Tháng năm tàn phai, lòng người ly biệt - Phần 1
Năm đó, anh vì một cô gái xuất thân nghèo khó, yếu đuối nhưng đầy toan tính, không tiếc xé nát hôn ước, cũng chẳng màng giẫm nát trái tim tôi. Bảy năm sau, người anh từng thề nguyện bảo vệ bằng cả sinh mạng, lại trở thành gánh nặng, một vết nhơ anh chỉ muốn rũ bỏ. Còn tôi, kẻ từng khóc đến khô cạn nước mắt, nay đã đứng ở nơi ánh sáng cao nhất, lạnh nhạt nhìn một đoạn tình yêu đã mục ruỗng.
Anh hối hận. Nhưng tiếc thay, người cũ, cảnh cũ… đã chẳng còn chờ anh quay đầu nữa. Chuyện cũ bay theo gió, mà lòng người, đã hóa thành tro tàn.
Mời bạn cùng thưởng thức truyện: “Năm Tháng Tàn Phai, Lòng Người Ly Biệt”
——–
Lúc tôi về nước, bạn bè chuẩn bị cho tôi một bữa tiệc chào đón long trọng. Trì Nghiễn Châu cũng tới. Bảy năm trước, hắn vì Lâm Yên Tri mà cố ý giải trừ hôn ước với người môn đăng hộ đối là tôi. Hơn nữa, còn ở trước mặt tất cả người lớn trong nhà, nói rằng:
“Nếu như không cưới được Lâm Yên Tri, thì thà hắn cưới một con vật, cũng sẽ không cưới tôi.”
Lời nói sỉ nhục người khác như vậy, xem như không quan tâm đến tình nghĩa nhiều năm nay giữa hai nhà. Hôm đó, cuối cùng tôi cũng mệt mỏi, khóc trước mặt bố mẹ suốt một tiếng đồng hồ, cầu xin họ đồng ý hủy bỏ hôn ước. Tôi nói: tôi không cần Trì Nghiễn Châu nữa, tôi không muốn lấy hắn. Bố mẹ đau lòng nhìn tôi, cuối cùng cũng đả thông tư tưởng, đi tìm bố mẹ Trì Nghiễn Châu đóng cửa nói chuyện một giờ. Kết quả cuối cùng: Không phải Trì Nghiễn Châu không cần tôi, mà là nhà họ Kinh chúng tôi không muốn gả con gái. Náo loạn đến nước này, hôn ước không tính, quan hệ hai nhà chúng tôi, tuy rằng không đến mức cự tuyệt cả đời không qua lại với nhau, nhưng cũng dần dần xa cách. Sau đó tôi sang Paris du học cho đến hôm nay.
Tôi nhìn Trì Nghiễn Châu, so sánh với bảy năm trước, hắn trở nên cao lớn trầm ổn hơn rất nhiều. Khuôn mặt anh tuấn chưa đựng sự lạnh lùng rụt rè, con ngươi đen nhánh kiên định nhìn tôi. Không ai nói cho tôi biết: Trì Nghiễn Châu sẽ đến. Tôi quay đầu nhìn người bạn nối khố, là chủ trì bữa tiệc hôm nay. Tống Tống vội vàng phủi sạch quan hệ, giải thích:
“Không phải tôi mời đâu Vãn Mặc ! Không biết Tổng Giám đốc Trì nghe được ở đâu tin cậu trở về, chủ động nói: muốn thay tôi sắp xếp một bữa tiệc chào đón cậu.”
Nói xong lại chột dạ, giấu đầu hở đuôi bổ sung một câu: “Không liên quan đến tôi.”
Tôi không nói gì, nhưng Trì Nghiễn Châu thì cười rộ lên, giọng điệu ôn hòa. Vẫn là dáng vẻ mỗi lần đến nhà đón tôi đi học trước kia:
“Vãn Mặc, đã nhiều năm rồi. Trước kia tuổi còn trẻ, làm việc không có kế hoạch, làm tổn thương em. Cho nên hôm nay tôi mặt dày làm chủ, muốn nói lời xin lỗi với em.”
Dừng một chút, hắn nhìn vào mắt tôi tiếp tục nói:
“Chuyện cũ em vẫn còn canh cánh trong lòng sao?”
Xem xem, nếu tôi nói tôi còn canh cánh trong lòng, thì lại có vẻ tôi tính toán chi li quá, không buông bỏ hắn được. Cho nên, tôi ngẩng đầu hào phóng cười rạng rỡ với hắn:
“Anh cũng nói là chuyện cũ rồi mà.”
Mọi người dù sao cũng ở trong một vòng luẩn quẩn, hơn nữa quả thật cũng đã qua lâu rồi. Hiện giờ, hắn đối với tôi mà nói chẳng là cái thá gì cả. Cho nên tôi nở nụ cười xóa đi thù hận, ít nhất bề ngoài là như vậy. Tôi bưng rượu lên, cười nhẹ nhàng:
“Nghe Tống Tống nói hơn một năm trước, anh và Lâm Yên Tri đã kết hôn. Còn chưa chúc mừng anh, ly này kính anh nhé !”
Sắc mặt hắn nhàn nhạt, theo lý thì lẽ ra cưới được cô vợ đúng ý nguyện của mình, cho dù tính tình vốn lạnh lùng, cũng không nên có dáng vẻ thờ ơ này. Tôi còn chưa kịp buồn bực, hắn liền bưng rượu lên uống. Không giống như được chúc phúc, mà lại giống như uống rượu giải sầu. Nhưng mà tôi cũng mặc kệ.
Bạn cũ gặp nhau, đương nhiên là hàn huyên không ngừng. Tôi là nhân vật chính hôm nay, mọi người cũng cổ vũ, đề tài đều xoay quanh tôi. Có người hỏi tôi: có bao nhiêu bạn trai ở Pháp. Có người nhắc đến triển lãm nghệ thuật, trong chuyến lưu diễn toàn cầu của tôi. Còn có người như thật như giả oán giận tôi:
“Thật là Vãn Mặc, cậu ưu tú như vậy làm gì ! Triển lãm tranh cậu mở tìm một vé cũng khó. Lại mở nhiều phòng tranh trên thế giới như vậy, ông cụ nhà tôi cả ngày chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Bảo tôi phải học tập cậu, không nên cả ngày chỉ biết theo đuổi idol, đi dạo phố mua túi xách và đua xe.”
Tôi cười rộ lên: “Hứng thú mà thôi.”
Trì Nghiễn Châu cứ mãi ở bên cạnh không nói một lời, nở nụ cười:
“Mấy năm nay không gặp, em thế mà lại học được tính khiêm tốn.”
Giọng điệu của hắn… nói như thế nào nhỉ, tự nhiên như bạn cũ, có chút thân thiết. Giống như trước khi chúng tôi ầm ĩ chia tay, lúc hắn chưa vì Lâm Yên Tri mà dùng giọng điệu lạnh lùng chán ghét, nói những lời làm tổn thương tôi, làm những chuyện tổn thương tôi.
Tôi không biết nên đáp lại như thế nào. Không biết có phải là ảo giác hay không, tôi cảm giác giọng điệu của hắn tựa hồ… Tựa hồ có chút mập mờ. Khi tôi còn đang cân nhắc: làm thế nào để đáp lại, hắn đã tiếp một câu:
“Tôi đã xem “Giấc mộng quay cuồng” của em, rất tuyệt.”
Lúc này không chỉ có tôi, ngay cả bạn bè bên cạnh cũng nhận ra không thích hợp. Bọn họ im lặng không nói, tầm mắt vi diệu di chuyển giữa tôi và Trì Nghiễn Châu.
Tôi mặt không đổi sắc, khách khí nói: “À, cảm ơn.”
Dừng một chút, tôi nhắc nhở hắn:
“Anh cùng Lâm Yên Tri đi xem sao? Sao hôm nay cô ấy không tới, tôi và cô ấy cũng đã nhiều năm không gặp, dù sao đều là bạn học cũ.”
Thần sắc hắn một lần nữa nhạt đi, giọng điệu hời hợt: “À, cô ấy ở nhà có việc.”
Giọng điệu này, tựa như đang nhắc tới người không liên quan đến hắn. Tôi không ngờ hôm nay, khi nhắc tới người hắn từng yêu đến phấn đấu quên mình kia, lại phải dùng loại giọng điệu và thái độ này. Nhưng không muốn dính líu gì đến nữa, cho nên tôi cười mấy tiếng, chuyển đề tài nói chuyện.
Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, chúng tôi nhìn thấy Lâm Yên Tri ngồi ở trên sô pha đại sảnh ở cửa câu lạc bộ. Ánh mắt cô ấy vẫn nhìn chằm chằm thang máy VIP tư nhân, thần sắc khẩn trương vô cùng, lo lắng lại bất an. Lúc cửa thang máy vừa mở ra, cô ấy liền ngay lập tức đứng lên. Xem ra là ngồi ở chỗ này chờ chúng tôi đi ra. Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Cô ấy cố gắng mỉm cười, ánh mắt nhìn quanh một vòng, cho đến khi rơi lên người đang đứng bên cạnh Trì Nghiễn Châu là tôi, thì sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Lâm Yên Tri có chút thất thần kinh ngạc nhìn tôi, thất hồn lạc phách như lâm vào đại địch. Không thể giải thích được. Lâm Yên Tri thay đổi rất nhiều.
Tôi nhớ lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, là lúc cô ấy chuyển sang lớp chúng tôi vào học kỳ sau. Lúc đó, cô ấy mặc đồng phục học sinh, đứng ở trên bục giảng, gầy yếu thiếu dinh dưỡng. Quần áo mặc trên người rộng thùng thình, ngũ quan bình thường nhạt nhẽo, trên mặt vừa khẩn trương vừa bất an. Chủ nhiệm lớp cười rất vui vẻ, nói:
“Đây là bạn Lâm Yên Tri, các em hãy chào đón bạn ấy nhé.”
Trong trầm mặc, có vô số ánh mắt tìm tòi nghiên cứu rơi vào người Lâm Yên Tri. Trường chúng tôi học là trường trung học tư nhân quý tộc, mọi người không giàu thì quý, thành tích cũng không phải yếu tố duy nhất được tiếp nhận. Cho nên với dáng vẻ kia, Lâm Yên Tri sẽ không dám nhìn ai. Lúc ấy tôi thấy cô ấy có chút đáng thương, cho nên cười cười, dẫn đầu vỗ tay, sau đó trong lớp mới thưa thớt vang lên vài tiếng vỗ tay, cho đến khi tiếng vỗ tay tràn ngập trong phòng học. Chủ nhiệm lớp cảm kích cười với tôi, chỉ vào tôi nói với Lâm Yên Tri:
“Đây là lớp trưởng Kinh Vãn Mặc, em có vấn đề gì có thể tìm bạn ấy giúp đỡ.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Lâm Yên Tri chưa từng nhờ tôi giúp đỡ. Bởi vì đã có Trì Nghiễn Châu bảo vệ cô ấy, lúc ấy hắn vẫn còn là bạn trai tôi. Lúc Lâm Yên Tri chuyển tới, trong lớp không có chỗ nào trống, ngoại trừ vị trí bên cạnh Trì Nghiễn Châu, cho nên cô ấy nghiễm nhiên ngồi cùng bàn với Trì Nghiễn Châu. Tôi không biết: liệu tình cảm mà họ có với nhau sau khi phản bội tôi sau đó, có nảy sinh từ đây hay không.
————–