Tái Sinh: Khi Bạn Thân Là Kẻ Phản Bội - Phần 2
Tham gia nhóm Phố Ngôn Tình, Tiểu Thuyết Hay và nhóm Truyện 3h Sáng để ủng hộ tác giả nhé!
Lúc tôi đến, đồn cảnh sát đã loạn lên rồi. Tiếng nức nở, quát tháo, chỉ huy của cảnh sát và tiếng còi xe bên ngoài lẫn cả vào nhau.
Vào lúc khác, tôi nghĩ tiếng ồn này rất khó chịu. Nhưng lúc này, tôi lại cảm thấy, nó như âm thanh từ chốn thiên đường. Dưới nền âm thanh hỗn loạn ấy, có nghĩa là tôi đã được tái sinh hoàn toàn. Tôi đã hoàn toàn thoát khỏi bi kịch của kiếp trước, bắt đầu cuộc sống mới.
Tôi đi đôi giày da nhỏ, xách theo cái túi nhỏ, vượt qua đám đông, tới trước mặt Lâm Diệu Hoa. Anh ta trông rất tiều tụy, khóe miệng rớm mấu, quần áo trên người cũng bị xé rách. Anh ta cúi đầu, khi nghe thấy tiếng bước chân của tôi thì ngẩng lên, câu đầu tiên thốt ra lại là:
“Hôm nay, sao em không đến dự tiệc sinh nhật của Phương Lê?”
Tôi khựng lại, sao trước đây không để ý rằng: Lâm Diệu Hoa rất thích truy cứu trách nhiệm thế nhỉ? Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta:
“Em đến thì có gì khác biệt sao?”
Kiếp trước, khi chứng kiến Phương Lê bị đùa giỡn, phản ứng đầu tiên của tôi là xông lên giúp Phương Lê. Còn bạn trai tôi, kẻ cùng Phương Lê cắm sừng tôi, Lâm Diệu Hoa, thì cứ trốn trong xe không dám xuống.
Sau này, anh ta giải thích, lúc đó đang trong xe gọi điện báo cảnh sát. Nhưng sự thật là, người thực sự gọi báo cảnh sát là một người đi đường. Có lẽ bị lời tôi chọc giận, anh ta đột ngột đứng lên, ánh mắt nhìn tôi vô cùng dữ tợn.
“Em không phải có đai đen Taekwondo sao? Trước đây, đi ra ngoài cùng Phương Lê, gặp phải côn đồ chẳng phải cũng là em đuổi đánh sao? Nếu lần này em đi…”
“Nếu lần này mà em đi, vậy thì người bị quấy rối, đùa giỡn chính là em ? Anh sẽ không phải khổ sở nữa đúng không?”
Lâm Diệu Hoa sững sờ, ngọn lửa giận dữ vừa rồi đã tiêu tan đi phần nào. Anh ta không tin nổi nhìn tôi:
“Em, em biết rồi sao?”
Tôi mỉm cười một cách nhẹ nhõm: “Anh nói xem?”
Tôi không muốn để ý đến Lâm Diệu Hoa nữa, quay người hỏi nữ cảnh sát, đi tìm Phương Lê. Cô ta trông còn thảm hơn cả Lâm Diệu Hoa, quần áo trên người đã bị rách hết, là nữ cảnh sát tìm quần áo khác trùm lên. Cô ta ngồi trên ghế, người co rúm lại, mái tóc xoăn tinh xảo tốn tiền giờ đã rối bù một cách thảm hại. Cô ta mắt đỏ hoe, vì da trắng nên chỉ cần để lại một chút dấu vết thôi, cũng rất dễ thấy. Cô ta cúi đầu rơi lệ, trông thật đáng thương.
Nữ cảnh sát giải thích với tôi rằng, sau khi Phương Lê và những người khác rời khỏi quán, thì gặp phải bọn say rượu. Bọn chúng đùa giỡn Phương Lê, Lâm Diệu Hoa đợi đến khi Phương Lê bị kéo vào ngõ, mới báo cảnh sát rồi gọi bảo an đến, sau đó mới chạy sang giúp.
Lâm Diệu Hoa cầm một cục gạch, trực tiếp đập vào đầu một tên. Bây giờ, tên say rượu kia vẫn còn đang nằm trong phòng ICU bệnh viện, chưa biết sống chớt thế nào. Nữ cảnh sát vừa dứt lời, Phương Lê ngẩng đầu nhìn tôi, giọng nói cũng đặc biệt yếu ớt:
“Nguyên Thanh…”
Nhưng tôi không giống như trước đây, không tiến đến ôm cô ta, mà đứng nguyên tại chỗ. Cô ta nhìn tôi, có vẻ nghi hoặc. Nữ cảnh sát cảm thấy không khí không ổn, nghĩ rằng chúng tôi muốn nói gì đó, nên lặng lẽ đi ra ngoài.
“Sao cậu đứng xa thế ?” Phương Lê hỏi tôi.
Tôi mặt không biểu cảm:
“Mình chỉ đến xem thôi, cũng không giúp được gì. Đã xác định các người không sao rồi, mình phải về nhà đây, bây giờ cũng muộn rồi.”
Tôi đã nói rất bóng gió rồi. Tôi chính là đến xem trò cười của họ. Sắc mặt Phương Lê đột ngột thay đổi, giữa sự không thể tin nổi và trách móc.
“Nguyên Thanh, cậu có ý gì ? Chúng ta không phải bạn sao? Chúng đã làm mình thành ra như vậy, tại sao cậu lại vô tình như thế? Mình không ngờ cậu lại là loại người như vậy.”
“Tôi cũng không ngờ cậu lại thế này.” Tôi ngắt lời cô ta, nói thẳng
“Tôi coi cậu là bạn. Còn cậu, cậu đã thật sự coi tôi là bạn chưa?”
Phương Lê khựng lại:
“Cậu, cậu có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Tôi thực sự không muốn dây dưa thêm với họ. Như tôi đã nói, tôi chỉ đến xem trò cười của họ thôi.
Kiếp trước, đêm nay chính là cơn ác mộng của tôi. Sau khi tôi bị bắt, cha mẹ tôi đã đến. Mẹ tôi suốt đời thanh lịch, hiền dịu. Nhưng sau khi nghe tin tôi có khả năng vào tù, bà đã ngã quỵ trên đất khóc nức nở, cùng cha tôi mất ăn mất ngủ cả mấy đêm. Tôi bị cảnh sát bắt giữ, cha mẹ ở bên ngoài ôm đầu khóc. Nhưng Phương Lê mà tôi giúp đỡ, lại cứ đứng ở góc phòng, thậm chí không chịu an ủi cha mẹ tôi lấy nửa lời. Còn Lâm Diệu Hoa vẫn luôn đứng bên cạnh Phương Lê, an ủi cha mẹ tôi đôi câu cho có, rồi cùng Phương Lê rời đi. Bây giờ nghĩ lại, tối hôm đó, họ hẳn đã không về trường, mà đi thuê phòng ở bên ngoài. Còn tôi, đã trở thành vật hy sinh đớn hèn nhất.
Nhưng tối nay, cuộc đời này lại cho tôi cơ hội làm lại. Khi nhìn màn hình điện thoại, thấy nhóm chat có tôi, Thẩm Đình Tứ và cha mẹ tôi. Cha mẹ đã chụp ảnh trước khi đi ăn tối ở nhà hàng và đăng lên, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc. Ở kiếp này, hạnh phúc thuộc về tôi, tôi sẽ nắm chặt lấy.
Khi tôi ra khỏi đồn cảnh sát, cha mẹ Phương Lê và Lâm Diệu Hoa vừa đến, tôi đυổi kịp họ. Họ đều quay đầu nhìn tôi, có lẽ muốn nói gì đó, nhưng bị cảnh sát thúc giục nên đã đi theo cảnh sát. Đứng ở bên ngoài, tôi quay đầu lại, nhìn vào đồn cảnh sát rối ren. Kiếp trước tôi đã bị tổn thương, kiếp này, tôi sẽ bắt những kẻ đó phải trả đủ gấp trăm ngàn lần.
Sự việc Phương Lê bị những kẻ say xỉn lôi vào ngõ tối, đã lan truyền khắp trường ngay tối hôm đó. Ngày hôm sau, trên đường đến lớp, tôi nghe thấy mấy cô bạn bên cạnh mình, đang xì xầm bàn tán điều gì đó. Tôi tò mò quay lại:
“Các cậu xem gì đấy?”
Mấy cô bạn ấy nhìn nhau ái ngại, vẫn không ai dám nói thành lời. Tôi suy nghĩ một lát rồi hỏi:
“Có liên quan đến Phương Lê phải không?”
Mấy cô gái đó mặt liền biến sắc, gật đầu. Trong số đó, có một cô bạn chơi khá thân với tôi, liền cầm điện thoại di động, ngồi sát lại bên tôi.
“Nguyên Thanh, mình biết cậu thân với Phương Lê lắm. Nếu cậu xem video này, chắc sẽ tức nổ mắt, nên chúng mình không dám đưa cho cậu xem đâu.”
“Video gì vậy?”
Cô gái đó đưa điện thoại cho tôi xem, đấy là video quay lén từ trên tầng, chính là sự việc ở quán karaoke tối hôm qua. Phương Lê bị đám say xỉn kéo vào ngõ, chiếc váy công chúa trắng muốt trên người, cũng bị xé rồi vứt ra ngoài. Video hơi mờ, không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tiếng la hét của cô gái, và tiếng cười chế giễu của mấy gã say rượu trong video, cũng đủ để hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tôi xem xong thì cau mày. Mặc dù, tôi rất muốn trả thù Phương Lê và Lâm Diệu Hoa, song tôi lại rất ghét những kẻ tung video như này các cô gái lên mạng. Thấy vẻ mặt khác lạ của tôi, cô gái kia vội tạm dừng video.
“Bọn tớ cũng không biết ai phát tán. Thế nhưng, tối qua đã truyền đi khắp nơi rồi. Hôm qua là sinh nhật của Phương Lê, chắc cậu cũng có mặt chứ?”
Mọi người đều biết tôi và Phương Lê chơi với nhau rất thân thiết. Phương Lê là hoa khôi khoa nghệ thuật, nhờ ngoại hình hoàn hảo, đã khiến cả trường say mê. Không ít thiếu gia nhà giàu theo đuổi cô ta, mà bản thân cô ta cũng khá chăm chỉ đổi bạn trai. Hơn nữa, cô ta bản tính kiêu ngạo, nên đã sớm đắc tội không ít người. Bây giờ, khi video này được phát tán, những kẻ ngày thường vẫn khoanh tay đứng nhìn cô ta, đều bắt đầu tìm cách hại cô ta. Tôi cúi đầu:
“Tớ không có ở đó, không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.”
Mặc dù, tôi ghét những kẻ phát tán video xâm hại các cô gái, nhưng tôi vẫn mãi nhớ, chuyện kiếp trước mình gặp phải vì Phương Lê. Tôi mãi mãi không tha thứ cho cô ta. Nghĩ một lát, rồi tôi lại nói với mấy cô gái ấy:
“Sau này có chuyện gì của Phương Lê, thì các cậu không cần phải bận tâm đến mình, Mình hiện giờ không còn liên quan gì đến cô ấy nữa.”
Những người bạn từng chơi rất thân với nhau, giờ đây bỗng chốc trở thành người dung. Câu chuyện này, hẳn sẽ trở thành đề tài bàn tán của họ trong một thời gian dài.
———–
Comments for chapter "Phần 2"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories