Thật May Anh Vẫn Ở Đây - Phần 1
Mây lành dễ tan, lưu ly dễ vỡ. Hợp thì ở, không hợp thì đi. Tôi chịu đựng được.
Bạn trai tôi có một cô bạn ăn uống trong công ty, ba bữa bốn mùa, khẩu vị vô cùng ăn ý. Anh ấy ăn lòng trắng trứng, cô ấy ăn lòng đỏ. Anh ấy gặm chân gà, cô ấy gặm đùi gà. Anh ấy ăn phần dưới của quả dâu tây, cô ấy ăn phần chóp nhọn của quả dâu. Ngay cả khi tổ chức sinh nhật, anh ấy cũng dẫn cô ta đi cùng.
“Cơm công ty ăn mãi ngán rồi, dẫn cô bạn ăn uống của tôi đi mở mang khẩu vị một chút.”
Tôi nhịn hết nổi, yêu cầu hai người giữ khoảng cách. Anh ấy vỗ đầu cô gái đó, mỉm cười nói với tôi:
“Đừng lo ! Chỉ là bạn ăn uống thôi mà.”
Vì thế, chúng tôi chiến tranh lạnh một thời gian rất dài. Về sau, anh ấy cảm thấy tôi đã bị “dạy dỗ” đủ, liền cầm bó hoa đến tìm tôi. Nhưng lại sững sờ khi nhìn thấy: một người đàn ông, từ trong chăn của tôi ló đầu ra, lạnh lùng nhìn. Anh ta đỏ mắt, gầm lên:
“Anh ta là ai!?”
Tôi tựa vào đầu giường, vỗ nhẹ khuôn mặt điển trai của người đàn ông bên cạnh mình:
“Đừng lo ! Chỉ là bạn chung giường thôi mà.”
————————–
Tôi luôn biết rằng: Thư Minh Nam ở trong công ty có một người bạn ăn uống, chỉ là, không biết giới tính, cũng không biết tên. Cho đến cuối tuần hôm ấy, anh ta vào bếp làm vài món, sau đó ngồi xuống gắp đùi gà cho tôi, vừa cười vừa nói:
“Ninh Tiểu Cường, đùi gà dâng đến tận miệng.”
Tôi sững người.
“Ai là Ninh Tiểu Cường?”
Anh ấy chớp mắt, thoáng chốc bật cười.
“Đi làm bận rộn quá nên lẫn lộn. Tưởng em là đồng nghiệp của anh.”
Tôi ngẫm nghĩ: “Ninh Tiểu Cường, chính là bạn ăn uống của anh trong công ty?”
Anh ấy cười gật đầu.
“Trong bộ phận, chỉ có anh và cô ấy thích ăn cay. Ngày nào cũng ăn cùng nhau nên thành thói quen rồi.”
Nghĩ đến việc Thư Minh Nam thường ăn cơm hộp, lúc không bận thí nghiệm ở trường, tôi thường bỏ ra vài giờ làm mấy món ngon, để anh ấy mang đi làm bữa trưa. Mỗi lần như vậy, anh ấy đều đùa:
“Bạn ăn uống của anh lại được hưởng phúc rồi.”
Thư Minh Nam là người cởi mở, hòa đồng, thích chia sẻ với đồng nghiệp, nên tôi cũng rất ủng hộ. Thậm chí, có khi tôi không ăn một miếng nào, chỉ để có thể nấu thêm cho anh ấy mang đi.
Hôm nay, gần trưa, tôi phát hiện buổi sáng mình quên bỏ thêm một phần gà quay. Nghĩ rằng buổi chiều có việc qua trường, tiện đường đi ngang công ty anh ấy, nên tôi quyết định mang đến cho anh. Đến dưới tòa nhà công ty, khi chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi anh, tôi bất ngờ nhìn thấy Thư Minh Nam. Anh ấy đang cầm một chai nước, đi vội từ cửa hàng tiện lợi ra. Tôi mỉm cười tiến đến, nhưng lại thấy anh quay người, đi về phía bồn hoa. Bên bàn đá ở bồn hoa, có một cô gái trẻ mặc váy trắng đang ngồi, ánh mắt cong cong nhìn anh mỉm cười. Thư Minh Nam mở nắp chai nước, đưa cho cô ấy.
“Đã bảo ăn lòng đỏ trứng thì phải nhai kỹ ! Lần này lại nghẹn nữa rồi, đúng không!”
Cô gái chu môi, làm nũng:
“Thư Minh Nam! Em đã thảm thế này rồi, mà anh còn trách em!”
Tôi bước đến gần. Cô gái mở to mắt nhìn tôi, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Thư Minh Nam cũng quay đầu lại theo ánh mắt cô ấy, sững người.
“Tống Gia, em đến đây làm gì vậy?”
“Sáng nay, em quên bỏ thêm món, nên mang đến cho anh. Cô ấy là…”
Tôi quay đầu nhìn về phía cô gái. Thư Minh Nam cười lớn, giới thiệu:
“Cô ấy à ? Chính là bạn ăn uống mà anh từng nói với em, Ninh Tiểu Cường.”
“Cô là… Ninh Tiểu Cường?”
Tôi khẽ sững sờ. Từ trước đến giờ, tôi luôn nghĩ Ninh Tiểu Cường là tên của một chàng trai. Cô gái bĩu môi với Thư Minh Nam, sau đó tươi cười vẫy tay chào tôi.
“Chị dâu, chị đừng nghe anh Nam đặt cho em cái biệt danh linh tinh ấy. Lần đầu gặp mặt, em tên là Ninh Hoan Hoan.”
Thư Minh Nam nhận lấy hộp cơm từ tay tôi, trêu ghẹo:
“Không phải em tự nhận mình là con gián nhỏ, không bao giờ chớt sao? Tên Ninh Tiểu Cường rất hợp với em mà!”
Tôi nhìn qua bàn. Hai người có vẻ vừa mới bắt đầu ăn, hai món tôi nấu được đặt ở giữa, mỗi người trước mặt đều có một bát cơm trắng. Hộp cơm bên phía Ninh Hoan Hoan, là loại tôi đặc biệt đặt mua trên mạng cho Thư Minh Nam. Còn Thư Minh Nam lại dùng nắp hộp cơm để ăn. Nghĩ đến việc anh ấy thường mang hộp cơm chưa rửa về, tôi còn cẩn thận rửa sạch từng cái. Tôi mím môi, đặt cặp sách xuống và ngồi vào ghế.
“Em không đi à ?” Thư Minh Nam hỏi, vẻ đầy ngạc nhiên.
“Em cũng chưa ăn.”
Anh ấy lộ vẻ khó xử.
“Anh không biết em đến, nên chỉ lấy hai bộ dụng cụ ăn thôi.”
Ninh Hoan Hoan đứng lên, tươi cười nói:
“Để em qua cửa hàng tiện lợi đối diện, lấy một bộ cho chị dâu nhé.”
Thư Minh Nam vội xua tay:
“Nắng gắt thế này, em tay chân nhỏ bé, đừng đi làm gì. Để anh đi.”
Sau khi anh ấy rời đi, Ninh Hoan Hoan nghiêng đầu, nhìn tôi từ trên xuống dưới với ánh mắt hơi bất ngờ.
“Không ngờ chị dâu xinh đẹp thế ! Anh Nam nói chị vẫn đang học tiến sĩ ? Thật ngưỡng mộ mấy người còn được hưởng phúc, trong tháp ngà như chị. Không như bọn em, phải làm trâu làm ngựa ngoài xã hội, để kiếm tiền.”
“Tất cả đều như nhau thôi.”
Tôi cười nhẹ trả lời, đồng thời cũng lặng lẽ quan sát cô ấy. Ngũ quan không quá nổi bật, nhưng giữa đôi mày mang nét đáng yêu tự nhiên. Dáng người nhỏ nhắn, chiếc váy ôm eo mặc trên người cô ấy trông hơi rộng, tạo cảm giác trống trải khiến người ta bất giác sinh lòng muốn che chở.
Thư Minh Nam mang đến một bộ dụng cụ ăn dùng một lần, gắp một ít cơm từ nắp hộp của anh ấy cho tôi. Sau đó mở hộp gà quay tôi mang đến, mỉm cười nói:
“Bắt đầu ăn thôi!”
Ninh Hoan Hoan tự nhiên gắp mấy lát cà rốt ở lớp trên cùng của gà quay, để ăn trước. Thư Minh Nam mỉm cười nhìn cô ấy, đợi cô ăn xong, mới bắt đầu chia thịt gà. Tôi khẽ nhíu mày. Những lát cà rốt đó, là tôi cố ý cắt thành hình trái tim, mỗi lần đều đặt vài lát lên món ăn. Hành động của Ninh Hoan Hoan rất quen thuộc và tự nhiên, rõ ràng những ý tưởng nhỏ bé mà tôi tưởng là đặc biệt ấy… Hóa ra, đều là cô ta ăn hết.
“Ninh Tiểu Cường, đùi gà theo thường lệ tặng cho em.”
Thư Minh Nam gắp một cái đùi gà, bỏ vào bát của Ninh Hoan Hoan. Ninh Hoan Hoan như một cô công chúa nhỏ đã quen được phục vụ, đón nhận món ăn một cách tự nhiên, mà chẳng tỏ vẻ khách sáo hay nói lời cảm ơn nào. Cắn một miếng, cô ấy vừa nhai vừa lẩm bẩm, như chợt nhớ ra điều gì:
“Chị dâu không thích ăn đùi gà à?”
Nửa con gà quay, chỉ có một cái đùi. Thư Minh Nam lấy một tờ khăn giấy đưa cho cô ấy.
“Cô ấy thích ăn thịt lưng gà hơn.”
Ninh Hoan Hoan nhận lấy khăn giấy, nghiêng đầu cười nói:
“Trên đời lại có người không ăn đùi gà, mà thích ăn thịt lưng gà sao?”
Tôi cúi thấp mắt. Đúng vậy, ai lại thích ăn thịt lưng gà chứ? Chẳng qua là lúc ở bên Thư Minh Nam, tôi cố tình nói thế, để anh ấy có thể ăn nhiều hơn mà thôi. Tôi không biết mình có nên giận Thư Minh Nam hay không.
Tôi và anh ấy là bạn cùng học thạc sĩ trong cùng một khoa. Sau khi tốt nghiệp, anh ấy vào làm ở một công ty lớn, còn tôi tiếp tục học lên tiến sĩ. Yêu nhau đã bốn năm, mối quan hệ của chúng tôi đã đến giai đoạn bàn chuyện hôn nhân. Từ khi quen biết anh ấy, tôi đã biết Thư Minh Nam là một người nổi tiếng tốt bụng và nhiệt tình.
Ngày đầu tiên tôi đến thành phố này để thi nghiên cứu sinh, hành lý bị mất sạch. Tôi ngồi xổm bên lề đường, nước mắt giàn giụa. Lúc ấy, anh xuất hiện trước mặt tôi với chiếc áo đồng phục đón tân sinh viên, có in hình chú chó lớn, dịu dàng an ủi:
“Bạn học, đừng sợ ! Tôi sẽ giúp bạn.”
Sau này, mỗi khi giữa chúng tôi xảy ra vấn đề, cảnh tượng ngày hôm đó luôn hiện lên trong đầu tôi. Trên con đường rợp bóng cây vào mùa hè, một cô gái ngồi khóc bên lề đường trong sự bất lực. Một chú chó lớn hình in trên áo, cúi sát bên cô ấy, nói rằng đừng sợ. Thế nên, tôi tự nhủ rằng: anh ấy là một người tốt như vậy, có gì mà tôi phải khó chịu với anh ấy cơ chứ?
———-