Sinh nhật năm đó, anh chọn người khác, còn tôi chọn cuộc đời mới - Phần 5
Đêm hẹn hò với Mạnh Thiệu Nam, lần đầu tiên tôi say rượu. Lúc anh ấy ôm tôi lên xe, tôi mơ màng khoác cổ anh không chịu buông tay. Mạnh Thiệu Nam bật cười:
“Ni Ni, nhớ tửu lượng của mình.”
“Không nhớ được.”
Tại sao phải nhớ? Mạnh Thiệu Nam sẽ ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm hay bất trắc nào.
“Anh luôn có lúc không ở bên cạnh em.”
“Anh không ở bên cạnh, thì em sẽ không uống rượu.”
Tôi nằm trong lòng anh, mềm nhũn không muốn động đậy. Người anh nóng quá, giống như lò sưởi vậy, ôm không thoải mái. Tôi sờ sờ, lại cọ cọ, trong lòng anh vặn vẹo một hồi, mới miễn cưỡng tìm được một tư thế ngồi thoải mái. Chỉ là, tôi thoải mái rồi, Mạnh Thiệu Nam lúc này trông lại có vẻ rất khó chịu. Tôi ngẩng mặt nhìn anh ấy. Hơi men xông lên, khiến tầm mắt của tôi cũng mơ hồ không rõ. Tôi dứt khoát ôm mặt anh ấy:
“Mạnh Thiệu Nam, anh sao vậy?”
“Ni Ni.”
Giọng nói của anh đột nhiên trở nên khàn khàn, nhiệt độ cơ thể dường như cũng bắt đầu tăng lên. Tôi thấy nóng, anh ấy giống như lò lửa vậy. Không nhịn được muốn xuống khỏi người anh, nhưng Mạnh Thiệu Nam đột nhiên ôm chặt eo tôi. Những ngón tay của anh ấy thon dài mạnh mẽ, lòng bàn tay nóng rực, cách một lớp váy áo mỏng manh, vuốt ve làn da của tôi.
Trong lúc thất thần, tôi ngây người nhìn anh ấy, mà Mạnh Thiệu Nam đã cúi đầu, hôn tôi thật sâu. Đó là một loại hôn sâu, mà tôi chưa từng trải qua: mạnh mẽ bá đạo đến cực điểm, nhưng cũng càng khắc cốt ghi tâm. Dường như, có một cánh cửa của thế giới chưa biết, đang từ từ mở ra trước mặt tôi.
Khi nụ hôn kết thúc, tôi lại có chút chưa hết ý. Có lẽ là do cồn tác quái, cũng có lẽ là do trong xương cốt của tôi, vốn có chút hoang dã khó thuần. Lúc Mạnh Thiệu Nam muốn ôm tôi xuống khỏi người, tôi lại nhào tới chủ động hôn anh ấy.
“Còn muốn hôn.”
“Mạnh Thiệu Nam, hôn như vừa nãy.”
“Ni Ni.”
Xe đang chạy êm ả về phía trước, ngoài cửa sổ xe có ánh sáng lập lòe chiếu vào. Mặt Mạnh Thiệu Nam ở rất gần tôi, ngũ quan phóng to càng thêm góc cạnh tuấn tú. Hơi thở rất nóng, quấn quýt lấy nhau. Trong lòng tôi hơi ngứa ngáy, há miệng cắn cằm anh ấy:
“Anh đừng lề mề nữa Mạnh Thiệu Nam.”
Yết hầu của anh khẽ lăn lên một cách dữ dội, đột nhiên lật người đè tôi xuống ghế xe. Ngón tay dài bóp lấy cằm tôi,
“Ni Ni, há miệng ra.”
Xe dừng lại rất lâu, chúng tôi vẫn hôn nhau không dứt. Không biết từ khi nào, áo vest và áo sơ mi của anh đều bị tôi xé rách tan tành. Cơ bụng và đường nhân ngư đều ẩn hiện, càng khiến tôi mê loạn. Nhưng cuối cùng, Mạnh Thiệu Nam vẫn đẩy tôi ra. Tôi rất khó chịu, nhưng lại không chống lại được cơn say. Lúc ôm tôi xuống xe, tôi đã ngủ thiếp đi trong lòng anh rồi.
Lúc Mạnh Thiệu Nam ôm tôi lên lầu, lại nhẹ nhàng hôn lên má tôi một cái. Nàng tiên cá nhỏ của anh đã trưởng thành rồi. Mà anh ấy cũng cuối cùng như hẹn, đến thực hiện lời hứa ban đầu rồi:
Nhà họ Mạnh cành lá xum xuê, con cháu cùng lứa người tài giỏi xuất chúng, trong ngoài tranh đấu không ngừng. Bố của Mạnh Thiệu Nam cũng từng rơi vào một cuộc tranh giành quyền lực ác liệt, đến mức liên lụy đến vợ con. Anh ấy từng bị bắt cóc, rồi bị ném xuống biển sâu. Ngay khi anh nghĩ rằng: mình sẽ cùng đá rơi xuống biển sâu, chôn thân dưới bụng cá. Chu Tịch Vụ đột nhiên xuất hiện. Trang bị lặn rất sơ sài, nhưng cô ấy bơi rất nhanh. Anh bị hôn mê, thậm chí còn nghĩ rằng: mình thực sự gặp được nàng tiên cá nhỏ trong truyện cổ tích. Cô dùng dao găm mang theo cắt đứt dây thừng, rồi kéo anh nổi lên mặt nước. Anh nằm trên chiếc thuyền đánh cá nhỏ rách nát đó một đêm, được canh cá của cô cứu sống một mạng. Cô ấy nói rất nhiều, líu ríu không ngừng. Cô ấy có rất nhiều rất nhiều mong muốn:
Muốn đổi cho bố một chiếc thuyền đánh cá mới. Muốn cho anh trai lên bờ mở cửa hàng kinh doanh. Muốn người con trai cô ấy thích, cũng thích cô ấy. Muốn có bánh cupcake ăn không hết.
Lúc đó, anh không có sức để đáp lại cô ấy, nhưng lại ghi nhớ thật kỹ trong lòng. Mà bây giờ, đến lúc anh từng cái thực hiện cho cô rồi. Chỉ là, trước đây người cô thích là Cố Gia Thần. Bây giờ, người cô thích sẽ là anh sao? Anh nghĩ, mình có đủ kiên nhẫn, chờ đến ngày đáp án được hé lộ.
————–
Mấy tháng cuối cùng ở trường của tôi, Cố Gia Thần ban đầu vẫn thỉnh thoảng chạy đến dây dưa. Nhưng không được mấy ngày, anh ta liền biến mất không thấy tăm hơi. Sau này, tôi nghe bạn thân Vịnh Nhan nói, Cố Gia Thần hình như gặp rắc rối, gây ra sai sót rất lớn cho công ty nhà họ. Có lẽ sau này, sẽ không bao giờ vào được ngành cốt lõi của nhà họ Cố nữa. Còn Mạnh Hàm, hình như chỉ sau một đêm đã bị giới danh viện Cảng Đảo, đưa vào danh sách đen. Tôi mơ hồ có thể đoán được, tất cả có lẽ là do Mạnh Thiệu Nam ra tay. Những lời nói trẻ con của tôi lúc đầu, anh ấy lại coi là thật. Nhưng tôi cũng không phải là người rộng lượng, đương nhiên cũng sẽ không giúp Cố Gia Thần và Mạnh Hàm nói giúp. Chỉ là những chuyện này, nghe qua thì nghe qua thôi, tôi nửa điểm cũng không để trong lòng.
Thời gian nháy mắt trôi qua một năm. Tôi kế thừa thuyền đánh cá của bố, cũng sắp lấy chồng rồi. Mạnh Thiệu Nam ngày thường vô cùng vô cùng khiêm tốn, nhưng hôn lễ lần này, lại cao điệu xa hoa chưa từng có. Khi sự chú ý của cả Cảng Đảo đều bị hôn lễ thu hút, Mạnh Thiệu Nam lại ngấm ngầm tung ra một câu nói:
“Hôn lễ sẽ chiêu đãi khách quý, nhưng có hai người, không nằm trong danh sách được mời.”
“Xin hỏi Mạnh tiên sinh có thể tiết lộ là hai vị nào không?”
“Vị tứ công tử nhà họ Cố, Cố Gia Thần.”
“Một vị cửu tiểu thư chi nhánh của nhà họ Mạnh, Mạnh Hàm.”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tên của Cố Gia Thần và Mạnh Hàm lại một lần nữa truyền khắp cả Cảng Đảo. Sau đó, tôi lén lút hỏi Mạnh Thiệu Nam:
“Làm như vậy, sau này hai người bọn họ sẽ không có chỗ đứng ở Cảng Đảo nữa.”
“Mạnh Hàm còn phải gọi anh là chú, người nhà họ Mạnh có cảm thấy anh quá không gần tình người không?”
Mạnh Thiệu Nam kéo tôi vào lòng, anh ấy mân mê ngón tay của tôi, nhẹ nhàng xoa lớp chai mỏng trên đầu ngón tay. Một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói:
“Anh đã rất nhân từ rồi.”
Dù sao, anh ấy cũng là người từ trong mưa mấu gió tanh mà vùng lên. Chỉ là khiến hai người này không thể đặt chân ở Cảng Thành, đối với anh ấy, thực sự đã coi là nhân từ rồi. Mà lý do anh ấy làm như vậy, là bởi vì trước đây vốn không tin mệnh, bây giờ anh ấy đã tin rồi. Anh ấy muốn vợ mình sống lâu trăm tuổi, cùng anh ấy bạc đầu giai lão. Vì vậy, coi như là tích đức.
Anh ấy ghét bỏ Mạnh Hàm, càng ghét bỏ Cố Gia Thần. Chỉ cần nghĩ đến việc, anh ta đã từng có được tình cảm của cô, lại càng đêm ngày khó ngủ. Bây giờ, hai người họ đều rời xa Cảng Thành, cả đời khó trở lại. Mạnh Thiệu Nam mới cảm thấy trong lòng hơi thoải mái một chút.
“Em không thấy anh nhân từ gì cả.”
“Nhưng như vậy cũng tốt.”
“Em không quên được: lúc trước làm em bị thương xong, Mạnh Hàm đã kiêu ngạo như thế nào đâu.”
Tôi rút tay về, lại nhíu mày:
“Tay của em vẫn rất thô ráp.”
“Nhưng em phóng cá rất vui vẻ, biết làm sao được.”
Mạnh Thiệu Nam bất đắc dĩ lắc đầu. Nói cũng đúng. Có chai thì cứ có chai đi, dù sao Mạnh Thiệu Nam cũng không chê. Vui vẻ là quan trọng nhất.
“Ni Ni.”
Mạnh Thiệu Nam từ phía sau ôm lấy tôi. Chúng tôi đứng trước cửa sổ kính lớn, nhìn ra bến cảng và dãy núi phía xa.
“Vùng vịnh biển này đều là của em.”
“Em cần một vùng biển lớn như vậy làm gì chứ.”
Tôi quay đầu nhìn anh ấy:
“Em chỉ cần một chiếc thuyền và một vùng biển nhỏ thôi.”
“Thế thôi sao?”
Tôi ngẩn ra, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hiếm khi đầu óc thông minh một lần.
“À đúng rồi, còn phải có anh!”
Mạnh Thiệu Nam đột nhiên bật cười. Anh ấy cúi đầu nhìn tôi, cười một lúc lâu, mới chậm rãi cúi đầu hôn tôi:
“Coi như em còn có lương tâm.”
Tôi không hề xấu hổ, trực tiếp vòng tay ôm cổ anh ấy nhón chân đón nhận.
“Tối nay, anh đừng có hôn đến một nửa rồi dừng lại nữa.”
“Em khó chịu quá.”
“Mỗi lần về nhà đều ngủ không ngon, mơ toàn những giấc mơ lung tung.”
Mạnh Thiệu Nam đột ngột ôm tôi càng chặt hơn, dán sát vào anh ấy.
“Được.”
“Lần này em bảo dừng, anh cũng sẽ không dừng.”
“Em mới không bảo dừng đâu.”
Anh ấy hôn tôi, lại bật cười: “Được thôi, vậy chúng ta hãy chờ xem, Chu Tịch Vụ.”
—————–
Hoàn văn.
“Đã từng có một cô gái tên Chu Tịch Vụ, ngoan ngoãn đến mức, tưởng chừng chỉ có thể là một chiếc bóng mờ sau lưng người khác. Nhưng ai ngờ, cô lại là ánh sáng rực rữ. Là ánh sáng của một vùng vịnh biển, là ánh sáng của những ước mơ tưởng nhỏ nhoi, và là ánh sáng khiến những người từng xem nhẹ cô phải nheo mắt nhìn theo, không thể chạm tới nữa.
Từ một chiếc bánh sinh nhật bị phá nát, đến một chiếc thuyền đánh cá mới, từ một vết sẹo trên trán, đến một đôi mắt dám nhìn thẳng và nói lời từ chối. Tịch Vụ đã đi một hành trình dài, không phải để trả thù, mà là để trở thành chính mình.
Trong thế giới, mà Cố Gia Thần chỉ biết yêu ai đó theo bản năng ích kỷ, thì may mắn thay, có một Mạnh Thiệu Nam, người nhìn thấy và trân quý giá trị của một cô gái nhỏ làng chài. Khi thế giới vẫn cố chấp nhốt cô trong cái bóng, anh dang tay mang cô ra ánh sáng.
Có lẽ đời ai rồi cũng sẽ có một lần: đứng giữa vết thương cũ và chiếc bánh cupcake mơ ước, giữa một người khiến ta tổn thương và một người khiến ta cảm thấy an toàn. Mong rằng, chúng ta ai cũng sẽ đủ dũng khí như Tịch Vụ: không chọn người khiến mình khóc, mà chọn người khiến mình muốn cười suốt đời.
Vì “ánh sáng” chưa từng là thứ được ban cho. Nó là thứ mà ta phải tự bước ra khỏi bóng tối để trở thành.”
————–