Tái Sinh: Khi Bạn Thân Là Kẻ Phản Bội - Phần 4
Tham gia nhóm Phố Ngôn Tình, Tiểu Thuyết Hay và nhóm Truyện 3h Sáng để ủng hộ tác giả nhé!
Từ lúc Phương Lê và tôi quen nhau hồi cấp 2, tôi luôn coi cô ấy là người yếu đuối cần giúp đỡ, hết mực chiếu cố. Gia cảnh của cô ấy bình thường, cô ấy lại có chút sĩ diện hão, vì vậy khi tôi mua mỹ phẩm cho mình, đều mua tặng cô ấy một phần. Khi đi mua sắm, tôi cũng luôn trả tiền. Nhiều năm nay tôi đã quen, thế nhưng bây giờ, khi mọi người nói ra, tôi mới cảm thấy bất công. Trong tình bạn giữa tôi và Phương Lê, tôi luôn là người cho đi, còn Phương Lê chỉ biết đòi hỏi. Một đấu gạo, trả bằng một đấu vàng, tôi không hiểu: tại sao Phương Lê đột nhiên lại căm ghét tôi, còn rình chờ cơ hội để cướp đoạt đồ của tôi.
Lúc đầu, Phương Lê nói muốn theo đuổi Thẩm Đình Tứ không thành, nhưng sau đó lại đổi giọng bảo rằng: cũng mong có một người anh trai như vậy. Cho nên cuối tuần tôi đã đưa cô ấy về nhà mình chơi cùng. Thẩm Đình Tứ đang đọc sách trong thư phòng, cô ấy đã nhiều lần chạy vào quấy rầy. Gọi Thẩm Đình Tứ là anh trai.
Lúc đó, Thẩm Đình Tứ đã thi đại học xong, ở nhà ôn trước chương trình của trường đại học. Nghe Phương Lê gọi vậy, anh ấy lạnh lùng ngẩng đầu lên liếc nhìn:
“Tôi hình như chỉ có mỗi một cô em gái.”
Sau đó không quan tâm đến Phương Lê đang ngượng ngùng đứng yên tại chỗ, trực tiếp đeo balo rời khỏi nhà. Hồi đó, tôi còn trách Thẩm Đình Tứ lạnh lùng. Bây giờ nghĩ tới mới thấy, Thẩm Đình Tứ tuy còn nhỏ, nhưng đã có thể phân biệt được trà xanh rồi.
Ngày thứ năm sau khi xảy ra chuyện, tôi gặp Lâm Diệu Hoa trước cửa ký túc xá. Lúc đó, anh ta đội mũ len trùm đầu và đeo khẩu trang. Xem ra có vẻ như anh ta biết: mình đang trở thành tâm điểm của dư luận. Lúc đầu tôi không để ý, mãi đến khi tôi đi tới trước mặt, anh ta đột ngột kéo lấy cánh tay, khiến tôi hoảng sợ suýt kêu lên. Anh ta vừa nói vừa làm động tác “suỵt” miệng: “Là anh.”
Tôi vừa cười vừa nói: “Chính vì là anh, nên tôi mới kêu.”
Có người đi qua nhìn thoáng qua chúng tôi, Lâm Diệu Hoa cúi đầu xuống nhanh chóng, sợ người khác nhận ra anh ta.
“Chúng mình tìm chỗ khác ít người được không?”
Sau bài học của kiếp trước, bây giờ tôi mới sợ anh ta dẫn tôi đi chỗ nào không có người, rồi cho tôi một nhát. Tôi cười ha ha hai tiếng, gỡ tay anh ta ra: “Không cần đâu.”
Trước khi chặn liên hệ, vì sợ anh ta không hiểu ý của mình, tôi đã nhắn tin nói rằng: tôi muốn chia tay. Tôi nghĩ rằng: anh ta có thể tự hiểu được lý do, tôi cũng lười phải nói ra cho rõ ràng. Thế nhưng, không ngờ anh ta còn mặt mũi đến tận đây tìm tôi. Thấy tôi định đi, anh ta lại kéo tay:
“Nguyên Thanh, em không thể nói chia tay, là chia tay luôn như vậy được. Anh biết, chuyện anh và Phương Lê là lỗi của chúng anh, nhưng em không thể trách mỗi anh được. Lúc đó em cãi nhau với anh, Phương Lê suốt ngày tìm anh tâm sự, anh mới vậy. Bây giờ, anh gặp khó khăn, em không thể bỏ mặc anh như vậy được “
Thì đúng là khi đàn ông ngoại tình, phản ứng đầu tiên, không phải là nhận lỗi với chính bản thân mình, mà là viện cớ đổ lỗi cho người khác. Tôi tức đến bật cười, quay người lại nhìn anh ta, mặt đầy chán ghét:
“Lâm Diệu Hoa, trước đây sao tôi không phát hiện ra, anh vô liêm sỉ đến vậy hả!”
Tôi giãy giụa muốn rời đi, nhưng không ngờ Lâm Nghi Hoa bỏ hết liêm sỉ, trực tiếp kéo tôi xềnh xệch ra ngoài. Sau một hồi như sắp bị anh ta lôi ra ngoài, bộ dạng khiến người xung quanh cũng bắt đầu chú ý đến chúng tôi, nhưng không có ai tiến lên giúp đỡ. Đúng lúc tôi chuẩn bị ra đòn taekwondo, thì đột nhiên bên cạnh có một người đàn ông dáng người cao ráo chạy đến. Anh ta nắm lấy tay tôi, sau đó khóa chặt cổ tay Lâm Diệu Hoa, anh nhẹ nhàng xiết chặt, Lâm Diệu Hoa đau đớn thả cổ tay tôi ra.
Anh ta che chở tôi ở phía sau, tôi vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy góc nghiêng. Là Thẩm Đình Tứ! Anh nhìn chằm chằm vào Lâm Diệu Hoa:
“Hơn hai năm trước, tôi đã cảnh cáo anh rồi, đừng đến gần cô ấy!”
Khí thế của Thẩm Đình Tứ quá mạnh, cộng thêm những lời bàn tán xung quanh, Lâm Diệu Hoa chỉ còn biết chui đầu như con rùa rút cổ mà bỏ chạy. Thẩm Đình Tứ quay lại, đối diện với ánh mắt ngước lên nhìn của tôi. Vài ngày nay trời đã trở lạnh, anh mặc áo gió dài màu đen, đẹp trai đến mơ màng. Tôi vẫn đắm chìm trong vẻ đẹp trai đó mà không thoát ra được, giây tiếp theo, anh đã dùng đốt ngón tay gõ vào trán tôi.
“Yêu đương vui lắm à?”
Tôi ôm trán trừng mắt nhìn anh. Đúng là thù dai thật! Thẩm Đình Tứ nói sẽ đưa tôi về nhà anh ăn cơm. Tôi lên xe, mới phát hiện người lái xe là bạn cấp ba của anh, trước đây đi tụ tập họ cũng hay chở tôi. Bạn anh ấy vừa nhìn thấy tôi đã nháy mắt ra hiệu.
“Trời ơi, Nguyên Thanh à, bây giờ em xinh quá. Chẳng trách có người vừa xuống máy bay, đã không về nhà mà phi ngay tới đón em. Nếu như anh có cô em gái xinh đẹp thế này, anh cũng phải bay đến đón về.”
Lời anh ấy còn chưa dứt, đã bị Thẩm Đình Tứ dùng gối ném vào. Sau những chuyện kiếp trước, lần này được gặp lại anh, tôi tất nhiên là vui đến phát điên. Tôi và anh đều ngồi ở hàng ghế sau, tôi quay sang nhìn anh.
“Cha mẹ không phải nói, anh còn phải mấy ngày nữa mới về được sao, sao hôm nay lại về rồi?”
Thẩm Đình Tứ còn chưa kịp nói, người bạn lái xe đã cười đến nỗi cả người run rẩy. Thẩm Đình Tứ hơi bối rối, điều chỉnh tư thế ngồi, mở lời:
“Không phải em bảo anh về sớm sao?”
Lúc nào tôi bảo anh ấy về sớm nhỉ? Ngày hôm đó, rõ ràng tôi bảo anh ấy là tôi nhớ anh… Tôi đột nhiên khựng lại. Hai năm hơn không gặp, Thẩm Đình Tứ trước mặt tôi đúng là người tôi quen biết, nhưng lại có cảm giác khác lạ.
Ngoài cửa sổ là dòng xe cộ nườm nượp, trong xe là góc nghiêng của anh khi anh nhìn thẳng về phía trước. Trong không gian tĩnh lặng khép kín, nhịp tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn. Tôi quay đầu lại, giả vờ nghịch điện thoại. Nhưng lại tìm kiếm trên điện thoại: [Sau tuổi dậy thì, còn đột nhiên có hứng thú mãnh liệt đối với người khác giới không?]
Gia đình đoàn tụ, tôi nhìn cảnh này mà khóe mắt hơi đỏ. Nhưng không ngờ Thẩm Đình Tứ thấy được, còn hiểu lầm. Ăn cơm xong, tôi về phòng mình, anh gõ cửa phòng tôi và bước vào. Đánh giá tôi kỹ càng từ trên xuống dưới, sau đó anh mở lời:
“Vẫn còn buồn vì chia tay với thằng khốn nạn kia à?”
Tôi ngồi trên khung cửa sổ, Thẩm Đình Tứ ngồi trước bàn học của tôi. Đối diện với anh, nhịp tim tôi lại không rõ lý do đập nhanh hơn, thế là tôi dời mắt đi chỗ khác.
“Không có.”
Nhưng Thẩm Đình Tứ lại nhìn chằm chằm vào tôi:
“Không dám nhìn anh, chột dạ à?”
Thẩm Đình Tứ có vẻ hơi tức giận:
“Nó có gì tốt ! Chia tay thì chia tay đi, sau này cũng đừng yêu đương nữa. Đàn ông không có đứa nào tốt đẹp cả.”
Tôi lẩm bẩm: “Anh cũng là đàn ông mà.”
Thẩm Đình Tứ dừng lại: “Anh thì khác.”
Lâm Diệu Hoa sau đó lại liên lạc với tôi, thông qua một người bạn chung. Tôi lập tức đăng một bài trên vòng bạn bè:
[Tôi và Lâm Diệu Hoa đã chia tay. Nếu còn ai thêu dệt chuyện, thì đừng trách tôi cũng chặn người bạn đó.]
Sau bài đăng đó, thế giới trở nên thanh tịnh. Chuyện của Phương Lê, cô ấy là nạn nhân, nhưng dư luận thì rất đáng sợ. Mọi người đều đồn, Phương Lê đã bị đám say rượu kia làm truyện không đứng đắn. Ngay khi tin đồn râm ran khắp nơi, thì một người đang xin phép nghỉ vì ốm đi khám bệnh, đã đăng một bài trên vòng tròn bạn bè, nói rằng: nhìn thấy Phương Lê đi khám tại khoa sản ở bệnh viện.
Hình ảnh đăng lên xác thực là hình Phương Lê, một mình đứng bên ngoài phòng khám khoa sản. Bài đăng này được xem như xác thực thêm tin đồn cô ấy bị làm nhục. Hoa khôi một thời, nay đã trở thành một con chuột chạy qua đường, mà mọi người ghét bỏ. Còn về Lâm Diệu Hoa, thì gã say rượu bị anh ta đập gạch vào đầu, nghe nói đã thành người thực vật. Cha mẹ Lâm Diệu Hoa đã thuê luật sư cho anh ta, nói rằng đó là hành vi tự vệ chính đáng. Nhưng ngay lúc đó, lại có người tung ra một đoạn video, quay lại cảnh Lâm Diệu Hoa đập một viên gạch vào đầu gã say rượu. Sau khi gã ngã gục xuống đất, anh ta còn cầm viên gạch đập tới tấp vào đầu gã. Khi đoạn video được công bố, thì đây không còn là hành vi tự vệ chính đáng nữa. Cuối cùng, Lâm Diệu Hoa bị xử bồi thường cho gã say rượu kia một khoản tiền lớn, và còn phải ngồi tù ba năm. Những gì tôi đã chịu đựng trong kiếp trước, đều đã trở thành quả báo của anh ta...
——–
Comments for chapter "Phần 4"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories
Sự Hữu Dụng Của Bạn Thời Thơ Ấu
Chapter 22
07/10/2025
Chapter 21
10/09/2025