Thân phận giả cũng không sao, ta chỉ cần lấy hết mọi thứ của nàng - Phần 1
Nàng từng quỳ dưới tuyết chờ một lời thương hại. Từng vì một câu nói dối mà đánh đổi cả danh tiết, để rồi bị giam cầm nơi kỹ viện lạnh lẽo. Trọng sinh trở về, nàng mang vết bớt giả bước vào phủ Tướng quân. Từng bước lấn át người con gái chân chính, từng bước chiếm lấy vị trí Thái tử phi.
Cứ tưởng trả đủ thù xưa, nhưng ánh mắt dịu dàng của hắn, lại khiến lòng nàng mềm nhũn. Kẻ từng vạch trần thân thế, nhưng cũng lại là người đưa tay, kéo nàng lên ngôi vị cao quý. Là lợi dụng, là thương xót, hay là tình yêu thật lòng ?
———-
Một chiếc xe ngựa, đi vào khu ổ chuột của thành Lăng Đô. Đôi phu thê ăn mặc lộng lẫy, từ trên xe bước xuống. Trong khi, ta đang ngồi dưới gốc cây để tránh nóng. Quý phụ nhân kia, nước mắt còn chưa kịp lau khô, đã vội vàng cúi xuống hỏi ta:
“Xin hỏi, ở đây có cô bé nào tên Thẩm Vi, khoảng mười bốn tuổi không?”
Ta nhìn bà với vẻ mặt đầy nghi hoặc. Rồi như vô tình đưa tay lên gãi đầu, để lộ vết bớt bẩm sinh hình hoa mai, trên cánh tay phải. Quý phụ nhân kia nhìn thấy vết bớt, như thể nhìn thấy một tia hy vọng, vội vã tiến lại gần.
“Vi nhi, con còn nhớ phụ mẫu không? Con bị lạc từ nhỏ, đều tại phụ mẫu không chăm sóc con cẩn thận!”
Ta nhìn họ với ánh mắt ngây thơ, nói ra những lời đã tập luyện hàng ngàn lần trong lòng:
“Ta chỉ nhớ, hồi nhỏ đi xem hội đèn lồng, người đông lắm. Ta không tìm thấy phụ mẫu nữa..”
Giọng ta pha lẫn chút nghẹn ngào. Khiến họ nghe thấy, trong lòng càng thêm đau xót, lặp tức ôm ta vào lòng.
“Vi nhi, là Vi nhi của ta ! Bao nhiêu năm nay con đã chịu khổ rồi.”
Ta lập tức đẩy phụ nhân đó ra, núp sau gốc cây, cảnh giác nhìn phu thê hai người họ.
“Các người dựa vào cái gì, mà nói ta là nữ nhi của các người? Trước kia, cũng có người lừa ta đi tìm phụ mẫu. Cuối cùng, lại muốn bán ta đi. Nếu các người thật sự là phụ mẫu, thì có tín vật gì không? Có đồ vật gì quen thuộc với ta lúc nhỏ không?”
Nghe ta nói vậy, khuôn mặt đôi phu thê càng lộ rõ vẻ đau lòng. Phu nhân lấy từ trong tay áo ra một chiếc khóa trường mệnh, đưa đến trước mặt. Nhìn chiếc khóa trường mệnh, ta tỏ vẻ ngạc nhiên, nhận lấy rồi xem xét kỹ lưỡng. Ngay sau đó, đôi mắt bỗng chốc đẫm lệ.
“Con nhớ, chiếc khóa trường mệnh này, là do tổ mẫu tặng. Con đã làm mất nó…”
Ta nhìn họ nước mắt lưng tròng: “Hai người thật sự là phụ mẫu của con sao?”
Bọn họ lập tức ôm ta vào lòng, ta biết: họ đã tin.
—————-
Ta tên A Đào, là một cô nhi. Không có tên họ, cái tên A Đào này là do bà lão nhặt về nuôi đặt cho, hy vọng ta có một cuộc đời viên mãn, rực rỡ như hoa. Nhưng trời chẳng chiều lòng người, ta gặp phải Thẩm Vi, kẻ đã hủy hoại cả cuộc đời ta. Ta và Thẩm Vi có nét hao hao giống nhau, nhưng ta còn xinh đẹp hơn nàng. Cả hai sống trong cùng một khu ổ chuột, nên mọi người thường đem chúng ta ra so sánh với nhau. Từ đó, nàng bắt đầu ghi hận.
Sau đó, khi Thẩm gia phụ mẫu đến đón, ban đầu họ cũng nhận nhầm là ta. Nhưng ta đã đính chính, và giúp họ tìm được Thẩm Vi thật sự. Thẩm Vi giả vờ thân thiết, muốn đưa ta về làm nha hoàn thiếp thân, để giúp ta có cuộc sống sung sướng. Ta cứ ngỡ: nàng muốn báo đáp vì đã giúp phụ mẫu tìm thấy nàng. Nhưng không ngờ, đó chính là khởi đầu cho chuỗi bi kịch của đời ta.
Ban đầu, chỉ là những hình phạt nhỏ nhặt. Sau đó, nàng bắt đầu vu oan, đánh đập, bắt ta quỳ gác đêm là chuyện thường. Thậm chí, còn đánh ta tám mươi gậy giữa trời tuyết lạnh, và ném vào nhà củi không cho chữa trị. Sau khi vết thương lành lại, nàng lại sai người hủy hoại danh tiết của ta, rồi bắt quả tang tại trận, cuối cùng bán ta vào kỹ viện. Tú bà kể rằng: tất cả những gì ta phải chịu đựng, đều do Thẩm Vi sắp đặt. Bảo ta: dù có chớt, cũng đừng oán hận bà ta. Vì bà ta không dám trái lệnh vị Thái tử phi tương lai này.
Nhưng vận mệnh xoay chuyển, ta được trọng sinh rồi! Nếu ông trời đã cho cơ hội, ta nhất định sẽ bắt: những kẻ đã lừa dối và làm nhục ta, phải trả giá gấp bội. Sau khi tỉnh lại, ta đã dùng toàn bộ số tiền dành dụm được, để xăm một vết bớt giống hệt của Thẩm Vi. Nếu đã có năm phần giống nhau, thì ta sẽ thay thế nàng, trở thành đích nữ của phủ Tướng quân, và là chính phi của Thái tử.
———–
Ta trở lại phủ Tướng quân, nhưng lần này với thân phận là đích nữ. Sau khi trở về phủ, ta được sắp xếp học tập cùng các tỷ muội khác trong nhà. Cầm kỳ thi họa, cắm hoa pha trà, lễ nghi nữ công. Những thứ mà kiếp trước, ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Giờ đây nằm trong tầm tay, để ta tự do khám phá. Thẩm phu nhân có một trai một gái. Trưởng tử là Thẩm Tề Hành, phụ trách phòng thủ kinh thành, và nữ nhi thất lạc Thẩm Vi. Nhi tử bận rộn công vụ, nữ nhi bặt vô âm tín, bà chỉ có thể tập trung vào quản lý việc nhà. Vì vậy, các thê thiếp và con cái trong phủ đều sống khá hòa thuận.
Tuy nhiên kiếp trước, sau khi trở về, Thẩm Vi đã dựa vào thân phận đích nữ mà hống hách. Khiến lòng thương cảm của mọi người, đối với những khổ cực mà nàng ta phải chịu đựng khi lưu lạc, dần dần mất hết, chỉ còn lại sự chán ghét.
Còn ta chủ động học hỏi. Không biết viết chữ, ta nhờ đại tỷ nắm tay dạy từng nét. Không biết đánh đàn, ta nhờ nhị tỷ cầm tay khẩy từng nốt. Trà pha không ngon, ta tìm đến tứ muội. Thêu uyên ương thành vịt, ta tìm ngay ngũ muội. Dần dần, sự thương cảm của mọi người dành cho ta, chuyển thành sự ngưỡng mộ. Và ta, cũng hoàn toàn hòa nhập vào Thẩm gia, nhận được sự yêu mến từ phụ mẫu. Ngay cả đại ca nghiêm nghị ít nói, cũng dành cho ta sự ưu ái. Thường xuyên mang về cho ta, những món đồ tốt như: giấy mực, bút lông, chỉ thêu, hay bộ trà cụ. Sau đó, Thẩm phu nhân bắt đầu đưa ta tham gia các buổi yến hội, của các gia đình trong triều.
Mọi người đều biết: ta từng lưu lạc bên ngoài. Ban đầu, đều nghĩ ta sẽ thô lỗ vụng về. Nhưng khi ra ngoài, ta luôn đi bên cạnh Thẩm mẫu, không mắc một sai lầm nào. Đoan trang, lễ độ, dần dần nhận được sự khen ngợi và tôn trọng. Lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của lão phu nhân Vĩnh An Hầu, Thẩm gia cũng nằm trong danh sách khách mời. Hôm đó, ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng, vì biết rằng Thái tử cũng sẽ có mặt. Kiếp trước, Thẩm Vi đã gặp Thái tử Cố Mục Hằng tại bữa tiệc này, và yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên. Sau khi về phủ, nàng đã cầu xin Thẩm phụ, cho phép được gả cho Thái tử, nhưng lại bị mắng là hoang đường. Sau đó, nàng khóc lóc, làm loạn, thậm chí còn dọa tự vẫn. Cuối cùng, cũng có được cơ hội trở thành Thái tử phi. Còn ta, khi đó đang bị nhốt trong tầng hầm của kỹ viện, hấp hối chờ chớt. Ta định thần lại, đeo túi thơm đã được cẩn thận pha chế, rồi đến phủ Vĩnh An Hầu. Sau khi bái kiến lão phu nhân, ta lấy cớ đi vệ sinh, một mình rẽ vào hậu hoa viên của phủ. Bởi kiếp trước, Thẩm Vi đã gặp Cố Mục Hằng ở đây, khi nàng bị lạc trong vườn hoa. Bên hồ cá chép, Cố Mục Hằng quả nhiên đang đứng ngắm cá. Ta lay động bụi hoa một chút, thu hút sự chú ý của hắn.
“Công tử cũng bị lạc đường sao?”
Ta tiến lên hỏi, coi hắn ta như một công tử bình thường đến dự tiệc, không hề tỏ ra sợ hãi. Hắn bị ta hỏi đến ngây người, mất một lúc mới phát hiện: ta không nhận ra hắn là Thái tử. Hắn cũng nhìn một hồi lâu mà không nhận ra ta là ai.
“Nàng là?”
“Ta là tam tiểu thư, của phủ Thẩm đại tướng quân. Vừa rồi, ta bị tách khỏi nha hoàn, hiện tại đang lạc đường. Công tử có biết: đường về tiền sảnh không? Ta đi lâu quá, mẫu thân sẽ lo lắng mất.”
Cố Mục Hằng có vẻ do dự, cúi đầu lại ngửi thấy mùi hương trên người ta.
“Nàng có ngửi thấy mùi gì không?”
Ta tháo túi thơm xuống, cầm trong lòng bàn tay cho Cố Mục Hằng xem.
“Đây là túi thơm do chính tay ta điều chế, có thơm không?”
Hắn có vẻ thất thần, rồi bỗng kích động tiến về phía ta một bước.
“Tam tiểu thư có thể tặng túi thơm này cho tại hạ không?”
Ta lập tức lùi về phía sau, cất túi thơm đi, giả vờ như bị hoảng sợ rồi từ chối.
“Túi thơm là vật riêng tư của nữ tử. Làm sao có thể tùy tiện tặng cho người khác được. Nếu công tử có việc, ta sẽ tự mình tìm đường về vậy.”
Nói xong ta định bỏ đi, nhưng bị Cố Mục Hằng giữ lại. Ta vội gạt tay hắn ra, lùi xa hơn nữa. Cố Mục Hằng cũng biết, hành động của mình không phải, lập tức nói xin lỗi:
“Tam tiểu thư đừng trách, là tại hạ đường đột. Chỉ là, mùi hương trong túi của nàng, giống với mùi hương mà gia mẫu ta thường đeo. Gia mẫu đã mất, hôm nay bỗng ngửi thấy mùi hương này, nên nhất thời hồ đồ.”
Ta cất túi thơm đi, làm vẻ mặt thông cảm nhìn hắn:
“Nếu như thế, thì phiền công tử dẫn ta đến tiền sảnh, ta sẽ đưa công thức hương liệu cho ngài.”
Hắn như nhặt được báu vật. Đường đường là Thái tử mà cúi người hành lễ tạ ơn, vui vẻ dẫn đường. Còn ta đi theo sau, trên mặt âm thầm nở nụ cười không thể nhìn thấy. Hương liệu này là kiếp trước, Thẩm Vi vì muốn lấy lòng Thái tử, đã bằng mọi cách tìm được nữ quan thân cận của Tiên Hoàng hậu. Cho bà ta trăm lượng vàng, mới đổi được công thức hương liệu. Giờ đây, ta dùng nó để mượn hoa dâng Phật, bán một ân huệ cho Cố Mục Hằng. Sau này dù Thẩm Vi có trở về, nàng cũng đừng hòng mơ tưởng làm Thái tử phi nữa. Cố Mục Hằng dẫn ta đến tiền sảnh, mọi người vừa thấy hắn liền quỳ xuống hành lễ. Còn ta bị kinh sợ đứng im tại chỗ, đến khi hắn quay lại nhìn, chân ta mới mềm nhũn quỳ xuống hành lễ.
“Tham kiến Thái tử điện hạ. Thần nữ vô lễ đã mạo phạm đến điện hạ, cúi xin điện hạ tha tội!”
“Người không biết thì không có tội, Tam tiểu thư mau đứng dậy đi.”
Cố Mục Hằng cúi người định đỡ ta dậy. Thoạt đầu ta định đưa tay cho hắn, nhưng đột nhiên như tỉnh ngộ, lập tức né tránh mà tự mình đứng dậy, núp sau lưng Thẩm mẫu. Có lẽ, đây là lần đầu tiên bị từ chối như vậy, hắn đứng tại chỗ với vẻ mặt hơi khó coi. Nhìn ta muốn nói lại thôi, có vẻ như muốn đòi công thức hương liệu. Nhưng ta núp sau lưng Thẩm mẫu, không dám nhìn thẳng vào mắt, nên hắn đành phải bỏ cuộc. Trên đường về nhà, ta hỏi Thẩm mẫu với vẻ mặt đầy ý tốt:
“Mẫu thân, con có gây rắc rối gì cho gia đình không ạ?”
“Con đã không nhận ra Thái tử điện hạ, lại còn nhờ ngài ấy dẫn đường.”
Thẩm mẫu an ủi ta:
“Thái tử điện hạ là người rộng lượng, sẽ không chấp nhặt những chuyện này đâu.”
“Hơn nữa, ta thấy Thái tử điện hạ có vẻ khá để ý đến con đấy.”
“Mẫu thân đừng nói đùa nữa!”
Ta giả vờ giận dỗi, nhưng trong lòng lại vui mừng. Ta muốn vị trí Thái tử phi, tất nhiên sẽ không như Thẩm Vi, khua chiêng gõ trống mà nói cho cả thiên hạ biết. Ở kinh thành này, đâu đâu cũng có quy tắc. Chỉ cần sai một bước, là sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Thẩm gia cần thể diện, Hoàng gia lại càng cần thể diện. Cuộc hôn nhân ép buộc, sao có thể sánh bằng mối lương duyên tốt đẹp, mà ta khéo léo dùng tình cảm và dư luận để tạo dựng. Để được lòng dân, ta lấy cớ cầu phúc cho phụ mẫu, mỗi tháng vào ngày mùng 5, đều phát cháo và phát tiền ở phía đông thành.
Ngày mùng 5 tháng 8, theo ký ức kiếp trước: hôm đó, Thái tử trở về sau chuyến tuần tra quân vụ, và bị Thiên Đạo hội, tàn dư của triều đại trước tập kích. Mà nơi đặt lều cháo, là nơi tụ tập của dân tị nạn, chính là chỗ ẩn náu của những kẻ này. Nhiều năm quen thuộc với những người dân lưu vong, ta dễ dàng phân biệt được: đâu là lưu dân thật sự, còn đâu là người khác trà trộn vào. Vì vậy, ngay khi bắt đầu phát cháo, ta đã nhắc nhở quân lính chú ý những người khả nghi. Lúc Thái tử trở vào thành từ cửa đông, thấy lều cháo của ta bèn xuống ngựa đi tới.
” Thẩm Tam tiểu thư, lâu rồi không gặp, nàng vẫn khỏe chứ?”
Ta đưa muôi cháo cho nha hoàn, tiến lên đáp lời. Liếc mắt nhận thấy, trong đám đông quả nhiên có người có động tĩnh khác thường. Ta lấy từ trong tay áo, tờ giấy ghi công thức hương liệu đã chuẩn bị sẵn.
“Công thức hương liệu này, vẫn chưa có cơ hội trao cho điện hạ. Không ngờ, hôm nay tình cờ gặp được điện hạ ở đây”
“Không sao…”
Cố Mục Hằng vừa định đón lấy tờ giấy. Bỗng từ trong đám đông, một nhóm người rút đao kiếm ra, xông lên hướng về phía hắn. Nhờ ta đã nhắc nhở từ trước, quân lính phản ứng kịp thời, đỡ được đòn tấn công của bọn phản tặc. Trong chốc lát, phản tặc, quân lính, và cận vệ của Thái tử hỗn chiến. Dân chúng bỏ chạy tán loạn, ta cũng vội vàng kéo Cố Mục Hằng tránh nguy hiểm. Nhưng một tên phản tặc ẩn nấp từ xa, đột ngột tấn công đến. Thấy hắn sắp chém một nhát vào người Cố Mục Hằng, ta lao người đến che chắn. Lưỡi đao lao thẳng vào lưng ta, đau đớn vô cùng. Cố Mục Hằng thuận thế ôm lấy eo ta lùi một bước, tên kia chém hụt nhát thứ hai, chưa kịp vung nhát thứ ba, đã bị một kiếm ghiếc tại chỗ.
“Vi thần cứu giá chậm trễ, xin điện hạ thứ tội!”
Đó là giọng của Thẩm Tề Hành. Tiếc là ta đau đến mức, chỉ có thể nằm trong lòng Cố Mục Hằng mà thở dốc.
“Không cần đa lễ. Lệnh muội vì cứu ta mà bị thương nặng. Phiền Thẩm thống lĩnh mau đưa Tam tiểu thư về phủ. Ta sẽ lập tức phái ngự y đến chữa trị.”
Ta gần như quên mất, mình đã về phủ Đại Tướng quân như thế nào. Nhưng ta biết: tất cả những gì sắp đặt, đều đã được truyền ra ngoài. Cuộc gặp gỡ đầu tiên ở phủ Vĩnh An Hầu, Thái tử đối đãi đặc biệt. Sau đó, gặp nguy ở cửa thành được mỹ nhân cứu giúp. Tất cả đều đã trở thành giai thoại, được truyền tụng trong kinh thành. Và ta biết: câu chuyện này, không chỉ là giai thoại được truyền tụng trong kinh thành mà thôi. Ta vì cứu Thái tử mà bị thương, được phong làm Ninh An Quận chúa, theo chỉ dụ truyền đến vào ngày Trung thu. Hàng xóm và người qua đường, đều thấy: Tuyên triệu sứ từ trong cung long trọng tiến vào phủ Tướng quân, sau đó, được toàn thể người trong phủ kính cẩn tiễn ra. Đúng lúc mọi người sắp về phủ ăn mừng, một nữ tử cả người ăn mặc lôi thôi bẩn thỉu, chạy đến trước cửa phủ Tướng quân, hét lớn rằng: nàng mới thật sự là Thẩm gia đích nữ.
————-