Tháng năm tàn phai, lòng người ly biệt - Phần 4
“Nếu lúc trước Nghiễn Châu cưới con, sao còn có thể có những chuyện này.”
Bà ấy che ngực mình, có lẽ là bị tức đến đau tim, kéo tay tôi nói không lựa lời:
“Vãn Mặc, Vãn Mặc, dì nhớ trước kia con rất thích Nghiễn Châu, tên ngốc này làm tổn thương con. Nhưng chuyện cũ như gió, con có thể tha thứ cho nó không?”
Toàn bộ nhà hàng yêm ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào người tôi. Ngay cả ánh mắt Trì Nghiễn Châu cũng nhìn lại, đối với những lời mẹ mình nói trước mặt vợ mình, hắn không có phản ứng gì. Hắn chỉ im lặng nhìn tôi, như đang đợi câu trả lời của tôi. Lâm Yên Tri che miệng khóc lóc chạy ra ngoài, nhưng không ai quan tâm đến cô ấy.
Tôi chậm rãi đặt đũa lên bàn, mỉm cười, mở miệng nói với dì Trì:
“Dì Trì, sinh nhật dì không có làm lớn, lại mời con tới đây, con rất vui. Hồi nhỏ dì lo lắng cho con nhất, cho dù sau này Trì Nghiễn Châu phản bội con, dì vẫn đối tốt với con. Con cũng chưa bao giờ quên hôm nay là sinh nhật dì, phận làm con cháu vốn nên làm cho dì vui vẻ. Chỉ là dì hỏi những lời này, thật sự khiến người ta khó có thể trả lời.”
Tôi dừng một chút, mỉm cười khéo léo hào phóng, đáp lại tầm mắt của mọi người, cuối cùng tôi nói:
“Dì Trì, thật xin lỗi, lần này con về nước, là chuẩn bị giới thiệu bạn trai cho người nhà.”
“Con muốn đính hôn, dì nhìn con lớn lên. Mặc kệ thế nào, chuyện cũ như gió thoảng qua, con hy vọng dì có thể đến chứng kiến hạnh phúc của con.”
Cả phòng yên tĩnh, dì Trì giật mình nhìn tôi, qua hơn nửa ngày mới hỏi:
“Sao… sao một chút tin đồn cũng không có.” Bà ấy dừng lại thật lâu, mới hỏi tiếp:
“Là con cái nhà ai có phúc như vậy.”
Tôi rũ mắt xuống: “Là con trai trưởng nhà họ Tô, Tô Tử Diên.”
Tôi nghe thấy tiếng hít sâu, dì Trì thật lâu không nói gì, dì của Trì Nghiễn Châu đi ra xoa dịu không khí, cười nói:
“Vậy thì môn đăng hộ đối, ông trời tác hợp, Vãn Mặc là một người có phúc.”
Tôi chỉ cười không nói gì cả. Trì Nghiễn Châu nhìn tôi, trên mặt không có cảm xúc gì, chỉ là ánh mắt phức tạp. Qua nửa ngày, hắn cười cười với tôi, tự giễu nói: “Chúc mừng.”
Tôi rụt rè gật đầu với hắn, cũng cười: “Cảm ơn.”
Chuyện liên quan đến gia đình nhà họ Trì đến đây coi như là kết thúc, sau đó dì Trì rốt cục không gọi điện thoại cho tôi nữa. Nghe nói lại đi nằm viện một thời gian.
Lần cuối cùng gặp Lâm Yên Tri là ở phòng tranh của tôi. Lúc đó tôi đang nói chuyện phiếm với Tống Tống. Trợ lý của tôi bước vào và nói rằng: ai đó muốn mua bức tranh của tôi với giá cao, nhưng muốn nói chuyện với tôi một chút. Lúc tôi đi ra ngoài, thấy Lâm Yên Tri đứng trước một bức tranh của tôi. Nghe thấy tiếng bước chân, cô ấy quay đầu nhìn. Rất kỳ quái, ấn tượng của tôi đối với cô ấy vẫn là nhát gan, co quắp, tay chân thừa thãi không biết đặt ở nơi nào. Nhưng khi chỉ có hai chúng tôi, con người nhát gan khẩn trương của cô ấy dường như đã biến mất, chỉ có sự căm hận nghiến răng nghiến lợi nào đó đối với tôi.
Cô ấy nhìn tôi hỏi: “Kinh Vãn Mặc, cô đang nhìn tôi chê cười đúng không?”
Tôi cười rộ lên, thành thật mà nói, mỗi ngày gặp rất nhiều người. Tôi không có thời gian đặt ánh mắt trên một người, mà tôi căn bản không để ở trong lòng.
Tôi bình thản nói: “Cô suy nghĩ nhiều rồi.”
Cô ấy nhìn tôi, không biết vì sao lại che mặt khóc rống lên:
“Cô biết không, Trì Nghiễn Châu chuẩn bị ly hôn với tôi. Tôi nghe thấy anh ấy gọi điện thoại cho luật sư ly hôn, anh ấy không cần tôi nữa. Tôi không biết vì sao, rõ ràng cô đã đính hôn rồi, vì sao anh ấy lại muốn ly hôn với tôi.”
“Tôi chỉ sai vì xuất thân không tốt. Tôi không có gia đình tốt như các người, không được hưởng nền giáo dục như các người. Các người đều đang nhìn tôi chê cười, cảm thấy tôi không biết xử sự, nhưng những điều này có thể trách tôi sao?”
“Tôi cũng muốn biến thành cô, cũng muốn gia thế hiển hách được người người thích, nhưng tôi không có gia đình như cô. Cô chẳng qua được sinh ra tốt hơn tôi mà thôi. Nếu chúng ta ở cùng một vạch xuất phát, tôi cũng sẽ không mất mặt như vậy. Nếu cô là tôi, cô cũng sẽ không đi đến ngày hôm nay.”
Nói cho cùng, không phải vẫn là dựa vào người nhà sao. Cô ấy khóc rất thương tâm, nhưng cũng may lúc này phòng tranh không có người ngoài. Tôi không muốn để ý tới cô ấy, thế nhưng cô ấy rõ ràng không khóc xong sẽ không rời đi. Tôi nghĩ những lời này và sự tủi thân của cô ấy, hẳn là đã nghẹn thật lâu, muốn tìm một chỗ thổ lộ hết. Cho dù đối tượng là tôi. Tôi nghĩ đến bộ dạng cô ấy khúm núm nịnh nọt lấy lòng mọi người ở nhà họ Trì, thở dài nói:
“Lâm Yên Tri, cô sai rồi ! Nếu tôi là cô, tôi cũng sẽ không đi đến kết cục như cô hôm nay.”
“Thứ nhất, tôi nhớ thành tích năm đó của cô rất tốt. Nếu tôi là cô, tôi sẽ không ở lại nhà họ Trì sau khi tốt nghiệp đại học, dựa vào nhà họ Trì để sống. Tôi sẽ mượn nguồn lực của nhà họ Trì để tạo dựng sự nghiệp của mình.”
“Thứ hai, cô nói gia đình cô nghèo khó, không được hưởng nền giáo dục như tôi. Nếu tôi là cô, sau khi lấy Trì Nghiễn Châu, tôi sẽ đi học tập lễ nghi xã giao, học lịch sự khi giao tiếp, học cách ăn mặc, xem nhiều nghe nhiều, nói ít. Nhưng thật đáng tiếc, cô lấy Trì Nghiễn Châu gần hai năm, so với bảy năm trước, tôi không thấy bất kỳ tiến bộ nào.”
“Thứ ba, tôi sẽ không dung túng người nhà mình dựa dẫm, hút mấu. Người nhà mẹ đẻ là hậu thuẫn của cô, cả nhà mẹ đẻ đều giống ký sinh trùng bám vào nhà họ Trì. Như vậy làm sao nhà họ có thể tôn trọng cô?”
Lời này nói ra xem như xen vào việc của người khác, nhưng vì sao phải nhắc nhở Lâm Yên Tri? Chính tôi cũng không lý giải được, có lẽ là bởi vì hình ảnh năm đó Lâm Yên Tri đứng ở trên bục giảng co quắp khẩn trương bất an. Cô ấy cố gắng muốn dung nhập vào một hoàn cảnh mới, cố gắng muốn dựa vào học tập tìm cho mình một con đường. Sau đó thành như vậy, tôi không biết nói cái gì. Lâm Yên Tri buông bàn tay đang che mặt xuống, nước mắt trên mặt rõ ràng có thể thấy được, thút thít. Nhưng giống như người rơi xuống nước nhìn thấy phao cứu sinh, ánh mắt cô ấy sáng lên một chút:
“Vậy tôi… bây giờ tôi làm theo lời cô nói, có phải vẫn còn hy vọng hay không?”
Cô ấy quả nhiên là hết thuốc chữa, cô ấy sống ở nhà họ Trì đều nhờ vào việc được Trì Nghiễn Châu yêu. Hiện giờ Trì Nghiễn Châu cũng muốn buông bỏ, cô ấy lại đi làm chuyện vốn nên làm từ hai năm trước, đã quá muộn.
Tôi thương xót nhìn, xem như làm việc tốt tích đức cho mình, nhắc nhở:
“Cô nói Trì Nghiễn Châu đã liên hệ với luật sư ly hôn, Lâm Yên Tri, nếu tôi là cô, tôi sẽ chủ động đề xuất ly hôn với Trì Nghiễn Châu vào lúc này. Cô và Trì Nghiễn Châu có thoả thuận trước khi kết hôn, không chừng nhà họ Trì thấy cô biết tiến biết lùi mà áy náy, sẽ bồi thường cho cô nhiều hơn một chút.”
Cô ấy lắc đầu, vừa khóc vừa cười, nhìn tôi:
“Không, không, Kinh Vãn Mặc ! Tôi và Trì Nghiễn Châu còn có thể cứu vãn, chúng tôi còn có thể cứu vãn.”
Cô ấy nói xong thần sắc hoảng hốt, xoay người vội vàng rời đi, đại khái là muốn đi sửa chữa lần cuối cùng.
Tống Tống từ phía sau đi ra, nói: “Tôi còn tưởng cậu ghét cô ấy.”
Tôi quay đầu, mỉm cười với Tống Tống: “Tôi chưa từng coi cô ấy là đối thủ.”
Tôi chỉ tiếc cho cuộc sống của cô ấy. Cô ấy dùng Trì Nghiễn Châu trở thành lợi thế lớn nhất để thay đổi vận mệnh, cô ấy nắm lấy cơ hội này và đã lấy được hắn. Nhưng lại quên mất, lợi thế lớn nhất của cô ấy, phải là sự kiên trì bền bỉ, cố gắng đầu tư cho bản thân mình. Lâm Yên Tri đổ lỗi tất cả những gì cô ấy phải chịu đựng bây giờ cho gia đình mình. Cô ấy sai rồi, kết quả của cô ấy bây giờ, là bởi vì mỗi một bước lựa chọn trên đường đời, cô ấy đều đi sai rồi.
Sau đó nghe nói Nhà họ Trì vì chuyện ly hôn này mà giằng co thật lâu, bởi vì Lâm Yên Tri kiên quyết không chịu ly hôn. Thể diện vì ồn ào mà mất hết, cả giới vài lần chê cười. Về sau chuyện cũng dần nhạt đi, giải quyết như thế nào người ngoài cũng không biết.
Một năm sau, lúc tôi đính hôn, nhà họ Trì cũng tới. Tôi nhìn thấy vợ sắp cưới bên cạnh Trì Nghiễn Châu, là con gái của một vị Tổng giám đốc quen biết làm dây chuyền bánh ngọt. Hai người đứng cùng một chỗ môn đăng hộ đối. Mọi người cười cười nói nói, chúc mừng Trì Nghiễn Châu. Tất cả mọi người đứng cùng một chỗ, có đề tài chung, không còn ai liều lĩnh chọc người chê cười. Cũng không có ai nhắc tới Lâm Yên Tri gả vào xã hội thượng lưu bị cười nhạo. Cô ấy ở trong vòng xã giao của chúng tôi biến mất không vết tích, tựa như chưa từng tồn tại. Mọi người đều ăn mặc chỉnh tề và sang trọng. Tôi đang cầm sâm panh và nhìn mọi người khiêu vũ trong vườn hoa. Chồng sắp cưới của tôi bước tới, đặt tay lên vai tôi và trìu mến hỏi:
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Tôi cười rộ lên: “Không có gì.”
———–
HOÀN VĂN
“ Có lẽ, trong đời ai cũng từng có một “Trì Nghiễn Châu” để yêu đến đau lòng. Và một “Kinh Vãn Mặc” để tiếc nuối mãi mãi không thể quay về.
Năm tháng đổi người, cũng đổi lòng. Người từng đứng trong ánh sáng rực rỡ, chờ đợi một bàn tay nắm lấy. Cuối cùng, lại học được cách tự thắp đuốc soi đường cho chính mình.
Trì Nghiễn Châu đã quay đầu, nhưng Kinh Vãn Mặc đã đi xa mất rồi. Chỉ còn những tiếng thở dài muộn màng, bay lẫn trong gió, cuốn theo những chuyện cũ không bao giờ có thể làm lại từ đầu. ”