điệu chất vấn quá mức sắc bén.
Tôi lại có chút chột dạ: “Rất nhiều.”
“Rất nhiều là bao nhiêu, làm nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa xong?”
“Đầu óc tôi ngốc, không biết làm, làm rất chậm.”
“Không biết làm, tại sao không tới tìm tôi?”
Lục Hứa một câu lại một câu ép hỏi. Trong nháy mắt, đã làm cho cảm xúc tích góp từng tí một nhiều ngày của tôi, khó có thể che giấu. Đang muốn mất khống chế, Cố Tích đi tới ngắt lời:
“Lục Hứa, cậu làm gì vậy, dọa Tiểu Phong rồi.”
Cố Tích kéo tay tôi:
“Đừng làm nữa ! Hôm nay là sinh nhật Lục Hứa, cậu không định tham gia sao?”
Nói đến sinh nhật, tôi ngẩn ra. Đôi mắt lành lạnh của Lục Hứa đối diện vẫn nhìn tôi chằm chằm như cũ, giống như đang trách cứ tôi: thậm chí ngay cả chuyện này cũng có thể quên. Cuối cùng, tôi bị Cố Tích mạnh mẽ lôi kéo đi cùng bọn họ. Lục Hứa là phú nhị đại, tiệc sinh nhật đương nhiên sẽ không đơn giản.
Khi ba người chúng tôi đến tiệc sinh nhật, Lục Hứa và Cố Tích là nhân vật nổi tiếng, thoáng cái đã bị mọi người vây quanh. Mà tôi thì trong nháy mắt chìm ngập trong đám người. Không ai tới nói chuyện.
Lần đầu tiên cảm giác được rõ ràng như thế, sự chênh lệch giữa tôi và bọn họ. Thật ra tôi và Lục Hứa quen nhau từ hồi cấp hai, Cố Tích thì mới quen từ cấp ba. Nhưng tính cách cô ấy rất tốt, vừa gặp đã thân với tôi, thường xuyên tới tìm tôi, dần dà, cũng quen thuộc với Lục Hứa. Mà sau khi chơi chung, ba người chúng tôi cũng mới phát hiện, thì ra Cố Tích cũng ở cạnh tiểu khu nhà Lục Hứa. Hai người họ là hàng xóm.
Tuy rằng, gặp nhau muộn một chút, nhưng số mệnh đã định trước hai người. Gặp nhau có muộn hơn nữa, họ cũng sẽ đến với nhau. Cách biển người mênh mông, tôi nhìn Lục Hứa và Cố Tích bị một đám người xô đẩy. Nhìn mọi người trêu chọc bọn họ xứng đôi, Cố Tích lộ ra nụ cười thẹn thùng, Lục Hứa cũng khẽ nhếch môi. Đột nhiên cảm thấy hôm nay, tôi đi theo bọn họ tới đây là rất tự tìm mất mặt. Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng tiệc mà không để lại quà tặng.
————–