Thật May Anh Vẫn Ở Đây - Phần 2
Sau khi ở bên nhau, biết tôi là một đứa trẻ mồ côi, Thư Minh Nam càng tìm mọi cách để chăm sóc tôi. Những buổi sáng lạnh giá, anh mang bữa sáng đến đợi tôi dưới lầu. Khi đôi giày của tôi rách mà không có tiền mua đôi mới, anh mỉm cười đưa cho tôi một đôi giày mới, nói rằng: đó là hàng tặng kèm từ một cửa hàng online.
Không chỉ đối với tôi, Thư Minh Nam luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người xung quanh. Vì vậy, anh ấy có quan hệ xã hội rất tốt. Tôi từng đọc được một câu trên mạng rằng: một cô gái khi chọn chồng, nên chọn một người vốn dĩ bản chất đã rất tốt. Tôi cảm thấy, Thư Minh Nam chính là người như vậy. Những năm tháng trong phòng thí nghiệm, đã khiến tôi có thói quen đối mặt với vấn đề, và giải quyết chúng một cách kịp thời.
Buổi tối, khi Thư Minh Nam trở về nhà, tôi tìm cơ hội để thẳng thắn nói với anh ấy: về cảm giác không thoải mái hôm nay, đồng thời đề nghị anh giữ khoảng cách với Ninh Hoan Hoan. Anh ấy cười khẽ, như thể không tin được:
“Em có phải quá nhạy cảm rồi không? Anh và Ninh Tiểu Cường chỉ là bạn ăn uống thuần túy thôi.”
“Nhưng thái độ của anh với cô ấy hôm nay, khiến em thấy không thoải mái.” Tôi bình tĩnh nói.
Anh ấy nhíu mày, nhìn tôi bằng ánh mắt có chút xa lạ.
“Ninh Tiểu Cường là một đứa trẻ lớn lên từ vùng núi. Gia đình cô ấy nghèo khó từ nhỏ, chưa từng thấy những thứ tốt đẹp, càng chưa từng được ăn ngon, rất đáng thương. Vì vậy, bình thường ăn cơm, anh sẽ quan tâm cô ấy nhiều hơn, đó là chuyện thường tình. Tống Gia, em ở trong tháp ngà quá lâu, chẳng cần phải lo lắng điều gì, nên em không thể hiểu được sự khó khăn trong việc mưu sinh ngoài xã hội…”
Tôi phớt lờ ý chỉ trích trong lời nói của anh ấy, chỉ tập trung hỏi về kết quả.
“Vậy có được không?”
Anh ấy không trả lời. Tôi mím môi, hạ giọng mềm mỏng hơn.
“Minh Nam, hãy coi đây như yêu cầu từ vị hôn thê của anh, được không?”
“Em nhất định phải để tâm đến chuyện này?”
Tôi nghiêm túc gật đầu:
“Đúng vậy, em rất để tâm.”
Thư Minh Nam nhìn tôi, thở dài một hơi mệt mỏi.
“Được rồi.”
Những ngày sau đó, anh ấy tỏ rõ vẻ ủ rũ, nói chuyện với tôi cũng lạnh nhạt hơn. Để xoa dịu không khí căng thẳng, tôi đã bỏ rất nhiều công sức để đặt chỗ tại một nhà hàng nổi tiếng, mà anh ấy rất thích. Nhà hàng đó phải đặt trước nửa tháng, nhưng mỗi sáng tôi đều gọi điện, để hỏi xem có khách nào hủy không. Cuối cùng, đến ngày thứ tư, tôi đã may mắn chờ được một suất. Tôi vui vẻ gửi mã QR cho anh ấy. Anh ấy đáp lại tôi bằng một biểu cảm chảy nước miếng.
Hôm đó, giáo sư bất ngờ triệu tập toàn bộ sinh viên tham gia cuộc họp. Bất đắc dĩ, tôi nhắn tin cho Thư Minh Nam để giải thích tình hình, nhờ anh ấy liên hệ với nhà hàng để dời lịch hẹn lại. Lần sau chúng tôi sẽ đi. Cuộc họp kéo dài đến hơn bảy giờ tối mới kết thúc. Giữa những tiếng than vãn của mọi người, vì nhận được nhiệm vụ mới, tôi lấy từ trong túi ra chiếc bánh bao nguội còn lại từ buổi trưa, từ từ ăn.
“Sao em lại chọn dự án phiền phức nhất thế này, Tống Gia?” Sư tỷ nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
“Tiền thưởng cao, có thể kiếm thêm chút.”
Sư tỷ nhìn chiếc bánh bao trong tay tôi, tò mò hỏi:
“Sư muội, không phải em đã bán bằng sáng chế độc lập nghiên cứu hai năm trước, cho một công ty lớn rồi sao ? Em đáng lẽ không thiếu tiền mới phải! Nhìn em xem, cả túi xách rách cũng không chịu thay.”
Tôi cười cười: “Dùng quen rồi mà.”
Sau khi sư tỷ rời đi, tôi lấy điện thoại ra kiểm tra. Không thấy tin nhắn từ Thư Minh Nam, nhưng lại có một yêu cầu kết bạn từ Ninh Hoan Hoan. Do dự một chút, tôi nhấn chấp nhận. Gần như ngay lập tức, cô ta gửi đến tôi một bức ảnh. Trong ảnh, cô ta và Thư Minh Nam đang ăn ở nhà hàng đó. Trên bàn là ánh nến, rượu vang, và những món ăn thịnh soạn.
Trên đĩa trước mặt cô ta, ngay ngắn bày đầy một đĩa những phần chóp dâu tây. Còn trên đĩa đối diện của Thư Minh Nam, toàn là phần cuối quả dâu. Ở chỗ cắn, dấu răng hiện rõ mồn một. Ngay sau đó, một tin nhắn khác gửi tới:
“Cảm ơn chị dâu nhé ! Anh Nam đưa em đi thưởng thức món ngon rồi~”
Tôi lập tức bị nghẹn bánh bao, không ngừng xoa ngực. Đang lúc khó chịu, một bàn tay trắng trẻo thon dài đưa đến trước mặt tôi, đặt xuống một cốc nước. Tôi vội nâng cốc nước lên, nhấp từng ngụm nhỏ, mãi sau mới thở phào nhẹ nhõm. Phía sau, một giọng nói trầm lạnh vang lên:
“Người ta thì có bữa tối lãng mạn với ánh nến. Còn em ở đây cau mặt gặm bánh bao?”
Quay đầu lại, là đại sư huynh Kỷ Tuấn Tu. Tôi khẽ nhíu mày, chỉ muốn lập tức chạy ra khỏi phòng thí nghiệm. Kỷ Tuấn Tu có biệt danh là “Tăng Sầu,” ý chỉ sự kết hợp giữa khổ hạnh tăng và nỗi sầu của quỷ. Trong nhóm nghiên cứu của chúng tôi, không ai sợ giáo sư, chỉ sợ Kỷ Tuấn Tu.
Anh ấy cao lớn, dáng người như ngọc, ngũ quan sắc lạnh vô cùng, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng và vô cảm. Ở phòng thí nghiệm, anh như một cỗ máy không bao giờ mắc lỗi, luôn thực hiện mệnh lệnh một cách chuẩn xác và nghiêm khắc đến mức biến thái. Từng có một sư đệ, vì điền dữ liệu thí nghiệm không đúng quy cách, bị anh kéo ở lại phòng thí nghiệm suốt ba mươi sáu tiếng đồng hồ. Khi bước ra, mặt cậu ta trắng bệch như ma. Thậm chí cả giáo sư, khi gặp đại đệ tử của mình cũng phải hạ giọng vài phần. Thực tế, biệt danh “Tăng Sầu” này chính là do giáo sư đặt cho anh ấy. Tôi có chút hoang mang. Kỷ Tuấn Tu cấm ăn uống trong phòng thí nghiệm, mà tôi lại bị anh bắt quả tang.
“Xin lỗi sư huynh, lần sau em sẽ không tái phạm, tạm biệt !”
Tôi lí nhí nhận sai, vội vàng chụp lấy túi xách định chuồn ra ngoài.
“Đợi đã.”
Giọng nói lạnh lùng từ phía sau gọi tôi dừng lại. Tôi quay đầu lại. Dáng người cao lớn của anh đứng chắn trước cửa sổ, ánh sáng hắt lên đường nét của anh, mang đến một cảm giác áp bức mạnh mẽ. Tôi cắn môi, cẩn thận nhận lỗi:
“Thật sự là em không cố ý. Chỉ là, đột ngột bị tụt đường huyết nên..”
“Điện thoại.”
Anh cắt ngang lời tôi, đưa tay ra trước mặt.
“Á! Cảm ơn sư huynh!”
Tôi vội vàng nhận lấy, không ngừng nói cảm ơn, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng thí nghiệm. Ở nhà đợi đến hơn mười giờ, Thư Minh Nam mới bước vào cửa, khuôn mặt đỏ ửng, trên người phảng phất mùi rượu. Tôi nhìn anh ấy cúi đầu thay giày, vẻ mặt đầy vui sướng, liền hỏi thẳng:
“Không phải anh đã hứa sẽ giữ khoảng cách với Ninh Hoan Hoan rồi sao?”
Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt không vui:
“Em lại làm sao nữa ? Anh không ăn cơm với cô ấy mà!”
Tôi nhắm mắt, cố gắng kiềm chế:
“Vậy còn tối nay thì sao ?”
Anh hơi sững người, sau đó khẽ bật cười khinh bỉ:
“Không phải chứ, em gọi điện hỏi nhà hàng à ? Đúng, tối nay anh đi ăn với Ninh Tiểu Cường. Nhà hàng nói không thể đổi lịch hẹn, chẳng lẽ anh phải để lãng phí cơ hội này ? Em bận không đi được, mà cô ấy thì đúng lúc rảnh, nên anh đi với cô ấy thôi.”
“Nhưng anh đã hứa…”
“Tống Gia!”
Anh bất ngờ gầm lên, ánh mắt đầy thất vọng nhìn tôi.
“Bây giờ, em đã trở thành loại phụ nữ nhỏ nhen và hẹp hòi thế này sao ? Đồng nghiệp đi ăn với nhau là chuyện bình thường, em còn tra khảo cả thế nữa? Không rảnh làm gì khác à?”
Tôi hít một hơi thật sâu, giơ điện thoại lên trước mặt anh ấy.
“Thật sự, em không rảnh để theo dõi anh. Đây là tin nhắn Ninh Tiểu Cường gửi cho em.”
Anh nheo mắt nhìn qua, rồi thản nhiên nói:
“Cô ấy chưa từng ăn ở nhà hàng đắt tiền thế này, gửi tin nhắn cảm ơn em, vậy thôi. Em sao không trả lời cô ấy? Cô ấy lại nghĩ nhiều bây giờ.”
Tôi khó tin hỏi lại:
“Anh nghĩ cô ta chỉ đơn thuần cảm ơn em sao?”
“Nếu không thì là gì? Tống Gia, em có thể đừng suốt ngày suy diễn, nghĩ người ta xấu xa như vậy được không?”
Tôi ngây người nhìn anh, phát hiện khuôn mặt giận dữ méo mó của anh, trở nên xa lạ vô cùng. Trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác trống rỗng, bơ vơ. Tôi không nói thêm gì nữa, xoay người bước vào phòng ngủ. Tôi và Thư Minh Nam chiến tranh lạnh suốt một tuần.
Đến ngày thứ tám, anh ấy tan làm về nhà, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, giơ túi cá và sườn heo trong tay lên, mỉm cười nói:
“Kinh nguyệt của em sắp tới rồi, đúng không ? Hôm nay, anh nấu cho em một bữa ngon, để bồi bổ nhé.”
Tôi nhìn anh ấy, trong lòng khẽ thở dài.
“Để em rửa rau.”
Tôi và Thư Minh Nam dường như đã quay lại nhịp sống thường ngày. Anh ấy thường gửi cho tôi một tấm ảnh vào buổi trưa. Một chiếc bàn của một người. Một bữa cơm của một người. Tôi nghĩ, có lẽ cũng chỉ đến thế này thôi.
Trong phòng thí nghiệm xảy ra một chuyện, khiến tất cả mọi người đều sững sờ. Kỷ Tuấn Tu chủ động đề xuất và tự bỏ tiền, lắp đặt thêm một góc trà chiều trong phòng thí nghiệm. Góc này được trang bị đầy đủ các loại đồ ăn vặt, cà phê, thậm chí còn có cả tủ lạnh và máy pha cà phê. Các sư huynh, sư tỷ đều trố mắt kinh ngạc.
“Đại sư huynh bị điên rồi sao?”
Giáo sư hớn hở bước tới, cầm một miếng bánh quế hoa bắt đầu ăn ngon lành.
“Tôi đã đề xuất ý kiến này từ lâu, chắc chắn là vì nể mặt tôi, nên cậu ấy mới làm. Mấy đứa đều được thơm lây từ tôi đó.”
Mọi người đồng loạt lắc đầu, tỏ vẻ không tin.
“Vì thầy mà chi ra một khoản tiền lớn như vậy sao?”
Giáo sư bĩu môi:
“Chút tiền này là gì chứ? Ba của cậu ấy đứng đầu trong danh sách các nhà tài trợ cho trường chúng ta. Chẳng thấm vào đâu!”
Dù chẳng hiểu lý do tại sao, nhưng có đồ ăn miễn phí thì không thể không ăn. Tôi cũng rất vui. Ít nhất, khi bị tụt đường huyết, tôi không cần phải lén lút ăn bánh bao nguội nữa…
———
Nam 9 xuất hiện rồi đây ạ, quan tâm cỡ này thì e cũng muốn rụng trứng theo ^^