TÌNH CỜ GẶP MẶT “NGƯỜI YÊU” CỦA CHỒNG - Phần 4
Ngày hôm sau phải đi làm. Bây giờ, tôi chỉ thấy may mắn vì đã kiên trì theo đuổi sự nghiệp, chưa từng có ý định sinh con sớm. Nếu không, tôi không thể dứt khoát đề nghị ly hôn với Cố Thời Lâm như vậy.
Ngày đầu tiên đi làm lại, tôi cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình. Ai nhìn vào cũng sẽ không nghĩ: tôi đã trải qua chuyện gì trong dịp Tết vừa rồi.
Ban đầu đã ổn định tinh thần, nhưng tôi không ngờ Chu Viện Viện lại tìm đến tận chỗ tôi làm việc. Tôi đang cùng đồng nghiệp bàn bạc mục tiêu cho giai đoạn tiếp theo, thì cô ta đột nhiên chặn trước mặt tôi.
Cô ta mặc một chiếc đầm bầu rộng thùng thình, cố tình ưỡn bụng, tay còn nhẹ nhàng đặt lên bụng, ánh mắt mang theo sự đắc ý.
“Ninh Vận, cô nói đúng. tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện thẳng thắn với nhau.”
“Dù sao thì cô có thể trì hoãn thời gian. nhưng đứa bé trong bụng tôi thì không thể chờ thêm nữa.”
Mấy đồng nghiệp đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt tò mò hướng về tôi. Tôi nhẹ giọng xin lỗi họ, rồi bước đến trước mặt Chu Viện Viện.
“Có gì muốn nói, thì ra quán cà phê gần đây nói.”
Chu Viện Viện trông có vẻ rất vui, khi gọi món còn khe khẽ hát.
“Quán cà phê này, Thời Lâm thường xuyên đưa tôi đến.”
“Cô không biết đâu: có mấy lần anh ấy nói là đến đón cô tan làm, nhưng thực ra vừa mới hẹn hò với tôi xong.”
“Thỉnh thoảng, lúc cô từ công ty đi ra, tôi còn đứng gần đó nhìn cô đấy.”
Tôi nhìn Chu Viện Viện với vẻ bối rối.
“Cô nói những chuyện này với tôi làm gì?”
Chu Viện Viện cười nhạt.
“Tất nhiên là để cô biết rằng: trước đây Thời Lâm đối tốt với cô chỉ là giả vờ thôi. Người anh ấy thực sự yêu chỉ có tôi.”
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Chu Viện Viện, tôi chỉ thấy buồn cười. Đến nước này rồi, cô ta vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng tình yêu.
“Chu Viện Viện, cô nói anh ta yêu cô. nhưng hai người ở bên nhau hơn 500 ngày, anh ta chưa từng đề cập đến việc ly hôn với tôi.”
“Thậm chí, khi tôi đưa cho anh ta thỏa thuận ly hôn, anh ta còn không chịu ký.”
“Cô thật sự nghĩ: anh ta yêu cô sao?”
Bàn tay của Chu Viện Viện siết chặt, nhưng khuôn mặt vẫn cố gắng nở nụ cười.
“Thời Lâm đã nói rồi: anh ấy chỉ cần thời gian để phân chia tài sản với cô thôi.”
“Làm sao mà anh ấy không yêu tôi được? Tôi hiện đang mang thai con của anh ấy mà.”
“Lần này tôi đến đây cũng là để khuyên cô: đừng lưu luyến Cố Thời Lâm nữa. Cô nên sớm buông tay, để chúng tôi được đoàn tụ, thành một gia đình.”
Nhìn dáng vẻ cố chấp của cô ta, tôi hoàn toàn từ bỏ ý định thuyết phục. Theo lý, cô ta đã tự nguyện làm người thứ ba, lại còn liên tục khiêu khích tôi, đáng lẽ tôi không cần phải đối xử tử tế. Nhưng tôi chỉ nghĩ cô ta còn trẻ, lại là sinh viên, tương lai sáng lạn.
Là người lớn tuổi hơn vài năm, tôi muốn giúp cô ta nhìn rõ: bộ mặt thật của Cố Thời Lâm.
Cơ mà dường như Chu Viện Viện luôn coi tôi là bà vợ độc ác đang tranh giành với cô ta. Đã vậy, tôi cũng không cần lãng phí thời gian nữa.
“Cô Chu, thỏa thuận ly hôn tôi đã đưa cho Cố Thời Lâm. bao gồm cả bản điện tử.”
“Thay vì tốn thời gian với tôi, cô nên khuyên anh ta sớm ký vào.”
Nói xong, tôi đeo túi, rời khỏi quán cà phê. Không biết Chu Viện Viện đã nói gì khi về, nhưng mấy ngày nay, Cố Thời Lâm liên tục đổi số điện thoại để gọi cho tôi.
Mỗi lần nghe máy, anh ta đều cầu xin tôi: đừng ly hôn. Nhưng chỉ cần nghe thấy giọng anh ta, tôi lập tức cúp máy. Cho đến ba ngày sau, Cố Thời Lâm lại tiếp tục gọi. Ban đầu, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. Tôi thăm dò hỏi:
“Xin hỏi ai đó?”
“Là anh, A Vận.”
“Em đừng cúp máy. lần này anh muốn cho em một câu trả lời dứt khoát.”
Tôi còn đang nghi ngờ thì đầu dây bên kia vang lên tiếng va chạm lớn. Tiếp theo là tiếng phanh gấp, còi xe inh ỏi, loáng thoáng có cả tiếng còi xe cấp cứu.
Lúc tôi đến bệnh viện, Cố Thời Lâm toàn thân băng bó, nhưng vẫn đi lại được. Anh ta đứng trước cửa phòng cấp cứu, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy tôi.
“Vợ ơi, em đến rồi.”
“Em yên tâm, anh đã kiểm soát tốc độ xe. Chu Viện Viện không chớt đâu. nhưng đứa bé trong bụng cô ta chắc chắn không giữ được.”
Tôi không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Cú va chạm này, là anh cố tình tạo ra, chỉ để khiến Chu Viện Viện sảy thai sao?”
Cố Thời Lâm nắm lấy tay tôi.
“Đúng vậy! ai bảo cô ta mấy ngày nay cứ ép anh ký đơn ly hôn. Anh không đồng ý, cô ta còn dọa sẽ làm ầm lên ở công ty anh.”
“Anh đã nói rồi. vợ ơi, trước đây anh bị Chu Viện Viện dụ dỗ thôi. Người anh thực sự yêu chỉ có em.”
“Chúng ta đừng ly hôn, được không?”
Tôi giơ tay, tát anh ta một cái. Đến lúc này, ánh mắt tôi nhìn anh ta chỉ còn lại sự ghê tởm.
“Cố Thời Lâm, anh thật kinh tởm!”
“Chính anh là người chủ động ngoại tình. Nếu anh không muốn, ai có thể dụ dỗ anh được?”
“Cho dù Chu Viện Viện sai. người đáng trách nhất vẫn là anh!”
Thấy tôi như vậy, Cố Thời Lâm cũng nổi giận.
“Vậy em muốn anh thế nào? Anh đã không cần đứa bé, cũng sẵn sàng cắt đứt với Chu Viện Viện. Tại sao em nhất quyết phải ly hôn với anh?”
“Chúng ta sống tốt với nhau không được sao? A Vận, anh cầu xin em đấy!”
Cửa phòng cấp cứu mở ra. y tá đẩy giường bệnh của Chu Viện Viện ra ngoài. Chu Viện Viện vẫn tỉnh táo, nhưng sắc mặt nhợt nhạt vì mất máu. Cô ta mở mắt, nhìn Cố Thời Lâm không chớp. Đôi mắt ngấn đầy nước mắt.
“Anh đã nói rằng: anh yêu em. anh còn nói rất mong chờ đứa bé này.”
“Cố Thời Lâm, anh lừa em. tại sao anh lại lừa em?”
Lúc này, Cố Thời Lâm không còn giả vờ nữa.
“Đó là tôi lừa cô đấy, là cô ngu ngốc tin những lời đó.”
“Tôi nói dăm ba câu. cô còn tưởng: tôi sẽ ly hôn với vợ sao?”
“Cô còn dám lấy sự nghiệp của tôi ra đe dọa. cô là cái thứ gì chứ?”
Chu Viện Viện há miệng, cổ họng chỉ phát ra tiếng rên khàn khàn. Giường bệnh từ từ bị đẩy đi xa. tiếng khóc của cô ta càng lúc càng lớn.
Vài ngày sau, tôi đến bệnh viện thăm Chu Viện Viện. Tôi đặt túi trái cây mang theo sang bên cạnh, nhìn cô gái ngồi trên giường thất thần. Tôi ngồi xuống bên giường, Chu Viện Viện từ từ quay đầu lại nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, cô ta mới cất giọng khàn khàn.
“Ninh Vận, chị nói đúng. Cố Thời Lâm chẳng yêu ai cả. anh ta chỉ yêu bản thân mình.”
“Tôi cứ ngỡ 500 ngày bên nhau là tình yêu. nhưng thực ra, anh ta chỉ coi tôi như một trò tiêu khiển.”
Tôi lấy từ trong túi ra một cuốn sổ đỏ, trên đó viết hai chữ lớn “Ly Hôn”. Chu Viện Viện bật khóc.
“Xin lỗi ! tôi thật sự rất xin lỗi.”
“Lúc đầu, tôi thực sự không biết Cố Thời Lâm đã có gia đình. Một năm sau khi chúng tôi ở bên nhau, anh ta mới thú nhận với tôi.”
“Tôi yêu anh ta quá nhiều, thật sự không muốn rời xa anh ta.”
“Cố Thời Lâm luôn nói rằng: anh ta sợ rắc rối nên mới không ly hôn. nhưng đáng lẽ, tôi sớm nên hiểu ra: anh ta chưa từng có ý định ly hôn vì tôi.”
“Tôi chỉ là không muốn tin mà thôi.”
Tôi nắm tay cô ta.
“Cô còn trẻ. thích nhầm người cũng như phạm sai lầm, đều không phải chuyện lớn.”
“Nếu cô muốn, tôi sẵn lòng giúp đỡ cô. Chỉ cần cô muốn khởi kiện Cố Thời Lâm, tôi sẽ hỗ trợ.”
Bàn tay của Chu Viện Viện hơi run, cuối cùng cô ta cũng gật đầu. “Được.”
Cố Thời Lâm cố tình gây tai nạn, khiến Chu Viện Viện sảy thai. Hành vi này rõ ràng là vi phạm pháp luật. Tôi đi cùng Chu Viện Viện, lấy dữ liệu từ camera hành trình trên xe.
Tôi cũng lưu lại bản ghi âm cuộc gọi, của Cố Thời Lâm với tôi hôm đó. Cộng thêm, đoạn giám sát giao thông từ cảnh sát. những bằng chứng xác thực này, đã chứng minh nghi ngờ: Cố Thời Lâm cố ý gây tai nạn.
Tôi đã thuê luật sư giỏi nhất cho Chu Viện Viện. Cuối cùng, Cố Thời Lâm bị kết án “tội cố ý ghiếc người không thành”. Với tình tiết nghiêm trọng, anh ta bị tuyên án: 8 năm tù. Tôi cũng đã thuận lợi lấy được giấy chứng nhận ly hôn và giành được phần tài sản hợp lý.
Do tính chất nghiêm trọng của sự việc, chuyện này đã được đưa lên báo chí. Chu Viện Viện trở thành tâm điểm bàn tán trong trường học. Dưới sự giúp đỡ của bố mẹ, cô ta đã làm thủ tục bảo lưu kết quả học tập. đồng thời nhờ đến bác sĩ tâm lý để điều trị tinh thần.
Tôi bán căn nhà, nơi tôi đã sống suốt nhiều năm qua. nộp đơn xin công ty cho chuyển công tác đến chi nhánh tại Paris.
Khi máy bay cất cánh, tôi ngoái nhìn lần cuối: thành phố nơi tôi đã gắn bó nhiều năm.
Những gì đã qua đều đã qua, tôi tin rằng tương lai sẽ tốt đẹp hơn.
—————
HOÀN VĂN.
“Tình yêu vốn dĩ là điều đẹp đẽ nhất, vậy mà trong cuộc đời này, nó lại trở thành trò đùa cay nghiệt. Người ta có thể thề hẹn trọn đời, nhưng cũng có thể quay lưng chỉ trong một khoảnh khắc. Ta yêu, ta tin, ta chờ đợi—để rồi nhận ra, hóa ra ta chỉ là một nhân vật phụ trong câu chuyện của chính mình. Người ta yêu một người, nhưng lại nắm tay một người khác. Người ta nói những lời dịu dàng, nhưng trái tim lại không dành cho ta. Rốt cuộc, tình yêu là thứ ta nên gìn giữ, hay là thứ ta nên học cách buông bỏ? Và kẻ bị bỏ lại phía sau, có phải luôn là kẻ thua cuộc hay không? Hay đôi khi, từ bỏ một người không xứng đáng chính là chiến thắng lớn nhất?”
Còn bạn, bạn nghĩ sao về cái kết của câu truyện này ? Để lại comment chia sẻ với mình nha
Comments for chapter "Phần 4"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories