Tôi Được Nhiều Nam Chính Theo Đuổi Ở Mạt Thế - Chương 1
Cách đó không xa là một bức tường đã được dựng lên, bên ngoài là một vùng hoang vu. Mặt đất sẫm màu vì dính đầy máu zombie, lác đác trên đó còn có vài cái xác của bọn chúng.
Kiều Yên Nhu đã xuyên đến tận thế được hai tháng, nhưng cô vẫn chưa quen với cảnh tượng hoang tàn cùng zombie biến dị nơi đây. .
Cơ thể này đã tắt thở khi cô xuyên đến. Lúc tỉnh lại cũng phải mất một lúc lâu cô mới có thể thở lại bình thường.
Chị Lan – một trong những người quản lý của căn cứ, thấy cô đáng thương nên đã giúp đỡ cô và phân cho cô vài công việc lặt vặt.
Về sau, Yên Nhu thỉnh thoảng được chị Lan sai đến phòng họp làm việc. Không ít lần cô cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của thủ lĩnh căn cứ – Thẩm Lạc Hàn – dõi theo mình.
Ban đầu, cô tưởng Thẩm Lạc Hàn quen biết nguyên chủ, nhưng cho dù cô có lục tung ký ức cũng chẳng có bóng dáng của gương mặt tuấn tú ấy.
Nửa tháng sau, Thẩm Lạc Hàn bất ngờ tỏ tình, muốn cô làm bạn gái của anh.
Lúc ấy Yên Nhu vừa xuyên đến chưa lâu, vẫn còn sợ hãi. Anh là thủ lĩnh của căn cứ, cô không dám đắc tội nên vẫn quyết định khéo léo từ chối.
Thẩm Lạc Hàn không hề nổi giận, cũng chẳng nhắc lại chuyện đó, như thể sự kiện đó chưa từng xảy ra.
Dù vậy, ở trong căn cứ anh vẫn luôn chăm sóc cô khiến trái tim cô dần dao động
Hơn mười ngày trước, Yên Nhu đã chấp nhận lời tỏ tình để ở bên anh. Những ngày ở bên nhau cũng xem như ngọt ngào.. chỉ là…
Thân hình cao lớn cường tráng của anh mỗi đêm đều khiến cô phải khóc lóc cầu xin, nhưng như vậy lại càng khiến Thẩm Lạc Hàn thêm cuồng nhiệt.
Trong suốt hơn mười ngày qua, mặc dù buổi đêm làm cô không thể chịu nổi, nhưng đãi ngộ trong căn cứ đã tốt hơn trước kia nhiều.
Yên Nhu được Thẩm Lạc Hàn che chở kỹ lưỡng, không ai còn dám bắt nạt cô nữa.
Cô cũng cảm thấy mãn nguyện. Nguyên chủ vốn có dị năng hệ Thủy, mãi dừng ở sơ cấp, chẳng thể đột phá, đến giờ vẫn vậy.
Không có thực lực, chỉ có nhan sắc và vóc dáng quyến rũ, trong tận thế chẳng khác nào miếng mồi ngon, ai cũng thèm muốn, ai cũng muốn cắn một miếng.
May mà trong căn cứ cấm tuyệt chuyện này, nên trước khi ở bên Thẩm Lạc Hàn, Yên Nhu mới có thể sống yên ổn.
Giờ đây, cô không phải ra ngoài bôn ba, không phải liều mạng trốn chạy, cũng chẳng cần lo lắng mai nay sống ra sao – đó đã là may mắn hiếm có trong tận thế.
“Yên Nhu…”
Tiếng gõ cửa vang lên, cô nhanh chóng định hình lại tinh thần rồi nhanh chóng bước đến mở cửa.
Ngoài cửa là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa thấp, dung mạo thanh tú, hai má lấm tấm tàn nhang.
“Anh Thẩm đã về, lần này còn mang theo một dị năng giả. Bây giờ đang kiểm tra người đó.” Ánh mắt cô gái nhìn Yên Nhu có chút vi diệu.
Yên Nhu không nghe ra ẩn ý trong lời nói đó, cô chỉ có thể đoán đội ngũ do Thẩm Lạc Hàn dẫn đầu đã an toàn trở về.
Còn việc mang một dị năng giả trở về, anh là thủ lĩnh nên chuyện này vốn dĩ rất bình thường.
“Thu thập được nhiều vật tư không? Có cần chúng ta giúp không?”Yên Nhu hỏi.
Cô gái đối diện đôi mắt nghi hoặc của Yên Nhu, trong lòng bực bội: đẹp thế mà lại bị ngốc.
“Là phụ nữ.” Giọng cô ta hạ thấp, ngụ ý rõ ràng.
Động tác đóng cửa của Yên Nhu khựng lại, rồi chậm rãi khép cửa.
“Trong căn cứ cũng có nhiều dị năng giả nữ rất lợi hại.” Cô nhàn nhạt đáp.
Người phụ nữ kia vẫn tức tối với cái đầu gỗ của Yên Nhu. Rõ ràng cô ta nhận ra người phụ nữ được đưa về hôm nay rất khác, hai người còn trông rất gần gũi.
“Cô… chưa từng yêu đương à?” Cô ta dò xét. Người đẹp thế này, chẳng lẽ thực sự là lần đầu yêu?
Yên Nhu im lặng. Dù là cô hay nguyên chủ, trước đó đúng là chưa từng yêu đương.
Thấy cô thừa nhận, người phụ nữ kia nhìn cô như thể nhìn thấy sinh vật hiếm có.
“Bảo sao cô không hiểu. Người phụ nữ kia với anh Thẩm thân thiết lắm, cô phải cẩn thận không là bị cướp mất người đó.” Dù trước đây Thẩm Lạc Hàn chưa từng dính líu đến ai khác.
Cô ta nói thẳng ra, chắc lần này Yên Nhu hiểu rồi chứ?
Yên Nhu gật đầu: “Cảm ơn chị đã nhắc.” Nhưng cô chẳng để trong lòng. Thẩm Lạc Hàn thế nào, cũng không phải do cô quyết định.
“Cảm ơn gì chứ, đi thôi, xuống xem một chút.”
Kiều Yên Nhu do dự vài giây, cuối cùng vẫn đi theo cô ấy xuống lầu.
Doanh trại dựng tạm được vén lên, bước ra là một nam một nữ.
“Anh Thẩm.” – Trương Khả Tình gọi.
Gương mặt tuấn tú, anh khí của Thẩm Lạc Hàn bình tĩnh, nghe có tiếng gọi liền quay đầu nhìn.
Trương Khả Tình có chút ngượng ngùng, anh ấy quá đẹp trai rồi.
“Hôm nay may nhờ có anh, nếu không e rằng em đã chết trong tay con zombie cấp cao kia.”
Thẩm Lạc Hàn dời ánh mắt, nhìn về phía người phụ nữ đang đi tới.
Anh hờ hững đáp: “chuyện nhỏ thôi.”
Trương Khả Tình đỏ mặt vừa định nói tiếp thì phát hiện ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào một hướng, đôi mắt sâu thẳm không chớp lấy một lần.
Cô thuận theo ánh nhìn ấy, thấy có hai người phụ nữ đi tới. Trong đó có một người làm cô không thể rời mắt.
Kiều Yên Nhu với mái tóc đen dài tới thắt lưng, gương mặt tinh xảo cùng dáng người uyển chuyển động lòng người. Nước da trắng như ngọc nổi bật trong khung cảnh xám xịt, cả người tựa như tỏa ra hào quang rực rỡ.
Chỉ đơn giản áo trắng cùng quần jeans, mặc trên người cô lại rực rỡ đến mức khiến người ta choáng ngợp.
Trương Khả Tình nhìn thấy nhan sắc chói lóa ấy thì sững sờ, không rời mắt nổi.
Cảnh Thẩm Lạc Hàn cùng Trương Khả Tình đứng nói chuyện vừa nãy đều bị Kiều Yên Nhu nhìn thấy, nhưng cô không nhận ra giữa họ có gì đó mập mờ.
“Nơi này không cần em giúp.” – Thẩm Lạc Hàn nắm lấy tay Kiều Yên Nhu, mảnh mai mà mềm mại, anh quen thuộc xoa nhẹ lên lòng bàn tay ấy.
Kiều Yên Nhu không muốn thân mật trước mặt người ngoài, như vậy dễ gây phiền phức. Nhưng Thẩm Lạc Hàn thì chưa từng kiêng dè, lúc nào cũng muốn dính lấy cô, giống như muốn tuyên bố chủ quyền.
“Em chỉ muốn xem thử thôi.” – Cô không rút tay về được nên đành để yên cho anh xoa nắm.
Thẩm Lạc Hàn như mới nhớ ra Trương Khả Tình ở bên cạnh: “Giới thiệu một chút, đây là dị năng giả mới vào căn cứ, Trương Khả Tình.”
Trương Khả Tình từ trong vẻ đẹp kinh diễm kia hoàn hồn lại: “Xin chào, tôi là Trương Khả Tình có song hệ dị năng.”
Cô hình như đã nghe thấy cái tên ấy ở đâu rồi, nhưng không biết bản thân đã thấy ở đâu nên cô chỉ có thể chào lại.
“Xin chào, tôi là Kiều Yên Nhu có dị năng hệ thủy.” – Cô vươn tay ra bắt tay với Trương Khả Tình.
Trương Khả Tình làm như không nhìn thấy bàn tay hai người vẫn đang nắm, mỉm cười hỏi: “Anh Thẩm là anh trai của cô sao?”
Thẩm Lạc Hàn nhíu mày, rõ ràng không vui với câu hỏi ấy. Anh và Kiều Yên Nhu chưa kịp trả lời thì cô gái thanh tú bên cạnh nhận ra không đúng nên vội vàng chen lời:“Là bạn trai của cô ấy.”
Biểu cảm của Trương Khả Tình rõ ràng sững lại, rồi thất vọng liếc Thẩm Lạc Hàn một cái.
Người phụ nữ thanh tú thấy vậy thì tức giận, quả nhiên người đàn bà này để ý tới Thẩm Lạc Hàn.
Kiều Yên Nhu thấy Bạch Hiểu Yến bên cạnh tức giận, liền kéo cô lại rồi khẽ lắc đầu.
Bạch Hiểu Yến hiểu ý, cảnh cáo liếc Trương Khả Tình một cái sau đó mới bỏ đi.
Thẩm Lạc Hàn không có phản ứng gì, chỉ quay sang nói vài câu với người phía sau rồi dẫn Kiều Yên Nhu rời khỏi lều.
Trên lầu hai của một tòa nhà, Kiều Yên Nhu ngồi trên ghế gỗ thất thần. Cái tên Trương Khả Tình… cô lục tìm trong ký ức của nguyên chủ mấy lần, xác định không quen.
Nhưng lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ, như đã nghe ở đâu…
Rồi đột nhiên cô nhớ ra, cái tên đó có trong cuốn sách mà cô từng đọc!
Kiếp trước, cô tình cờ lấy một cuốn trong thư viện, kể về nữ chính mạnh dần lên trong mạt thế, vượt muôn vàn khó khăn để ở bên các nam chính.
Kiều Yên Nhu hoảng hốt phát hiện, trong số nam chính ấy có cả Thẩm Lạc Hàn, còn cô – chính là vai nữ phụ ác độc đầu tiên yêu mà không được, sau đó bị xử lý.
Cô sững sờ, thì ra mình xuyên không không chỉ vào mạt thế, mà còn là vào trong một cuốn tiểu thuyết!
Mà nhân vật của cô, lại là nữ phụ ác độc…
Không lâu sau, cô sẽ vì hãm hại nữ chính mà bị mọi người căm ghét, rồi bị đuổi khỏi căn cứ, sau đó thì chết trong tay zombie.
“Đang nghĩ gì vậy?” – Giọng Thẩm Lạc Hàn trầm thấp vang lên từphía sau, anh ôm chặt cô, trên người còn mang hơi nước sau khi tắm xong.
Kiều Yên Nhu giật mình rồi cúi xuống nhìn đôi tay đang siết chặt lấy eo mình, làn da non mềm sớm đã in hằn dấu đỏ nhạt.
Cô chưa kịp trả lời, hơi thở nóng bỏng của anh đã vùi sâu vào cổ cô, môi mỏng khẽ chạm lên làn da nhạy cảm.
“Đừng như vậy…” – Kiều Yên Nhu cố nhịn tiếng rên để nhắc nhở anh bây giờ vẫn còn là ban ngày.