The Familiar Man - Chap 2
Lúc đó, các nhân viên y tế xuất hiện. Han Seo lại căng thẳng khi thấy một nhóm bác sĩ tiến lại gần một cách dồn dập. Họ đứng trước giường bệnh với thái độ lễ phép. Vị bác sĩ có vẻ là người có chức vụ cao nhất mỉm cười chào hỏi một cách thân thiện.
“Xin chào, bệnh nhân. Chúc mừng cậu đã tỉnh lại. Cảm thấy trong người thế nào rồi?”
Cơ thể. Han Seo bỗng thấy bối rối như thể vừa nhận được một câu hỏi hóc búa nhất đời mình. Cơ thể thì dường như không đau ở đâu cả, nhưng đầu óc lại trống rỗng, nên cũng khó mà nói là “ổn”.
“Chỉ là… tôi không biết nữa.”
“Không biết?”
“Tôi không nhớ gì cả. Không một chút nào.”
Với Han Seo thì đó là lời thú nhận hết sức chân thành, nhưng với người không biết rõ tình hình thì câu trả lời lại thật mơ hồ.
“Không nhớ… ý cậu là…”
“Tôi không nhớ mình là ai, vì sao lại ở đây, không nhớ bất cứ điều gì. Người này nói tôi đã nằm đây suốt một tuần rồi.”
Han Seo đang kể lại triệu chứng một cách chi tiết thì thoáng liếc sang Tae Ik. Chính bản thân cậu khi nghe cũng thấy câu chuyện thật khó tin, nên không khỏi nghi ngờ liệu bác sĩ có tin lời mình không. Và như thể đọc được nỗi lo ấy trong lòng, Tae Ik khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy vững chãi.
Nụ cười ấy khiến Han Seo thấy yên tâm phần nào. Cậu hít sâu, rồi nhìn thẳng vào bác sĩ, tiếp tục:
“Tại sao lại như vậy ạ?”
Tại sao. Như thế nào. Vì lý do gì.
Câu hỏi của Han Seo gói gọn tất cả nỗi bối rối trong lòng về tình trạng kỳ lạ mà mình đang rơi vào.
Bác sĩ lúc này mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, liền đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi.
“Nghe qua thì có vẻ là chứng mất trí nhớ tạm thời do di chứng sau tai nạn. Nhưng để chẩn đoán chính xác, chúng tôi cần phải làm thêm xét nghiệm. Vậy… tiến hành kiểm tra luôn bây giờ được chứ?”
Nhưng kỳ lạ thay, câu hỏi lại được hướng về phía Tae Ik chứ không phải Han Seo. Có lẽ vì anh là chồng, là người bảo hộ chăng? Han Seo hơi khó chịu, quay sang nhìn Tae Ik với ánh mắt dò xét.
Thế nhưng phản ứng của Tae Ik thì khác hẳn.
“Em cảm thấy ổn chứ? Có muốn làm xét nghiệm ngay bây giờ không?”
“…Vâng. Làm được.”
Tae Ik luôn ưu tiên hỏi ý kiến của Han Seo trước tiên. Điều đó khiến Han Seo phần nào thấy yên tâm, nếu anh thực sự là chồng mình, thì đó là một điểm cộng lớn.
Dù vậy, sự lo lắng vẫn ập đến. Vì quá nóng lòng muốn thoát khỏi tình trạng này, Han Seo đã đồng ý mà không suy nghĩ kỹ. Nhưng vừa tỉnh dậy đã phải làm xét nghiệm, nghĩ đến thôi cũng đủ thấy sợ.
Cảm xúc ấy như lan sang bàn tay đang nắm lấy tay cậu, Tae Ik nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay Han Seo bằng ngón tay cái.
Han Seo giật mình vì sự đụng chạm thân mật bất ngờ ấy, vội ngước mắt nhìn cậu. Nhưng Tae Ik chỉ mỉm cười điềm nhiên, như thể đây là điều hiển nhiên, là vì anh vẫn thường làm.
Sau khi nhóm bác sĩ rời đi, chỉ còn lại một y tá mang theo xe lăn bước vào.
“Bệnh nhân, anh có thể đứng dậy được không ạ?”
“Ờm…”
Han Seo hơi ngập ngừng, nhớ lại khoảnh khắc vài phút trước khi mình ngã gục một cách thảm hại.
Nhìn thấy sự chần chừ đó, Tae Ik nhanh chóng bước tới.
“Để tôi giúp em”
Anh đứng đối diện Han Seo, đưa vai ra đỡ. Han Seo có chút ngượng ngùng, nhưng cũng định tạm dựa vào cậu để đứng dậy bằng hai chân.
Thế nhưng, vừa mới khoác tay phải lên vai Tae Ik thì anh đã chủ động kéo luôn cánh tay còn lại của cậu đặt lên vai mình. Và không nói thêm một lời, anh nhẹ nhàng bế bổng Han Seo lên như một nàng công chúa rồi đặt nhẹ xuống xe lăn.
“Đi thôi.”
Tae Ik nắm lấy tay cầm xe lăn một cách tự nhiên. Cô y tá cũng không tỏ vẻ gì lạ, chỉ nhanh chóng thu dọn chai truyền dịch rồi đi trước dẫn đường. Trong khoảnh khắc ấy, người duy nhất cảm thấy lúng túng lại là Han Seo.
“Người này… là người giám hộ của mình sao?”
Han Seo lén liếc nhìn Tae Ik bằng ánh mắt đầy dò xét. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, có lẽ mới chưa đầy 30 phút, nhưng cảm giác… như thể cậu đã bắt đầu bị cuốn theo người đàn ông này rồi.
Hôn nhân, một mối quan hệ ràng buộc được thiết lập trên sự đồng thuận giữa hai người. Nói đơn giản, tức là bản thân Han Seo trong quá khứ, từng sẵn sàng trao cho người đàn ông này quyền quyết định thay mình khi rơi vào những tình huống bất khả kháng như hiện tại. Một người mà mình có thể hoàn toàn dựa vào.
Nếu trên đời thực sự tồn tại kiểu người như thế… thì chẳng phải đó chính là một phép màu sao?
Han Seo cảm thấy, sự tồn tại của một điều kỳ diệu như vậy trong đời mình, thậm chí còn khó tin hơn cả việc bản thân bị mất trí nhớ chỉ sau một đêm.
Hơn nữa, người ấy… lại là một người đàn ông vừa lịch lãm vừa chu đáo như thế này.
Mình là… người đồng tính sao?
Ba người nhanh chóng tới khu vực thang máy. Chỉ sau một vòng quanh hành lang bệnh viện, Han Seo mới thực sự cảm nhận rõ ràng: mình đang nằm viện.
Khi một chiếc thang máy có vẻ đến sớm nhất mở ra, y tá liền hướng dẫn họ vào trong
“Lối đó là thang máy dành riêng cho bệnh nhân Omega ạ.”
Được xe lăn đẩy đi qua cửa, Han Seo ngẩng đầu nhìn tấm bảng treo phía trên: đúng thật, thang máy được chia thành ba loại — “Omega”, “Alpha”, “Beta”.
Đó là hệ thống được thiết kế riêng để bảo vệ những bệnh nhân có rối loạn điều tiết pheromone.
Là một Beta, Han Seo có thể sử dụng cả thang máy Beta lẫn thang máy Alpha, bởi ngay cả khi bên trong có một Alpha đang ở trạng thái nhạy cảm nhất, cậu cũng không thể cảm nhận mùi hương gì.
Nhưng Tae Ik thì khác. Anh là một Alpha, vì vậy, thang máy Omega là khu vực cấm.
Trong lúc chờ thang máy, Han Seo liếc nhìn bảng điện tử hiển thị số tầng… Han Seo lặng lẽ nhìn theo chiếc thang máy dành cho Omega đang từ từ đi lên.
Giống như khi nãy, cậu chẳng hề nghi ngờ hay băn khoăn trước lời giải thích của y tá. Dù không nhớ gì về bản thân, một vài kiến thức cơ bản vẫn còn vẹn nguyên trong đầu cậu.
Ví dụ như việc: thể chất chỉ là một dạng phân loại sinh học dựa trên khả năng sinh sản, hoàn toàn không phản ánh sự vượt trội về mặt di truyền.
Nếu không bị cuốn vào một chuyện tình éo le, thì chẳng có lý do gì để một Beta lại phải ghen tị với Alpha hay Omega cả.
“Là vì người này sao?”
Chỉ vì không thể cùng đi thang máy với anh ấy Han Seo lại thấy mình thật kém cỏi.
Nếu thật sự đã kết hôn, thì lý do duy nhất để mang mặc cảm về thể chất… có lẽ cũng chỉ vì điều đó.
Một người vợ Beta không thể sinh con, và một người chồng Alpha đang khao khát có một đứa trẻ. Nhưng nếu chỉ vì thế thì có lẽ đã không đủ để kết luận.
Ngay trong phòng bệnh, Tae Ik đã nói một câu rất rõ ràng “dù vậy, tôi vẫn chọn kết hôn.” Anh không hề xem việc Han Seo là một Beta là vấn đề. Thái độ dứt khoát, không chút do dự.
“…Này.”
Cậu vẫn chưa quen gọi tên anh, nên chỉ khẽ lên tiếng một cách mơ hồ.
Giọng nói nhỏ đến mức như phản ánh chính xác khoảng cách giữa hai người.
Thế nhưng Tae Ik ngay lập tức cúi người xuống, khẽ hạ thấp người cho vừa tầm mắt với Han Seo.
“Ừm?”
Trái ngược với vẻ dịu dàng, quen thuộc của Tae Ik, Han SSeo lại chợt luống cuống khi thấy tai anh ở gần đến vậy. Ngay cả vành tai cũng đẹp đến mức khiến người ta lúng túng. Thật sự… người đàn ông này là chồng mình sao? Han Seo cảm thấy càng lúc mọi chuyện càng trở nên khó tin hơn.
Han Seo cảm thấy đầu óc mình mỗi lúc một rối hơn.
“…Tại sao tôi lại nhập viện vậy ạ?”
Nếu Tae Ik thật sự là chồng cậu, thì anh hẳn sẽ biết rõ hoàn cảnh xảy ra tai nạn hơn bất kỳ bác sĩ nào. Thế nhưng ngay khoảnh khắc ấy, gương mặt Tae Ik bỗng chùng xuống. Biểu cảm cho thấy rõ ràng anh đang nghĩ đến điều gì khác, điều gì đó không dễ nói.
“Tai nạn giao thông.”
“…Tai nạn giao thông ạ?”
Han Seo cúi xuống, nhìn lại cơ thể mình. Nếu là tai nạn giao thông đến mức phải nhập viện, thì trông cậu quá đỗi bình thường. Ở viện cả tuần liền thì ít nhất cũng phải gãy tay hay gãy chân chứ? Thấy Han Seo tỏ ra nghi hoặc,Tae Ik chỉ mỉm cười nhàn nhạt.
“Gọi là… may mắn đấy.”
Câu trả lời khiến Han Seo chết lặng. Cũng đúng thôi, bị tai nạn mà vẫn bình an vô sự thì nên cảm thấy may mắn, đâu thể trách móc vì sao mình không bị thương nặng hơn được. Chỉ là, nếu nghĩ đến chuyện đã từng hôn mê suốt một tuần, lại còn mất hết trí nhớ, thì gọi là “may mắn” nghe cũng có chút chua chát.
Mất trí nhớ, chồng, tai nạn giao thông… Tất cả những cụm từ ấy cứ xoay vòng trong đầu cậu, như thể bước ra từ một bộ phim truyền hình buổi sáng. Giá như có một cái máy nào có thể sắp xếp lại mớ hỗn độn trong đầu thì cậu thà chui vào đó còn hơn nằm dưới máy chụp MRI.
“Haa…”
“Em ổn chứ?”
Ngay khi Han Seo vừa thở dài, Tae Ik lập tức quay sang xem tình trạng của cậu. Phản ứng của anh nhanh đến mức khiến người ta tự hỏi liệu từ nãy đến giờ anh có đang không ngừng nhìn Han Seo hay không.
“Chỉ là… hơi mệt một chút thôi ạ.”
Bất chợt, Han Seo cảm thấy bản thân chẳng khác nào một cái chum rò rỉ, chỉ còn vỏ rỗng, bên trong chẳng còn gì, như thể đã mất hết công dụng, một thứ vô dụng. Trí nhớ luôn được xem là yếu tố thiết yếu để định nghĩa bản chất con người. Nếu con người chỉ là tổng hòa của những trải nghiệm đã qua, vậy thì một người như cậu bây giờ… là gì? Mất sạch quãng đời từng sống khiến tâm trí cậu như tê dại.
‘Giả sử… nếu mình không bao giờ có thể lấy lại ký ức thì sao…?’
Cậu cùng Tae Ik đi khắp bệnh viện để thực hiện các cuộc kiểm tra. Sau khi hoàn tất, cả hai lại cùng ngồi trước mặt bác sĩ. Trên màn hình tivi treo trên tường phòng khám, đoạn phim ghi lại hoạt động não bộ của Han Seo cứ thế lặp đi lặp lại. Tựa như một quả bầu bị bổ đôi, hình ảnh mặt cắt cho thấy các khối hình đối xứng như bản in decalcomania đang co bóp, chuyển động.
“Ảnh CT cho thấy mọi thứ đều bình thường. Thật ra thì, phần lớn trường hợp mất trí nhớ đều bắt nguồn từ vấn đề tâm lý, nên hình ảnh não cũng sẽ trông bình thường thôi.”
Han Seo đảo mắt qua lại giữa tấm phim chụp não của mình và ảnh minh họa một bộ não “bình thường” bên cạnh. Đã mất trí nhớ mà não lại chẳng có gì bất thường ư? Khó mà chấp nhận kết luận ấy một cách dễ dàng.
Thế nhưng với một người không rành y khoa như cậu, việc cố gắng nhìn chăm chăm vào một tấm ảnh mờ ảo như tranh trừu tượng cũng chẳng giúp ích gì. Cuối cùng cậu chỉ có thể tự nhủ rằng, cũng như việc trời không cần thủng mới có thể đổ mưa, trí nhớ cũng không nhất thiết phải có lỗ hổng mới biến mất được.
Hanseo chấp nhận một sự thật rằng ký ức có thể tan biến không dấu vết, chẳng cần để lại một lỗ hổng nào trong não bộ.
“Vậy… từ giờ tôi nên làm gì ạ?”
“…”
“Liệu… có khả năng tôi sẽ không bao giờ khôi phục lại ký ức”
Nắm tay Han Seo siết chặt khi cậu buộc bản thân phải đối diện với khả năng tồi tệ nhất. Cậu gần như nín thở, chờ đợi câu trả lời từ bác sĩ.
“Trước mắt, vì không có dấu hiệu bất thường rõ ràng nào, nên cậu có thể xuất viện. Thông thường, nếu sinh hoạt như bình thường thì trí nhớ sẽ dần phục hồi.”
Trái ngược với sự lo lắng của Han Seo, bác sĩ lại đáp lời một cách nhẹ bẫng, thậm chí có phần thờ ơ. Cuối lời, ông nhìn sang Tae Ik và khẽ gật đầu như để nhắc nhở người giám hộ cũng nên ghi nhớ điều này.
“Quan trọng nhất là phải tránh bị căng thẳng. Hãy cố duy trì một môi trường ổn định và yên bình, càng tránh xa những tình huống gây tổn thương càng tốt. Bởi vì, xét cho cùng, mất trí nhớ là một phản ứng cuối cùng của não bộ nhằm thoát khỏi hoàn cảnh đau đớn đó.”
Nếu nguyên nhân là vụ tai nạn giao thông, thì làm sao mà “chủ động tránh” được. Cuối cùng, bác sĩ kết luận: tùy vào môi trường sống, trí nhớ có thể hồi phục… hoặc không. Nếu cậu muốn, vẫn có thể tiến hành các liệu pháp hỗ trợ, nhưng ông nói thẳng “thật ra cũng không mấy hiệu quả.” Nói trắng ra thì, đơn thuốc mà bác sĩ trao cho họ chỉ có một chữ: Thời gian.
Đúng là lang băm còn gì nữa. Han Seo cố nuốt cơn bực nghẹn lại đến ngang cổ.
Han Seo cũng chẳng rõ mình đã ra khỏi phòng khám với tâm trạng thế nào. Mọi thứ vẫn ngổn ngang, hỗn loạn, nhưng đến nước này rồi thì cảm xúc cũng không còn đủ sức định hình. Sau khi trải qua những vòng xoáy phủ nhận, giận dữ rồi bất an, cuối cùng cậu chỉ còn lại sự trống rỗng.
Trống rỗng đến mức đáng sợ. Có khi nào cái gọi là “cuộc sống do mình làm chủ” vốn dĩ chỉ là một ảo tưởng đẹp đẽ? Ý nghĩ đó vừa lướt qua, một cảm giác bất lực nặng nề lập tức tràn đến, như sóng vỗ vào thân thể cậu. Nhưng lạ thay, cảm xúc ấy cũng nhanh chóng trôi qua như thể xuyên qua người cậu mà chẳng để lại dấu vết nào.
Lại một lần nữa, Han Seo lên thang máy. Ngồi trên xe lăn, cậu chỉ để mặc cho Tae Ik đẩy đi đâu thì đi, chẳng rõ mình đang lên hay xuống. Khi đang ngồi lặng giữa đám đông, ánh mắt trống rỗng, một cảm giác bất ngờ chạm nhẹ vào má khiến cậu giật mình. Han Seo ngước lên và bắt gặp ánh mắt Tae Ik, dịu dàng, ấm áp, cùng với một nụ cười khẽ.
“Về nhà thôi nhé?”
“…Dạ?”
Cùng lúc đó, cửa thang máy mở ra. Không khí trong và ngoài giao hòa, một luồng nắng từ khe cửa đổ thẳng vào, phủ lên gương mặt Tae Ik một lớp sáng dịu nhẹ.Han Seo ngây người nhìn anh, người đàn ông bỗng xuất hiện trong khoảng trống ký ức của mình như một điều không thể lý giải. Nếu Han Seo là chiếc bình đã thủng đáy, thì Tae Ik chính là hòn đá nặng cuối cùng còn sót lại bên trong, không chìm hẳn, cũng chẳng tan biến.
Han Seo để mặc mình được đẩy ra khỏi thang máy. Cơn gió thổi ngược từ phía trước như mở toang cả suy nghĩ rối bời trong đầu cậu, để lại chút gì đó nhẹ nhõm lạ thường.
“…Vâng. Mình về nhà thôi.”
Tae Ik nói rằng nếu Han Seo muốn ở lại viện thêm vài ngày cũng không sao, nhưng cậu đã nhẹ nhàng từ chối. Có cảm giác dù có nằm thêm bao lâu nữa, tình trạng cũng chẳng khá lên được.
Họ quay lại phòng bệnh thu dọn đồ đạc. Bàn chải, bộ rửa mặt, vài bộ quần áo và lạ thay, hành lý của Tae Ik còn nhiều hơn cả Han Seo. Nhìn những món đồ được anh gấp gọn và xếp vào túi, Han Seo mới dần nhận thức được khoảng thời gian Tae Ik đã ở lại đây một mình. Việc ra viện mà không nhớ nổi mình từng nhập viện… khiến lòng cậu ngổn ngang.
“Về nhà rồi, thấy vui không?”
Giọng nói lộ rõ sự phấn khích, như thể chính Tae Ik mới là người đang háo hức được trở về. Vui vì có thể cùng cậu trở về. Han Seo lặng lẽ nhìn người đàn ông ấy, Tae Ik trông thật rạng rỡ, ánh mắt sáng lấp lánh. Phải rồi, nếu là vợ chồng, thì tất nhiên họ sẽ sống cùng nhau. Nhưng lạ thật, khi chỉ nghĩ đến việc về nhà một mình, cậu đã thấy ngộp thở… vậy mà giờ, khi có Tae Ik bên cạnh cảm giác ấy lại biến mất. Có lẽ cảm giác ngột ngạt trước đó chỉ là vì cậu vừa mới tỉnh lại thôi.
Ra khỏi bệnh viện, chào đón Han Seo là sắc đỏ rực của những hàng cây phong. Vì không còn ký ức, cảnh vật trước mắt bỗng trở nên lạ lẫm và kỳ diệu như lần đầu được nhìn thấy. Cậu vẫn chưa thể tự đứng lên khỏi xe lăn, đành để Tae Ik đẩy đi, còn mình thì mải ngắm nhìn bầu trời thu trong vắt và những tán lá nhuộm màu. Ánh nắng nhẹ, gió mát lành, khung cảnh khiến lòng cậu dần nhẹ tênh.
Trên đường ra bãi đỗ xe, Tae Ik tình cờ nhìn thấy một cửa tiệm cháo nhỏ bên ngoài bệnh viện, một thương hiệu quen thuộc. Anh cúi xuống, hỏi với giọng trầm ấm:
“Han Seo à, ăn chút cháo rồi hãy về nhé?”
Cháo? Han Seo còn chưa kịp tiêu hóa hết lời Tae Ik vừa nói thì bụng đã kêu lên trước. Ọt. Âm thanh vang dội như thể trời đang gầm gừ. Cậu hoảng hốt nhìn xuống bụng mình. Có lẽ dạ dày đang biểu tình vì cả tuần qua chưa được ăn gì tử tế. Cậu vội đưa tay ôm bụng, phòng khi nó lại réo thêm lần nữa thì đúng lúc ấy, bên cạnh vang lên một tiếng cười khẽ, nhưng rõ ràng.
“Khụ.”
Han Seo xoay đầu theo âm thanh. Bên cạnh, Tae Ik đang cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, bàn tay nắm lại đặt ngay trước miệng, như đang che giấu điều gì đó. Anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, nhưng với tất cả dấu hiệu ấy, rõ ràng là anh đã bật cười.
Không có vẻ gì là anh cười ác ý, nhưng chẳng hiểu sao Han Seo không thể rời mắt khỏi gương mặt kia. Nếu cứ nhìn như thế, liệu cậu có được thấy nụ cười thật sự của anh không? Một ý nghĩ kỳ lạ lóe lên trong đầu.
Trong lúc Han Seo còn đang mải miên man, Tae Ik đã đẩy cậu đến trước tiệm cháo. Dù nằm ngay trước cổng bệnh viện, cửa tiệm lại không có lối dành cho xe lăn. Không còn cách nào khác, Han Seo đành mở hai tay ra như đã quen thuộc.
“Lên nào.”
Tae Ik nhấc bổng cậu lên. Dù trước đó cũng đã mấy lần được anh bế qua các buổi kiểm tra, nhưng hành động ấy vẫn khiến Han Seo thấy hơi ngượng, dẫu vậy, giờ thì cậu đã quen rồi. Chỉ cần ăn uống đầy đủ trở lại, lấy lại sức là sẽ sớm thoát khỏi tình trạng này thôi.
Tựa vào cánh tay Tae Ik, Han Seo khẽ liếc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của người đang bế mình. Dù chẳng rõ sự chân thành trong ánh mắt ấy có thật hay không, nhưng ít nhất cậu cũng cảm nhận được sự dịu dàng âm ấm lan tỏa từ anh.
…Anh ấy thực sự là chồng mình sao? Ý nghĩ ấy đến muộn màng, như một mối nghi ngờ vừa trỗi dậy trong lòng.
Trong bệnh viện, vì ai cũng cần có người giám hộ nên Han Seo không mấy bận tâm. Nhưng giờ nghĩ đến chuyện phải về một nơi gọi là “nhà” cùng với người đàn ông này, nơi mà cậu thậm chí không nhớ nổi thì lại bắt đầu thấy bất an.
“Xin chào quý khách.”
Ngay khi bước vào quán cháo, mùi thơm béo ngậy lan tỏa khắp nơi như đánh thức lại cơn đói Han Seo đã tạm quên. Cậu còn chưa kịp ngồi xuống ghế đã lập tức nhìn lên thực đơn dán trên tường.
“Tôi muốn cháo rong biển thịt bò.”
“Thật à? Em muốn ăn món đó sao?”
Tae Ik hỏi, vừa nhẹ nhàng đặt Han Seo ngồi xuống ghế. Anh có vẻ hơi ngạc nhiên vì lựa chọn đó.
“Vâng. Sao vậy? Không được à?”
“Không, không phải vậy. Chủ quán ơi, cho tôi một phần cháo rong biển thịt bò và một phần cháo nhân sâm với thịt gà ạ.”
“Dạ vâng~”
Trong quán khá đông người, đa phần là khách đến từ bệnh viện. Có cả cụ già tóc bạc phơ, lẫn những đứa trẻ với tóc tết hai bên. Giữa bầu không khí đó, Tae Ik nổi bật một cách đặc biệt. Chỉ riêng đôi vai rộng được áo khoác ôm gọn cũng khiến không gian trong quán như chật chội hơn. Dù không rõ con người anh vốn thế nào, Han Seo lờ mờ đoán rằng chắc hẳn anh không thường đến những quán bình dân kiểu này.
Thế nhưng trái với suy nghĩ đó, Tae Ik lại rất thành thạo khi đưa tay lấy đũa và thìa từ hộp dụng cụ.
Tae Ik nhẹ nhàng lấy bộ thìa đũa ra, đặt từng món lên bàn với những động tác quen tay. Trong lúc làm, ánh mắt anh hơi cụp xuống, như đang chìm trong một dòng ký ức riêng. Không rõ anh đang nghĩ đến điều gì, nhưng nụ cười dịu dàng vẫn vương trên môi, không rời.
Thật lạ… Người đang ở ngay trước mặt mà anh lại như chìm sâu vào thế giới của riêng mình.
“Anh đang nghĩ gì mà cười thế?”
“Hmm?”
“Lúc nãy còn tỏ ra ngạc nhiên, giờ thì lại cười. Lạ ghê.”
Han Seo nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú như thể cố bắt lấy một điều gì đó. Cậu nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đầy cảnh giác và tò mò chẳng khác nào một chiếc máy phát hiện nói dối. Món cháo rong biển thịt bò kia… có gì đó đặc biệt sao?
Tae Ik khẽ bật cười, đưa tay lên vuốt nhẹ khóe môi như thể muốn xóa đi dấu vết của nụ cười.
“À… không có gì đâu.”
Anh cố giữ vẻ nghiêm túc, nhưng chỉ trong tích tắc, khóe môi lại cong lên lần này là một nụ cười đầy cảm xúc, không giấu nổi sự ấm áp đang lan tỏa.
“Em biết không, Han Seo từng mê canh rong biển lắm. Bình thường thì ăn chẳng bao nhiêu, nhưng hễ có món đó là ăn sạch hai bát cơm to.”
Ánh mắt anh đong đầy hoài niệm, dịu dàng như ánh nắng đầu xuân vừa ấm áp, vừa phảng phất một nỗi nhớ khôn nguôi.
Trước ánh nhìn ấy, Han Seo như lặng đi. Trái tim cậu bất giác rung lên, và một ý nghĩ khẽ lướt qua trong đầu:
“…Mình thật sự vẫn là Han Seo của anh ấy”
Người này, hình như thật sự thích mình.