Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế - Chương 1: Xuyên thành nữ phụ pháo hôi
Mãi đến khi đoàn xe của nhân vật chính rời đi, giữa không gian hoang vu chỉ còn lại một mình Vân Đào, cuối cùng cô mới nhận ra hiện thực tàn khốc.
Cô xuyên sách rồi, còn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tận thế tên “Bình minh”, trong sách cô là nữ phụ pháo hôi lén bò lên giường nam chính vì thất bại nên bị đuổi ra khỏi đội, sau đó thì chết rất thảm.
Mà thời điểm cô xuyên tới đúng lúc bị đuổi ra khỏi đội, thậm chí cô còn chưa kịp nói câu nào thì đoàn xe đã bỏ cô lại rồi đi mất.
Theo cốt truyện trong sách, hai ngày sau cô sẽ chết trong tay zombie.
Vân Đào: Mẹ nó…
Cô thật sự không biết nên mắng ai bây giờ.
Lúc này Vân Đào không có dị năng, cũng chẳng có nổi một món vật tư nào, thậm chí trên người cô còn đang mặc chiếc váy hai dây bằng lụa để chuẩn bị bò lên giường nam chính.
Tận thế đã được ba năm, vậy mà nguyên chủ lại tìm được thứ quần áo vừa hở vừa mỏng như thế.
Phàn nàn vậy thôi, cô không định ngồi khóc đến mệt, để rồi đến khi gặp zombie không còn sức để chạy như nguyên chủ đâu
Cô bước từng bước theo hướng đoàn xe Hỏa Chủng rời đi, không phải vì muốn bám theo, mà vì tuyến đường nhóm nhân vật chính đi là tuyến đường an toàn nhất, cũng chính là tuyến đường dễ gặp đoàn xe khác nhất.
Sự thật chứng minh Vân Đào đã đúng, lúc màn đêm buông xuống, Vân Đào thực sự đã gặp được người.
Đối phương có bốn chiếc xe, đang dừng lại để dựng trại.
Niềm vui vừa đến, Vân Đào còn chưa kịp chạy đến đã bị một chấm đỏ nhắm thẳng vào ngực.
Cô nhanh chóng dừng bước, hai tay giơ cao hét lớn:“Đừng bắn, là người sống, cùng phe đó!”
Người kia không lên tiếng, cũng không dời súng đi.
“Hay tôi hát bài quả táo nhỏ để chứng minh tôi còn là con người nhé!” Vân Đào sốt ruột, cô vừa đói vừa lạnh vừa mệt, cô cảm giác một giây sau mình sẽ nói tạm biệt rồi về cùng với các cụ mất.
Đối diện truyền đến một tiếng cười khẽ, giọng nam du dương rất dễ nghe.
Chấm đỏ dời đi, một bóng người cao lớn thẳng tắp từ phía ánh sáng tiến đến, dần dần hiện rõ diện mạo trước mắt Vân Đào.
Đó là một người đàn ông rất đẹp trai, khoảng hai mươi bảy đến hai mươi tám tuổi, cao hơn mét tám, thân hình cân đối. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt vậy mà anh ta vẫn mặc áo sơ mi trắng với mái tóc dài đen mượt…
Vân Đào với chiếc váy ngủ mỏng manh trong gió đêm lạnh, vừa rét vừa sợ.
Vân Đào đã đọc hết cuốn truyện, đương nhiên hiểu biết đôi chút về các nhân vật quan trọng trong sách, chẳng hạn như người đàn ông tóc dài mặc áo sơ mi này chính là Diệp Hào, anh ta là phó đoàn trưởng của đội Bạch Sư, là kẻ điên đội lốt lên vẻ nho nhã lịch sự.
Diệp Hào đến gần, nhìn Vân Đào đang run lẩy bẩy, không những không cởi áo cho Vân Đào mặc mà còn ung dung khoanh tay trước ngực, khóe môi cong lên đầy chăm chọc:“Không phải cô muốn hát quả táo nhỏ để chứng minh bản thân sao, sao không hát nữa? Hửm?”
Âm cuối nâng lên rất quyến rũ, nhưng Vân Đào lúc này chỉ cảm thấy chân mềm nhũn.
Vì sao nói Diệp Hào là tên điên? Vì anh ta thấy ai ngứa mắt thì sẽ “ra tay phẫu thuật thẩm mỹ” cho người đó
Trước ngày tận thế, Diệp Hào là một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi nhất là dùng dao mổ để phẫu thuật trên mặt người. Sau ngày tận thế, Diệp Hào đã thức tỉnh dị năng hệ gió, giỏi nhất là dùng lưỡi đao gió để “chỉnh sửa” người khác.
Mặt quá tròn hoặc quá vuông, cắt.
Mắt một mí, cắt.
Tai dị dạng không đẹp, cắt.
Phần thân trên quá dài, tỷ lệ không cân đối, cắt.
Tóm lại nơi nào không vừa mắt anh ta sẽ cắt nơi đó, vả lại chỉ cắt chứ không vá lại.
Lúc Vân Đào đọc truyện còn chê bai Diệp Hào, có giỏi thì nâng mũi độn ngực cho người ta đi, làm sao để mũi tẹt ngực phẳng nhìn đẹp mắt ấy?
Nhưng bây giờ Vân Đào đang đối mặt với anh ta, cô nào dám có đủ cam đảm chê bai chứ.
“Ha ha, cuối cùng cũng nhìn thấy người sống rồi, tôi vui quá, chắc phải chạy hai vòng để bình tĩnh lại thôi.”
Vân Đào không muốn một ngày nào đó mình cũng bị cắt đâu, nói xong cô định quay người bỏ chạy, nào ngờ cổ chân bỗng bị một cơn gió quấn chặt rồi kéo mạnh khiến cả người cô ngã nhào xuống đất.
Vãi thật!
Diệp Hào bước tới ngồi xổm bên cạnh Vân Đào đang giả chết trên mặt đất, giọng nói giống mèo vờn chuột:“Sao thế, cô biết tôi à?”
Vân Đào không dám ngẩng đầu, ngược lại còn vùi mặt sâu thêm xuống bãi cỏ, chỉ sợ bộ phận nào trên mặt mình không hợp ý của Diệp Hào thì sẽ bị anh ta cắt bỏ.
“Không… Không biết.” Vân Đào ấp úng nói.
“Không biết thì sợ gì mà chạy? Vân Đào?” Diệp Hào nhìn Vân Đào sợ hãi như chim cút, cười nói.
Vân Đào rùng mình, ai mà không biết Diệp biến thái càng cười tươi thì cắt càng tàn nhẫn.
Cô nhớ ra rồi, lúc trước nhóm nhân vật chính từng đánh với Bạch Sư mấy lần, còn nguyên chủ thì luôn nhảy nhót bên cạnh nam chính, chắc chắn đã xuất hiện trước mặt đội Bạch Sư.
Con mẹ nó!
Vân Đào xấu hổ ngẩng đầu từ trong cỏ lên, gượng cười:“Là phó đoàn trưởng Diệp đấy à, ha ha… vừa rồi tôi bị lạnh đến choáng váng nên mới không nhận ra anh.”
Diệp Hào thấy Vân Đào không giả ngu nữa, liếc nhìn qua cơ thể đang lộ ra cảnh xuân của Vân Đào:“Cô không bò được lên giường của Lệ Sính nên bị đuổi đi đấy à?”
Lệ Sính là tên nam chính.
Nụ cười của Vân Đào cứng đờ, cô lại cúi đầu xuống:“Xin hãy tha cho tôi, đừng giết tôi mà.”
Đây là thừa nhận rồi.
Diệp Hào nhướng mày, đang định nói gì đó thì phía sau truyền đến tiếng bước chân, có người người lớn tiếng gọi hắn.
“Anh Diệp, anh vẫn chưa xử lý xong sao? Cơm tối xong rồi, chỉ chờ mỗi anh thôi đó.”
“Cơm!” trong lúc sắp chết Vân Đào kinh hãi ngồi dậy, nhưng trước khi cô kịp nhìn thấy người vừa tới, cô đã bị áo sơ mi của Diệp Hào che lại, cả người cũng bị Diệp Hào bế gọn trong lòng.
Là bế kiểu công chúa.
So với cơ thể đang lạnh như băng của Vân Đào, cơ thể của Diệp Hào lại vô cùng ấm áp, Vân Đào xấu hổ áp sát vào người Diệp Hào để sưởi ấm, giống hệt mèo con vừa bị ướt sũng.
Mùi hương lạnh lẽo lưu lại trên áo sơ mi Diệp Hào, rất dễ chịu, hoàn toàn không hợp với cái danh “biến thái” của anh ta chút nào.
Đôi chân dài trắng nõn của Vân Đào lộ ra bên ngoài áo sơ mi, bị người vừa tới vừa vặn nhìn thấy.
“Là phụ nữ à? Ai mà lại có thể để cho anh Diệp đích thân bế.”
Diệp Hào ôm Vân Đào quay về: “Vân Đào.”
“Vân Đào? Con hồ ly lẳng lơ của đội Hỏa Chủng á?”
Con hồ ly lẳng lơ? Vân Đào đưa tay vén áo sơ mi ra, quay đầu nhìn ra, đối diện với khuôn mặt của người đó.
Đó là một thiếu niên khoản mười bảy đến mười tám tuổi, khuôn mặt ngây ngô ngoan ngoãn, dáng vẻ khiến người ta yêu thích, hơn nữa đôi mắt cậu ta có màu đỏ như lửa–rất đẹp.
Vân Đào biết cậu ta, cậu ta tên là Kỷ Hàm, mười bảy tuổi, còn có một anh trai song sinh tên Kỷ Thâm, hai anh em nhà này một người thức tỉnh dị năng hệ lửa, còn người kia thức tỉnh dị năng hệ nước.
Kỷ Hàm vừa nhìn thấy mặt Vân Đào liền lộ ra vẻ mặt ghét bỏ không chút che dấu: “Loại người này giữ lại làm gì? Lãng phí không khí?”
Tốt lắm nhóc con, chị đây nhớ mặt em rồi!