Thứ cô có là danh phận, thứ tôi mất là thanh xuân - Phần 6
“Nghe nói dạo này cô bị bệnh?”
Giọng điệu cô ta đầy mỉa mai
“Sao thế? Cách cũ không dùng được nữa, ly hôn rồi lại bắt đầu giả vờ yếu đuối sao?”
“Tiêu Tĩnh.”
Tô Khải trầm giọng
“Em đang nói gì vậy? Lục Thù bây giờ là nhân viên của công ty anh.”
“Nhân viên?” Tiêu Tĩnh cười lớn
“Trùng hợp vậy sao? Em cũng từng là nhân viên của công ty anh đấy? Bây giờ, công ty anh nhiều nhân viên như vậy, chỉ có mình cô ta yếu đuối, chỉ có mình cô ta thích giở trò sao? Anh quên cô ta đã dùng bao nhiêu thủ đoạn hèn hạ, để chia rẽ chúng ta rồi à? Cô ta chính là muốn thu hút sự chú ý của anh…”
“Tiêu Tĩnh.”
Tôi lạnh lùng cắt ngang lời cô ta
“Làm ơn chú ý lời nói của cô, tôi và Tô Khải đã ly hôn rồi, không còn quan hệ gì với hai người nữa. Tôi không muốn gặp hai người, cũng mong hai người đừng đến kiếm chuyện với tôi.”
Tôi tiến lên một bước
“Nếu cô cứ cố tình gây sự với tôi, tôi không ngại giống như trước đây, cho tất cả mọi người ở đây biết: những chuyện hai người đã làm. Cô biết đấy, tôi có thể làm được.”
Tiêu Tĩnh sững người một lúc, có vẻ như cảm thấy khó tin, liền cao giọng.
“Cô có bị điên không vậy hả? Tôi mới là vợ hợp pháp của Tô Khải! Cô có tư cách gì mà…”
“Lúc trước, tôi là vợ hợp pháp của anh ấy, cô còn không biết xấu hổ mà ve vãn anh ấy đấy thôi?”
Tôi cười lạnh
“Sao thế? Bây giờ đổi vị trí rồi, quên mất những lời mình từng nói rồi à?”
Tôi tiến sát lại gần
“Chính cô đã nói với tôi, chỉ có người phụ nữ bất tài, mới dùng hôn nhân để trói buộc đàn ông.”
Sắc mặt Tiêu Tĩnh tái mét.
“Xin lỗi, xin hỏi hai người tìm Lục Thù có chuyện gì không?”
Đột nhiên, một giọng nam dễ nghe vang lên từ phía sau. Tôi quay đầu lại, là đối tượng xem mắt của tôi, Đỗ Nghiêu. Không biết vì sao, sắc mặt Tô Khải bỗng nhiên thay đổi.
“Là thầy Đỗ phải không?” Tôi hỏi.
Anh ta gật đầu
“Đúng vậy, còn chuyện gì cần xử lý sao? Cần tôi giúp không?”
Tôi lắc đầu, cười nói: “Không cần đâu, chúng ta đi thôi.”
Tiêu Tĩnh phía sau hình như còn muốn nói gì đó, nhưng bị Tô Khải kéo lại. Tôi không để ý đến hai người họ nữa, cũng không nhìn vẻ mặt của họ, mà trực tiếp lên xe của Đỗ Nghiêu. Trải qua màn kịch cẩu huyết vừa rồi, thật ra tôi đã không còn hy vọng gì cho buổi xem mắt này nữa. Tuy Đỗ Nghiêu là người có điều kiện rất tốt, cũng là người có phẩm chất tốt nhất, trong số những người tôi từng đi xem mắt gần đây. Nhưng chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, tôi nghĩ: bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ thấy ngại ngùng. Chuyện tình cảm, vốn dĩ là do duyên số. Nghĩ đến đây, tôi chân thành nói lời xin lỗi:
“Hôm nay để anh xem trò cười rồi.”
Ai ngờ anh ta lại không để bụng, mỉm cười với tôi.
“Thật ra, lúc người mai mối nói về tình huống của em, anh cũng từng tò mò. Với điều kiện của em, tại sao lại ly hôn, thậm chí còn tự ý suy đoán lung tung. Nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, anh lại thấy cũng bình thường. Cưới xin kiểu đó, không ly hôn thì để dành ăn Tết à?”
Anh ta nói chuyện rất thẳng thắn, hài hước, ngay lập tức đã hóa giải sự ngại ngùng của tôi.
“Thực ra, có lẽ em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, để mở lòng bước vào một mối quan hệ mới.”
Tôi thành thật nói.
“Bình thường thôi.” Anh lại nói
“Nhưng vẫn phải có niềm tin vào cuộc sống. Bởi vì, trên đời này vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt.”
“Ví dụ như?”
“Đỗ Phủ.”
“Hả?”
Anh ta mỉm cười, “Còn có Đỗ Phi.”
Tôi bật cười, cái quái gì thế này. Bầu không khí trở nên thoải mái hơn, tôi tiếp lời anh, trêu chọc:
“Vậy ra, những người họ Đỗ, đều là người tốt sao?”
“Ừ.” Anh ta dừng xe, quay đầu lại đôi mắt sáng rực.
“Anh cũng họ Đỗ.”
Sự thật chứng minh, ăn cơm với thầy giáo dạy ngữ văn rất thú vị. Anh có thể trích dẫn thơ văn bất cứ lúc nào, biến những câu chuyện khô khan thành những câu chuyện thú vị. Trong một tháng tiếp theo, ở công ty, tôi cũng nghe được không ít lời đồn đại về Tô Khải và Tiêu Tĩnh. Trong đó, điều tôi nghe thấy nhiều nhất, chính là chuyện: Tiêu Tĩnh ngày nào cũng đến công ty, đón Tô Khải tan làm.
“Giám sát gắt gao quá đấy.”
“Nhưng mà cũng dễ hiểu thôi. Bản thân là tiểu tam trong công ty cướp chồng. Vất vả lắm mới được danh chính ngôn thuận, đương nhiên phải bảo vệ chủ quyền rồi.”
“Hôm trước, tổng giám đốc Tô chỉ là tan làm cùng thư ký thôi. Kết quả, suýt chút nữa thì cô thư ký đó bị ánh mắt của cô ta ghiếc chết.”
“Đúng vậy, nghe nói cô gái kia có bạn trai rồi mà? Chắc là hiểu nhầm thôi.”
“Hiểu nhầm cái gì chứ? Nghe nói sau đó hai người họ lại cãi nhau.”
Tôi im lặng nghe, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Lúc trước, khi tôi yêu Tô Khải, sống chớt không chịu ly hôn. Hai người bọn họ đồng lòng chống lại tôi, yêu nhau say đắm, coi tôi như hòn đá cản đường hạnh phúc của họ. Vì sự ngăn cản của tôi, bọn họ càng thêm kiên định. Thậm chí, bất chấp luân thường đạo lý, cũng phải ở bên nhau. Nhưng khi tôi từ bỏ tất cả tình yêu và chấp niệm, thật sự rút lui. Hai người yêu nhau say đắm như vậy, cuối cùng lại đi vào vết xe đổ của tôi năm xưa.
Tiêu Tĩnh, người từng tự tin tràn đầy vào tình yêu đó, giờ đây cũng trở nên tiều tụy, thảm hại như vậy. Không biết, đây có phải là cuộc sống, mà bọn họ mong muốn hay không? Tô Khải lấy danh nghĩa công đoàn, định kỳ gửi cho tôi rất nhiều quà bổ dưỡng trong suốt mấy tháng liền. Chuyện này, cuối cùng cũng đến tai Tiêu Tĩnh. Một buổi tối nọ, tôi tăng ca. Khi tan làm, tôi tình cờ gặp Tô Khải ở cổng công ty. Anh ta do dự một lúc, rồi bước đến chỗ tôi.
“Gần đây em khỏe không?”
Tôi im lặng một lúc, rồi nói:
“Anh có thể nói với công đoàn, đừng gửi quà bổ dưỡng đến nữa.”
“Là anh tự mình gửi cho em,” Anh ta nói
“Sợ em không nhận, nên mới nói là công đoàn gửi.”
Tôi thở dài.
“Tô Khải, sao anh phải làm vậy?”
“Anh chỉ muốn, muốn bù đắp…”
“Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi với em và đứa bé, xin anh đừng làm phiền cuộc sống của em nữa.”
Anh ta chớt lặng tại chỗ. Con người thật sự rất kỳ lạ. Rõ ràng, năm đó là anh ta thay lòng đổi dạ, là người muốn ly hôn. Bây giờ lại không ngừng bù đắp cho tôi, người vợ cũ này.
“Lúc trước khi ly hôn, có lẽ có một số chuyện em chưa nói rõ ràng.”
Anh ta sững sờ.
“Không sao, bây giờ em sẽ nói rõ ràng với anh một lần nữa. Trong suốt quãng thời gian yêu nhau, em luôn là người từ bỏ tất cả vì chúng ta. Còn anh, chưa từng phải từ bỏ điều gì. Có được quá dễ dàng, nên không biết trân trọng, đó là chuyện bình thường.
“Mà những thứ em đã từ bỏ vì anh, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được, cũng sẽ không hiểu được. Anh có bao giờ nghĩ đến việc, em vì anh mà đến một thành phố xa lạ, không người thân, không bạn bè. Người em có thể dựa dẫm, chỉ có mỗi anh. Lời hứa “cả đời” của anh, em đã tin là thật. Em cứ ngỡ đó là mãi mãi, cho nên khi anh phụ bạc lời thề, em mới không thể nào chấp nhận được, mới điên cuồng níu kéo như vậy.”
“Thế nhưng, anh lại vì muốn ở bên Tiêu Tĩnh, mà tìm mọi cách để đẩy em ra xa. Trong cuộc chiến dai dẳng của ba người này, em đã sớm tiêu hao hết tất cả tình yêu và chấp niệm với anh rồi. Bây giờ, em không thể nào chúc phúc cho hai người, cũng không cần sự áy náy và bù đắp của anh. Em chỉ hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại hai người nữa, cũng hy vọng hai người đừng làm phiền cuộc sống của em nữa.”
Sau khi tôi nói xong, Tô Khải cúi đầu im lặng rất lâu. Cuối cùng, anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe. Anh ta nói, anh biết rồi. Rời khỏi công ty, tôi đến trường tiểu học thực nghiệm làm việc. Tôi lại được đứng trên bục giảng, theo đuổi sự nghiệp giáo dục mà mình yêu thích, mỗi ngày đều trôi qua thật ý nghĩa.
Tôi và Đỗ Nghiêu bắt đầu tìm hiểu nhau với tư cách bạn bè. Sau khi nói chuyện, chúng tôi phát hiện ra: hóa ra bố của anh ấy và bố của tôi, từng là đồng nghiệp một thời gian. Thỉnh thoảng, Vu Lạc vẫn liên lạc với tôi, cô ấy nói, sau khi tôi nghỉ việc, Tô Khải làm việc ở chi nhánh thêm nửa năm, thì được điều về trụ sở chính. Còn lần cuối cùng tôi gặp Tô Khải và Tiêu Tĩnh, là ở Hải Nam.
Kỳ nghỉ đông năm đó, tôi dự định đưa bố mẹ đi du lịch Hải Nam. Trùng hợp, là Đỗ Nghiêu và bố mẹ anh ấy cũng đi mỗi năm. Nên chúng tôi bàn bạc sẽ đi cùng nhau, vừa hay có thể cùng nhau chơi mạt chược. Có lẽ là oan gia ngõ hẹp, khi đang đội mũ rộng vành, mua đồ lưu niệm bằng vỏ sò ở bờ biển, tôi lại nhìn thấy Tô Khải và Tiêu Tĩnh. Có lẽ, hai người bọn họ cũng đi du lịch, nhưng sắc mặt đều không được tốt lắm.
“Tại sao anh phải thêm WeChat của cô ta?”
Giọng điệu Tô Khải bất lực
“Tiêu Tĩnh, em đừng có vô cớ gây rối nữa được không? Anh muốn thanh toán tiền cho cô ấy, thêm WeChat một cái cũng không được sao?”
“Anh căn bản không muốn đi du lịch cùng em, đúng không? Anh muốn đá em đúng không?”
Giọng Tiêu Tĩnh đã nghẹn ngào
“Anh muốn bỏ rơi em, như đã từng bỏ rơi Lục Thù sao?”
Im lặng một lúc lâu, Tô Khải mới lên tiếng.
“Lục Thù không giống em.”
“Em như thế nào? Em làm sao?”
Giọng Tiêu Tĩnh gần như gào lên
“Tô Khải, tôi nói cho anh biết, anh muốn tìm tiểu tam để ly hôn với tôi, đừng hòng…”
Tôi không nghe tiếp nữa, bởi vì Đỗ Nghiêu đến gọi tôi.
“Bốn vị phụ huynh nghiện uống nước dừa rồi”. Anh ấy cười nói:
“Gọi em qua đó kìa.”
Ở phía xa xa, dưới bầu trời xanh mây trắng, mẹ tôi đang đeo kính râm, vui vẻ vẫy tay với tôi.
“Thù Thù, bố bổ cho con quả dừa to lắm, qua đây uống đi!”
Tôi cười rạng rỡ, cũng vẫy tay với họ.
“Con đến đây!”
——————-
HOÀN VĂN
“Tình yêu vốn dĩ không sai. Nhưng sai lầm lớn nhất, là khi ta trao trái tim cho nhầm người. Như Lục Thù, cô đã từng đặt cả tuổi trẻ, lòng tin, cả cuộc đời vào tay Tô Khải. Tình yêu không nên là một cuộc chiến, càng không phải là sự hy sinh đến mức đánh mất bản thân. Lục Thù đã yêu đủ sâu, nhẫn đủ lâu, đau đủ nhiều. Cho đến một ngày, khi cô nhìn thấy bản thân trong gương: một người phụ nữ tiều tụy, ánh mắt mệt mỏi, trái tim rỗng toác. Chính khoảnh khắc đó, Lục Thù đã tỉnh lại. Không phải vì không còn yêu, mà vì đã yêu đủ để hiểu rằng: yêu sai cũng phải biết dừng.
Và khi cô buông tay, thật sự buông, ánh sáng đầu tiên của cuộc đời mới đã chiếu rọi. Người đến bên cô lúc ấy, không còn là Tô Khải, người mãi loay hoay trong hối hận muộn màng. Mà là Đỗ Nghiêu, người đàn ông nhẹ nhàng bước vào. Không ồn ào, không vội vã, chỉ khẽ mỉm cười nói: “Trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt. Anh cũng họ Đỗ”. Có lẽ, không phải ai cũng may mắn như Lục Thù. Nhưng nếu một ngày bạn đủ can đảm để buông, bình minh rồi sẽ đến. Và sẽ luôn có người chờ ở cuối con đường.”