Thân phận giả cũng không sao, ta chỉ cần lấy hết mọi thứ của nàng - Phần 2
Đúng lúc mọi người sắp về phủ ăn mừng, một nữ tử cả người ăn mặc lôi thôi bẩn thỉu, chạy đến trước cửa phủ Tướng quân, hét lớn rằng: nàng mới thật sự là Thẩm gia đích nữ.
“Ta mới là Thẩm Vi! Phụ mẫu, hai người nhìn ta đi, ta mới là Thẩm Vi. Người này là giả, nàng ta là kẻ mạo danh. Hai người nhìn vết bớt trên người ta đi!”
Nghe nhắc đến vết bớt, Thẩm mẫu là người đầu tiên lao xuống kiểm tra. Thấy vết bớt giống hệt như trên tay ta, bà sửng sốt. Lại cẩn thận nhìn kỹ, khuôn mặt giống nhau năm phần của ta và Thẩm Vi, càng làm bà thấy hoang mang. Mọi người cũng nghi ngờ nhìn về phía ta. Nhưng ta vẫn giữ vẻ bình thản, đi đến bên cạnh Thẩm phụ thì thầm:
“Phụ thân, bất kể nữ tử này là ai, việc gây náo loạn trước cửa nhà như vậy, chắc chắn sẽ làm tổn hại đến thể diện của phủ Tướng quân. Vẫn nên đưa nàng vào phủ, sau đó chúng ta sẽ âm thầm tra hỏi.”
Thẩm phụ nhìn đám người đang xem náo nhiệt xung quanh, cũng thấy không ổn, liền gật đầu.
“Phu nhân, đưa nàng ta vào đi.”
Thẩm Vi được tắm rửa sạch sẽ và đưa vào chính sảnh, cả nhà đều ngồi xuống. Nàng thấy ta toát lên vẻ quý phái yêu kiều, phảng phất như tiểu thư danh giá trời sinh, liền nảy sinh ghen tị. Lao đến định giằng co với ta.
“Con tiện nhân này! Cướp thân phận, cướp phụ mẫu, ta mới là Thẩm Vi thật sự!”
Nhưng ta không ngồi yên chờ chết. Trước khi nàng chạy đến trước mặt, ta đã đứng dậy núp sau lưng Thẩm Tề Hành. Còn Thẩm Vi thì đập đầu vào ghế của ta, phát ra một tiếng “bịch”, khiến các di nương và con thứ len lén bật cười.
“Im lặng cho ta!”
Thẩm phụ bị cảnh tượng này chọc giận. Ông đã quen thuộc với sự khéo léo, hiểu chuyện, đoan trang và nhã nhặn của ta. Cho dù, ông hoàn toàn chắc chắn: nữ tử ăn mặc luộm thuộm trước mặt là con gái mình, ông cũng sẽ tức muốn chớt. Thẩm Vi bò dậy từ ghế, quỳ xuống tại chỗ và khóc lóc:
“Phụ thân, ta mới là con gái ruột của người. Hai người xem vết bớt trên tay ta đi. Nàng ta chỉ là kẻ xuất thân hèn hạ, tên nàng là A Đào, không phải Thẩm Vi!”
Thẩm Vi lại đưa tay về phía Thẩm mẫu.
“Mẫu thân, người xem, người không nhận ra con sao? Người xem, chúng ta giống nhau đến mức nào!”
Nói đến ngoại hình, đương nhiên nàng giống phụ mẫu hơn. Nhưng sau thời gian dài chung sống, phụ mẫu Thẩm gia trong lòng, vẫn sẽ nghiêng về phía người con gái là ta nhiều hơn một chút. Sau khi nhìn nhau lúng túng, Thẩm mẫu nghĩ ra một cách.
“Hay là, nhỏ mấu nghiệm thân đi.”
Lời này vừa nói ra, mắt Thẩm Vi đã sáng lên, đắc ý trừng mắt nhìn ta một cái. Ta trốn sau lưng Thẩm Tề Hành, cho nên sự khiêu khích của nàng, cũng toàn bộ lọt vào mắt hắn. Mặc dù ta không biết: Thẩm Tề Hành đang nghĩ gì, nhưng ta biết, hắn là người có mưu lược, lại là gia chủ tương lai của Thẩm gia. Đương nhiên, phải giữ thể diện cho Thẩm gia.
“Xin phụ thân suy xét lại, Vi nhi vừa mới được phong làm Quận chúa.”
Đúng vậy, ta vừa mới được ban Hoàng ân, vết thương cứu Thái tử còn chưa lành hẳn. Nếu lúc này mà tra ra: ta không phải thân nữ của Thẩm gia, vậy chẳng phải là đẩy ân huệ cho nhà khác sao. Hai người ngồi trên ghế chủ tọa, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
“Vị cô nương này có dung mạo giống Vi nhi, lại có về bớt giống nhau, âu cũng là duyên phận. Chi bằng, phụ thân mẫu nhận nàng ấy làm nghĩa nữ, cho vào gia phả. Cũng là nữ tử của nhà chúng ta.”
Thẩm Tề Hành đã quyết định, Thẩm phụ Thẩm mẫu cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn, chỉ có thể làm như vậy. Nhưng Thẩm Vi vạn phần không muốn.
“Dựa vào cái gì! Ta mới là Thẩm Vi thật, ta là con gái ruột của phụ mẫu. Nàng ta là giả mạo. Tại sao thân nữ lại phải làm nghĩa nữ, thật không công bằng!”
Mọi người tuy miệng không nói câu nào, nhưng trong lòng ta biết họ đang nghĩ gì. Chỉ là ngại, trên người ta đang mang Hoàng ân, không muốn vinh dự này rơi vào tay người khác. Nên chẳng thể làm gì khác hơn, đều im lặng không nói. Trong nhà chính, ta quỳ trước mặt Thẩm phụ Thẩm mẫu, không gào khóc sụp đổ, chỉ lặng lẽ rơi lệ.
“Phụ mẫu có phải là không cần Vi nhi nữa rồi không?”
“Nếu phụ mẫu đều cảm thấy: con không phải thân nữ của hai người. Vậy thì, cứ để con rời đi. Chỉ trách, con và Vi nhi thật, dung mạo giống nhau, lại cả vết bớt cũng giống y hệt.”
“Năm đó ở thành Lăng Đô, con cứ tưởng: cả đời này mình sẽ mãi mãi bơ vơ, không nơi nương tựa. Mất đi ký ức, mất đi người thân, không chừng ngày nào đó, sẽ chớt đói nơi đầu đường xó chợ. Hoặc là, bị người ta lừa bán vào kỹ viện.”
“Vậy mà không ngờ, mẫu thân lại đến bắt chuyện. Lần đầu tiên nhìn thấy người, con đã cảm thấy rất thân thiết, còn tưởng…, còn tưởng là phụ mẫu đến tìm…”
Ta cố kìm nén cảm xúc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Thẩm mẫu lập tức đứng dậy ôm lấy ta, không kìm được mà bật khóc.
“Nữ nhi ngoan của mẫu thân. Sao mẫu thân có thể không cần con, con chính là thân nữ của ta, không được đi đâu cả!”
Ta ôm chặt lấy bà, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm phụ cũng đang len lén lau nước mắt. Ta không thể khiến họ hoàn toàn tin tưởng: ta là thân nữ của họ, nhưng có thể khiến họ hoàn toàn thiên vị ta, đứa con gái này. Ra khỏi nhà chính, ta gặp Thẩm Tề Hành đang đứng ở hành lang, phong độ ngời ngời, không hề thua kém Cố Mục Hằng.
“Huynh trưởng đang đợi ta sao?”
Hắn quay người nhìn ta, không nói một lời.
“Trong lòng huynh trưởng, kỳ thực cũng cảm thấy: ta không phải là muội muội ruột. Dù sao, dung mạo không thể nào giả được.”
Ta bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lòng không một chút hoảng loạn. Ta không biết lúc nhìn ta, Thẩm Tề Hành đang nghĩ gì. Nhưng trước khi rời đi, hắn chỉ để lại một câu.
“Ngươi là đích nữ của Thẩm gia, không ai có thể lay chuyển được địa vị của ngươi.”
Ta hiển nhiên hiểu được ý đó. Hắn không thừa nhận ta là muội muội, nhưng thừa nhận địa vị đích nữ của ta. Muốn ta thực hiện nghĩa vụ, và trách nhiệm của một đích nữ. Hắn có thể đảm bảo địa vị vững chắc cho ta, nhưng không thể đảm bảo tình thân huynh muội. Vừa hay, ta cũng không quan tâm đến bất kỳ tình cảm nào. Sống lại một đời, ta chỉ muốn báo thù, đạt được mục đích của chính mình.
Thẩm gia có đến hai Thẩm Vi. Thẩm gia nhận nuôi thêm một nghĩa nữ, đặt tên là Thẩm Nhan. Nghĩa nữ này, mới chính là Thẩm Vi thật. Ba chuyện này lan truyền khắp Kinh thành. Đến nỗi, phụ tử Thẩm gia mỗi khi lên triều, đều bị người ta nhìn bằng ánh mắt khác thường. Ta ngồi cắm hoa ở thâm trạch trong đại viện, tâm tình vui thích. Năm xưa, khi Thẩm Vi ngược đãi ta, cả nhà bọn họ từ chủ đến kẻ hầu người hạ, không một ai lên tiếng ngăn cản. Giờ đây, phải chịu đựng chút dư luận thế này, thật đúng là chẳng thấm vào đâu.
“Ngươi cút đi ngay cho ta!”
Thẩm Vi…, à không, phải là Thẩm Nhan bất ngờ xuất hiện bên cạnh, đạp ta ngã khỏi ghế. Rồi cầm lấy bó hoa của ta, ném vương vãi khắp nơi.
“Đồ tiện nhân này, ngươi còn ở đây giả vờ giả vịt. Đáng lẽ, ngươi phải bị ném vào kỹ viện để ngàn người vấy bẩn!”
Nàng ta từ nhỏ đã lăn lộn ở chốn lầu xanh, chửi người cũng chỉ biết dùng những gì mình nghe được. Ta bị đẩy ngã xuống đất, đầu gối đau điếng, nhưng không hề tức giận. Nàng càng điên cuồng, thì cái chớt càng đến gần.
“Nếu muội muội muốn ngồi thì cứ ngồi đi, ta đổi chỗ khác.”
Ta được nha hoàn dìu ra sau, ngồi vào chỗ ban đầu dành cho Thẩm Nhan. Nàng vênh váo ngồi vào chỗ của ta, vênh mặt nhìn những tỷ muội khác. Trong lòng ta mừng thầm. Tốt lắm, nàng ta vẫn ngốc nghếch như trước. Chẳng bao lâu, nữ giáo quan đến, mọi người đứng dậy hành lễ. Thấy vị trí vốn của thân nữ, lại bị một nghĩa nữ ngoại lai chiếm giữ. Mà vị tiểu thư vừa được phong làm Ninh An Quận chúa, bị đẩy vào góc, bà vô cùng tức giận.
“Đây là gia giáo của Thẩm gia đó sao ? Đối xử tệ bạc với Quận chúa, các người gánh vác nổi sao!”
Mọi người đều quỳ xuống, chỉ có ta và Thẩm Nhan vẫn đứng. Ta đứng, là vì ta là Quận chúa, không cần phải quỳ lạy, làm lễ nữ quan trong cung. Còn Thẩm Nhan đứng, hoàn toàn là bởi nàng ta quá mức hống hách.
“Cái con tiện nhân đó, vốn dĩ không phải là mấu mủ Thẩm gia. Giữ nàng ta lại trong phủ không đuổi đi, đã là có lòng tốt rồi. Ngươi chỉ là một nô tì, mà cũng dám ở đây nói xằng nói bậy. Có tin, ta sẽ bảo phụ thân sai người đánh đuổi ngươi ra ngoài!”
Sắc mặt nữ giáo quan đỏ bừng vì giận, dùng quạt tròn chỉ vào tay Thẩm Nhan. Tay run lên không ngừng, nhưng vẫn cố giữ phong thái.
“Được lắm ! Người đâu, mau mời phu nhân đến đây. Xem thử, phu nhân có muốn chiều theo ý của Nhan cô nương, đuổi ta, một kẻ làm nô bộc này ra khỏi phủ hay không!”
Thấy sự việc trở nên nghiêm trọng, đại tỷ vội quay sang cầu cứu ta, ngũ muội cũng kéo góc váy ta, muốn ta đi khuyên nhủ cô cô. Bởi nếu hôm nay, chuyện này mà thật sự kinh động đến phu nhân, e là tất cả mọi người đều sẽ bị liên lụy. Chờ người đi thông báo đã rời khỏi, ta mới tiến lên giúp cô cô vuốt giận.
“Cô cô ở chốn thâm cung đã chứng kiến biết bao nhiêu chuyện, xin đừng chấp nhặt với con trẻ. Muội muội quanh năm ở bên ngoài, không người dạy dỗ. Nhất thời lỡ lời cũng là điều dễ hiểu.”
“Sau này cô cô tận tâm dạy bảo, muội muội nhất định sẽ trở thành một đại gia khuê tú, mong cô cô bớt giận.”
Ta ân cần đưa một ly trà, cười lấy lòng. Cơn giận của cô cô mới dịu đi đôi chút. Nhưng Thẩm Nhan nghe ta nói vậy, cơn giận lại bùng lên. Lao đến đạp một cái vào eo ta, trà nóng đổ lên tay ta và váy áo của cô cô. Ta ngã trên sàn nhà còn chưa kịp đứng dậy, thì đã bị thêm một cú đá nữa.
“Con tiện nhân này, ngươi dám nói: ta không được dạy dỗ! Ta đạp chớt ngươi! Đạp chớt ngươi!”
Chứng kiến cảnh tượng này, các tỷ muội thứ nữ khác, vội vàng chạy đến kéo Thẩm Nhan ra. Hai vị tỷ tỷ ôm ta vào lòng, tức giận quát:
“Thẩm Nhan, ngươi dám phạm thượng!”
Hai muội muội trông có vẻ yếu đuối, cũng ra sức giữ chặt nàng ta. Các nha hoàn thân cận thấy vậy, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vội vàng, người cần đi báo phu nhân thì đi báo, người nên tìm di nương thì đi tìm. Còn Thẩm Nhan, vẫn như con chó dại sắp tuột xích, gào thét về phía mọi người.
“Ta mới là đích nữ, ta mới là Thẩm Vi, ta là Quận chúa! Các ngươi thật to gan!”
Ta dựa vào lòng đại tỷ, đau đến ứa nước mắt. Vết thương do Thẩm Nhan vừa rồi đá trúng, lại nứt ra, sau lưng truyền đến cơn đau nhói.
“Muội muội hà cớ gì phải hùng hổ dọa người như vậy ? Muội đến đây, ta cũng không biết: mình có phải huyết mạch Thẩm gia hay không ? Chỉ nghĩ, cho dù thế nào cũng phải bù đắp cho muội nhiều hơn một chút. Đồ đạc trong viện muội, đều giống hệt như ta. Hôm nay, cũng nhường vị trí cho muội rồi.”
“Cô cô là quý nhân trong cung, thân phận tôn quý. Muội muội nói năng không chừng mực, ta nghĩ ta có thân phận Quận chúa, cô cô cũng sẽ nể mặt vài phần. Thật sự không có ý nói, muội muội không tốt.”
Ta khóc đến tủi thân, mấu sau lưng cũng thấm ra, nhuộm đỏ một mảng.
“Trời ơi, mấu!”
Nhị tỷ thấy sau lưng ta một mảng đỏ tươi, kinh hô thành tiếng. Lúc này, Thẩm phu nhân vội vàng chạy đến, đi ngang qua Thẩm Nhan, nhìn thấy ta đang đau đớn, nức nở trong vòng tay đại tỷ.
“Mẫu thân, vết thương của tam muội nứt ra rồi.” Nhị tỷ nói với giọng lo lắng.
“Nhanh! Mời thái y!”
Ta vội vàng ngăn cản, nhịn đau khuyên nhủ.
“Mẫu thân, lúc này mời thái y đến, nhất định sẽ hỏi nguyên nhân con bị thương. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng nữ quyến Thẩm gia. Vi nhi về phòng nghỉ ngơi hai ngày là khỏi, mẫu thân đừng lo lắng.”
Trên mặt Thẩm mẫu hiện rõ vẻ đau lòng và an ủi. Bà sờ mặt ta, bảo nha hoàn đưa về phòng. Ta khập khiễng đứng dậy, nhìn về phía Thẩm Nhan đang trừng mắt nhìn với vẻ căm hận, tiếp tục khuyên nhủ.
“Xin mẫu thân đừng trách phạt muội muội quá nặng. Nhất định là con có chỗ nào làm chưa tốt, mới khiến muội muội không hài lòng.”
Lời ta vừa dứt, Thẩm Nhan lại kích động, những lời lẽ khó nghe tràn ngập không gian. Sắc mặt chủ mẫu ngày càng khó coi, nhưng nàng ta vẫn không kiềm chế, cuối cùng “Chát” một tiếng. Trên mặt Thẩm Nhan in rõ dấu tay của chính mẫu thân nàng, cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Ta mặt đầy phẫn nộ được kìm nén, lắc đầu một cái, sau đó được nha hoàn dìu về viện của mình.
Tình mẫu tử còn chưa kịp sâu đậm, thì đã xa cách, tâm trạng ta thật sự rất tốt. Sau đó, nha hoàn đến báo, nói rằng Thẩm Nhan bị phạt gia pháp, quỳ gối trong từ đường. Chủ mẫu còn đưa cho giáo tập cô cô rất nhiều ngân lượng, bảo bà đừng nói chuyện hôm nay ra ngoài. Nhưng giấy làm sao gói được lửa, huống hồ ta còn cố ý lan truyền. Chưa đến hai ngày, người trong Kinh thành lại truyền tai nhau: chuyện nghĩa nữ Thẩm gia ngỗ ngược độc ác, dám phạm thượng đánh Quận chúa. Nhưng sau đó không biết thế nào, lời đồn cứ truyền đi, lại biến từ “vết thương bị đá rách”, lại thành: “Thẩm Nhan đánh ta, đến mức không thể tự lo liệu được”.
————-