Tháng năm tàn phai, lòng người ly biệt - Phần 2
Tôi không biết: liệu tình cảm mà họ có với nhau sau khi phản bội tôi sau đó, có nảy sinh từ đây hay không.
Ví dụ như: nhà Lâm Yên Tri rất nghèo, cô ấy bị hạ đường huyết nghiêm trọng, còn thiếu máu. Có lần lúc tự học buổi sáng, cô ấy còn đột nhiên té xỉu, Trì Nghiễn Châu là người ôm cô ấy đến phòng y tế.
Ví dụ như: dì Trì từ Bỉ trở về, mua cho tôi và Trì Nghiễn Châu rất nhiều quà. Lúc dì bảo tôi đi chọn trước, Trì Nghiễn Châu đứng ở một bên lại lấy ra một hộp chocolate thủ công, nói:
“Anh muốn hộp kẹo này.”
Lúc ấy tôi còn nghi hoặc, bởi vì Trì Nghiễn Châu không thích đồ ngọt, cũng không thấy hắn thích chocolate. Sau đó, hắn còn hỏi tôi thực đơn làm bánh ngọt của đầu bếp nhà tôi, tôi ngại phiền toái, bảo đầu bếp nhà tôi làm trực tiếp đưa cho hắn. Tôi khi đó còn tưởng rằng Trì Nghiễn Châu thay đổi khẩu vị. Cho đến sau đó, tôi nhìn thấy giấy gói kẹo trên bàn học của Lâm Yên Tri, còn có bánh ngọt do đầu bếp nhà tôi làm đưa cho Trì Nghiễn Châu. Như vậy người thích ăn chocolate chính là Lâm Yên Tri, thích bánh ngọt đồ ngọt cũng là Lâm Yên Tri.
Tôi tự thuyết phục mình rằng: đây chỉ là một trong những cách, mà Chi Nghiễn Châu quan tâm đến người bạn cùng bàn nghèo khó. Mặc dù, Trì Nghiễn Châu không phải là một người tốt bụng hay xen vào việc của người khác, hay cứu rỗi người khác. Quả thật không phải tôi chưa từng hoài nghi, chỉ là Lâm Yên Tri thật sự quá mức bình thường. Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện Trì Nghiễn Châu sẽ phản bội tôi, mà thích Lâm Yên Tri.
Dù sao tôi cũng ưu tú như vậy, tôi là người xinh đẹp nhất trường. Khoảng thời gian “Cung Tâm Kế” hot nhất, còn có người thân mật đặt cho tôi biệt danh là “Kinh Tam Hảo”, đương nhiên không phải bởi tính cách của tôi giống Lưu Tam Hảo, mà là bởi vì gia thế của tôi tốt, thành tích của tôi tốt, nhân duyên cũng tốt nốt. Tôi lúc ấy làm sao có thể nghĩ được, Trì Nghiễn Châu sẽ phản bội tôi mà thích Lâm Yên Tri chứ?
Nhưng mà bây giờ đã bảy năm trôi qua, Lâm Yên Tri cũng đã sớm không còn dáng vẻ gầy yếu suy dinh dưỡng năm đó. Toàn thân cô ấy trên dưới đều là quần áo và túi xách hàng hiệu, logo thật to đặt ở trên người cô ấy, tuy rằng đắt tiền nhưng chút khí chất dung tục không đỡ được.
Cô ấy đi tới mỉm cười với tôi: “Vãn Mặc, cậu đã trở lại rồi à?”
Cô ấy nói xong ánh mắt do dự lưu chuyển giữa tôi và Trì Nghiễn Châu. Ý tứ tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt này, khiến người ta khó chịu. Tôi hơi nhíu mày, có chút không vui. Trì Nghiễn Châu mở miệng trước, giọng nói lạnh lùng:
“Sao em lại tới đây?”
Lâm Yên Tri cẩn thận nhìn sắc mặt Trì Nghiễn Châu, nụ cười không biết vì sao có chút đáng thương lấy lòng:
“Em đi dạo phố, ông chủ câu lạc bộ nói: hôm nay anh và bạn bè ở đây chào đón Vãn Mặc, cho nên em chờ anh cùng về.”
Cái cớ này thật sự là quá nhiều sơ suất. Cô ấy còn đưa túi trong tay cho Trì Nghiễn Châu xem:
“Quản lý chỗ này nghe nói em ở đây, còn cố ý đưa hai chai rượu vang đỏ tới, nói là tặng cho vợ chồng chúng ta.”
Cô ấy nhấn mạnh mấy chữ “Vợ chồng chúng ta”, như là tuyên bố chủ quyền nào đó. Trì Nghiễn Châu đang mang sắc mặt lạnh lùng, nghe vậy lại càng không vui nhíu mày. Tôi nghe thấy phía sau lưng có bạn bè không nhịn được phì cười. Lấy thân phận nhà họ Trì, đừng nói quản lý hội sở, ngay cả ông chủ muốn gặp Trì Nghiễn Châu cũng phải hẹn trước nửa tháng. Cô ấy là vợ của Trì Nghiễn Châu, mang hai chai rượu do quản lý tặng như bảo bối, còn xem như bảo vật đưa đến trước mặt hắn. Cái này quả thật có chút không biết ứng xử, có chút mất thân phận.
Rất rõ ràng, chuyện mất mặt như vậy trong hơn một năm Lâm Yên Tri gả cho Trì Nghiễn Châu, hẳn là đã xảy ra rất nhiều lần. Bởi vì giọng nói của Trì Nghiễn Châu rất không kiên nhẫn, cũng không chút khách khí:
“Không phải bảo em ở nhà đợi sao?”
Phía sau có bạn bè cười rộ lên. Sắc mặt Lâm Yên Tri vốn tái nhợt lập tức trở nên trắng bệch, luống cuống nhìn Trì Nghiễn Châu. Cô ấy không biết hắn vì sao đột nhiên nổi giận, cũng không biết mình sai chỗ nào. Không ai giải thích lý do với Lâm Yên Tri, cũng không ai dạy cô ấy phải làm gì. Tất cả mọi người đều cười cô ấy không có kiến thức và không biết cách ứng xử.
Đối với thái độ của Trì Nghiễn Châu, tôi có chút bất ngờ. Theo bản năng nghiêng đầu nhìn hắn, sắc mặt hắn lạnh lùng, thờ ơ trươc tiếng cười trầm thấp đè nén của mọi người, làm như người bị cười nhạo không phải là người hắn vất vả mới cưới về được. Tôi sửng sốt một chút, hắn trước kia không phải như vậy.
Khi đó, Lâm Yên Tri không thể hoà nhập với cả lớp, cô ấy cũng từng gặp phải sự cô lập tập thể. Sau đó Trì Nghiễn Châu vì cô ấy mà muốn giải trừ hôn ước với tôi, tôi cũng bắt nạt Lâm Yên Tri. Nhưng mỗi lần như vậy, Trì Nghiễn Châu đều sẽ đứng ở trước người Lâm Yên Tri, ra mặt vì cô ấy, bảo vệ cô ấy. Nhưng hôm nay hắn đứng ở chỗ này, cụp mắt nhìn Lâm Yên Tri đứng ở trước mặt, thần sắc lạnh như băng, sâu trong ánh mắt mang theo sự chán ghét và không kiên nhẫn. So với bộ dáng năm đó, thật sự như hai người khác nhau. Sao hắn có thể ghét bỏ Lâm Yên Tri chứ? Hắn đã quên năm đó vì bảo vệ Lâm Yên Tri, hắn đã đối xử với tôi như thế nào sao?
Lần đầu tiên Trì Nghiễn Châu ra mặt vì Lâm Yên Tri, là ở một khóa học tiếng Anh. Đối với chúng tôi mà nói, thành thạo nhất trong tất cả các môn học là tiếng Anh. Bắt đầu từ hai tuổi, trong nhà chúng tôi sẽ có một số giáo viên ngoại ngữ thường trú, giao tiếp hàng ngày toàn bộ bằng tiếng Anh. Từ ngữ pháp đến phát âm, đều tiêu chuẩn giống như quý tộc Anh, đây là một trong những kỹ năng cơ bản mà chúng tôi phải có. Ngày đó giáo viên tiếng Anh rút thăm được Lâm Yên Tri, bảo cô ấy đọc một bài văn. Lúc cô ấy đứng lên phát ra âm thanh đầu tiên, phía dưới liền bắt đầu ồn ào, cho đến khi đọc được một nửa, đã có người nhịn không được phì cười. Không thể phủ nhận rằng: điểm số của cô ấy rất tốt, nhưng có lẽ không được dạy một cách có hệ thống nên cách phát âm không ổn chút nào, khá là ngượng.
Tiếng cười này tựa như bệnh truyền nhiễm, dần dần trở nên huyên náo, cho đến khi Lâm Yên Tri đứng ở nơi đó, không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào. Giáo viên tiếng Anh cũng có chút bất đắc dĩ, bảo cô ấy ngồi xuống, sau đó cật lực nói sang chuyện khác. Sau khi tan học, Tống Tống cố ý đi tới bên cạnh Lâm Yên Tri, lớn tiếng bắt chước phát âm tiếng Anh của cô ấy để trao đổi với bạn bè. Tống Tống bắt chước rất hài hước, nên những người bên cạnh đều buồn cười. Lâm Yên Tri ngồi ở chỗ ngồi cúi đầu, mái tóc trên trán rủ xuống. Tôi từ bên cạnh nhìn qua, không thấy rõ biểu cảm của cô ấy, nhưng bóng dáng cô ấy rất cô đơn, chỉ có hai vai mang theo cảm xúc ẩn nhẫn. Tôi không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy có chút mất hứng thú.
Tôi muốn mở miệng gọi Tống Tống lại, bảo cô ấy không nên bắt nạt bạn học mới. Nhưng trước khi tôi mở miệng, Trì Nghiễn Châu, người luôn không thích xen vào việc của người khác lại hành động trước. Hắn vốn đang ghé vào bàn để ngủ, nghe thấy Tống Tống cười nhạo, mặt không chút thay đổi đứng thẳng dậy. Sau đó tiện tay cầm lấy quyển “Harry Potter” trước mặt, dùng bìa sách dày nặng gõ gõ mặt bàn, âm thanh vang lên thùng thùng rất rõ ràng. Hắn lạnh lùng nhìn Tống Tống đang cười nhạo Lâm Yên Tri, nói:
“Câm miệng, ầm ĩ muốn chớt.”
Nụ cười của Tống Tống cứng đờ trên mặt, trong lớp bỗng nhiên yên tĩnh. Tầm mắt của tôi rơi vào người Trì Nghiễn Châu, dừng một chút, sau đó tôi nhìn về phía Tống Tống, mỉm cười ôn hòa, phá vỡ không khí ngượng ngùng, tôi nói:
“Tống Tống, sắp đến giờ học rồi.”
Tống Tống quay đầu ra hiệu im lặng với tôi, theo bậc thang tôi tạo ra gật đầu lôi kéo bạn bè trở lại chỗ ngồi, vừa ngoan ngoãn nói: “Biết rồi.”
Tôi nhìn về phía Lâm Yên Tri, cô ấy nghiêng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Trì Nghiễn Châu, đang nhỏ giọng nói chuyện với hắn. Có lẽ cô ấy đang nói lời cảm ơn. Chỉ là thần sắc Trì Nghiễn Châu không rõ, không có phản ứng cảm xúc gì.
Sau đó buổi trưa cơm nước xong, tôi lại gặp Lâm Yên Tri ở thư viện. Buổi trưa là thời gian trong thư viện ít người nhất, bởi vì đại đa số mọi người đều đang ăn cơm, ngủ hoặc là trò chuyện bát quái mới nhất. Cô ấy ngồi ở góc khuất bên cửa sổ, tôi nghe thấy cô ấy cố hết sức luyện khẩu âm với một cái máy nghe nhạc nho nhỏ. Tôi không coi ra gì, ghé vào bên kia chuẩn bị ngủ. Cho đến khi tôi nhìn thấy Trì Nghiễn Châu. Hắn vẫn mang dáng vẻ anh tuấn bất cần, cầm quyển “Harry Potter” phiên bản tiếng Anh đi tới, đến bên cạnh Lâm Yên Tri mới dừng lại.
Hắn đứng bên cạnh Lâm Yên Tri, nói: “Cậu luyện như vậy cũng vô dụng.”
Hắn nói xong thuận thế ngồi ở bên cạnh Lâm Yên Tri, tiện tay mở Harry Potter trong tay ra, chỉ vào một câu nói: “Đọc câu này cho tôi nghe một chút.”
Dưới sự cổ vũ của hắn, Lâm Yên Tri đỏ mặt nghẹn thật lâu mới nhỏ giọng đọc ra tiếng. Đầu ngón tay Trì Nghiễn Châu chỉ vào một chữ, tôi nghe hắn kiên nhẫn dạy Lâm Yên Tri cách phát âm chuẩn từ này.
Thư viện rất yên tĩnh, ánh mặt trời từ cửa sổ thật lớn chiếu vào, có thể nhìn thấy những hạt bụi màu vàng thật nhỏ nhảy múa trong không khí. Còn đôi nam nữ kia đang đắm chìm trong ánh mặt trời dịu dàng, giống như một bức tranh. Đương nhiên cho đến lúc này, mọi chuyện đều không liên quan gì đến Lâm Yên Tri, chẳng qua là cô ấy bị động tiếp nhận sự giúp đỡ của Trì Nghiễn Châu mà thôi. Cho đến cuối cùng, tôi thấy cô ấy nhìn chằm chằm Trì Nghiễn Châu, mặt một chút ửng đỏ, sau đó nhỏ giọng cực kỳ hâm mộ nói với Trì Nghiễn Châu:
“Tôi thật sự rất hâm mộ Kinh Vãn Mặc.”
Hâm mộ cái gì không cần nói cũng biết. Từ lúc đó, tôi bắt đầu nhìn Lâm Yên Tri một cách khó chịu. Đương nhiên, không ai nhìn ra tôi không thích Lâm Yên Tri. Tính tình tôi từ trước đến nay hiền hòa lạnh nhạt, bạn học trong lớp tuy rằng đối với tôi chỉ như thiên lôi, sai đánh đâu đánh đó, nhưng tôi chưa bao giờ làm trò dẫn đầu cô lập người khác. Lần đầu nhằm vào cô ấy, là trong tiết thể dục, nam nữ tách ra luyện tập tennis, mọi người tự chọn đối phương phối hợp với mình. Không ngoài dự liệu, Lâm Yên Tri bị bỏ lại. Cô ấy cầm vợt co quắp đứng ở giữa sân thể dục, mặt đỏ bừng nhìn quanh bốn phía, bất lực đáng thương lại nhỏ yếu.
Tôi cười cười đi tới, vươn tay về phía cô ấy, nói: “Chúng ta cùng đội đi.”
Cô ấy có chút lo sợ, kinh ngạc nhìn tôi, lắp bắp nói: “Tôi… tôi sao?”
Tôi gật đầu mỉm cười, nói: “Đúng, cậu.”
Cô ấy mỉm cười với vẻ biết ơn. Tôi nghĩ đến cảnh cô ấy và Trì Nghiễn Châu trong thư viện, trong nháy mắt xoay người, tôi đã thu lại nụ cười trên mặt. Mặt tôi không chút thay đổi nghĩ, hy vọng lát nữa cô ấy còn có thể cười lên. Lâm Yên Tri không nhận được bất cứ quả bóng nào của tôi. Tôi giống như dắt chó đi dạo, mỗi lần phát bóng đều đánh bóng tới nơi Lâm Yên Tri không tiếp được. Cô ấy chật vật dùng hết toàn lực, chạy trái chạy phải, nhưng chỉ có thể nhặt bóng.
Cô vừa nhặt bóng vừa xin lỗi tôi: “… xin lỗi, tôi thật sự quá kém.”
Cô ấy không phát hiện tôi cố ý chỉnh cô ấy. Cho đến sau đó, xung quanh chúng tôi dần dần có bạn học vây quanh, tôi nghe thấy bạn học phía sau nhỏ giọng nói:
“Hoa khôi trường Bắc Kinh làm sao vậy? Chưa từng thấy cô ấy chỉnh ai như vậy.”
“Người mới tới đắc tội với hoa khôi trường Bắc Kinh lúc nào?”
Tôi mỉm cười, vờ như không nghe thấy, phát bóng xảo quyệt. Cho đến khi Lâm Yên Tri vì tiếp được một quả bóng của tôi, lảo đảo ngã sấp xuống đất. Tôi mỉm cười đứng tại chỗ, không hề áy náy xin lỗi cô ấy: “Ai nha, thật ngại quá.”
Cô ấy cúi đầu, ôm đầu gối sưng đỏ, nhỏ giọng nói: “Không… không sao.”
Tôi cười rất hiền lành, tiếp tục nói:
“Kỹ thuật chơi bóng của cậu thật sự là quá kém. Đợi lát nữa các đội đấu với nhau, cậu ngàn vạn lần không nên cản trở tôi đó.”
Lâm Yên Tri vừa xin lỗi vừa chật vật giãy dụa muốn đứng lên. Mọi người chung quanh đều đang xem náo nhiệt, cho đến khi Trì Nghiễn Châu đi tới. Hắn nhìn tôi một cái, sau đó tiếp nhận vợt trong tay Lâm Yên Tri đang rưng rưng nước mắt muốn khóc, lạnh lùng nhìn về phía tôi. Hắn nở nụ cười, nói:
“Kỹ thuật chơi bóng của cô ấy kém, Vãn Mặc, anh tới luyện với em.”
Tôi bị Trì Nghiễn Châu đánh bại rất thảm, vì công bằng, hắn vẫn dùng tay trái. Lúc hắn mười hai tuổi đã giành được quán quân trong cuộc thi quần vợt thanh thiếu niên. Năm đó chỉ vì tôi muốn có sở thích chung với hắn mà luyện tập hai, ba năm. Trình độ nghiệp dư của tôi ở trước mặt hắn, thật sự là không là gì cả. Tôi cố gắng chống đỡ đánh với hắn nửa giờ, tiếp được rất ít bóng. Nhưng mà cũng may, tôi không cần nhặt bóng. Mỗi một quả bóng tôi không nhận được, đều sẽ có nam sinh thầm mến tôi nhặt lên đưa vào tay.
Tôi chỉ bướng bỉnh nhìn Trì Nghiễn Châu, hắn nửa phần mềm mại với tôi. Cho đến quả bóng cuối cùng, lúc hắn phát bóng, tennis lướt qua dây lưới hung hăng đập vào đầu gối tôi, vị trí giống hệt cái chân ngã bị thương của ai kia. Tôi đau đến không nhịn được, nếu không phải có người hoảng hốt hét lên đỡ lấy tôi, tôi sẽ trực tiếp đau quỳ trên mặt đất.
————–