Sinh nhật năm đó, anh chọn người khác, còn tôi chọn cuộc đời mới - Phần 1
Ngày Cố Gia Thần và bạn gái cũ tái hợp, trùng hợp là sinh nhật tôi. Đang chuẩn bị cắt bánh, cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy mạnh từ bên ngoài.
Lại là Mạnh Hàm, bạn gái cũ khiến Cố Gia Thần suýt mất nửa cái mạng. Cô ta thật sự rất xinh đẹp, váy áo trang điểm đều vô cùng tinh tế, ngay cả sợi tóc dường như cũng phát sáng. Lúc đó, tôi theo bản năng giấu tay ra sau lưng. Những vết chai mỏng trên ngón tay, lại vô tình làm xước sợi chỉ trên váy.
“Cố Gia Thần.”
Mạnh Hàm đẩy đám bạn đang chắn trước mặt ra. Cô ta xách váy chạy đến trước mặt Cố Gia Thần.
“Em nhận thua.”
“Lần này, em xuống nước trước.”
Cô ta nói lời mềm mỏng, nhưng lại kiêu ngạo hất cằm. Cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống. Trong phòng rất yên tĩnh. Tôi theo bản năng nhìn Cố Gia Thần. Sắc mặt anh ta rất lạnh, ngồi trên sofa vẻ mặt thờ ơ. Từ đầu đến cuối đều không nhìn Mạnh Hàm một cái, nhưng khóe môi lại mím rất chặt.
“Cố Gia Thần, em chỉ hỏi anh một lần.”
“Có muốn quay lại với em không?”
Mạnh Hàm vừa dứt lời, Cố Gia Thần đột nhiên cười khẩy.
“Em nghĩ em là ai, muốn chia tay thì chia tay, muốn quay lại thì quay lại?”
Nói xong, anh ta lại đưa tay kéo mạnh tôi vào lòng. Động tác hơi mạnh, mũi tôi đập vào lồng ngực rắn chắc của anh ta, trong nháy mắt chua xót muốn rơi lệ.
“Mạnh Hàm, tôi có bạn gái rồi, không thấy sao?”
Cố Gia Thần cúi đầu, nụ hôn của anh ta rơi xuống ngay trên khóe mắt hơi ướt của tôi. Mặt Mạnh Hàm trong nháy mắt trắng bệch.
“Được, anh đủ tàn nhẫn.”
Cô ta chỉ vào Cố Gia Thần, nước mắt rơi càng dữ dội.
“Cố Gia Thần, cả đời này em sẽ không thèm để ý đến anh nữa…”
Nói xong, lại trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó hung hăng đẩy đổ cái bàn. Tháp sâm panh đổ, ly vỡ tan tành. Bánh kem cũng bị dập nát. Cả tôi và Mạnh Hàm đều bị mảnh thủy tinh văng trúng làm bị thương. Cô ta là cánh tay, còn tôi là mặt. Nhưng Cố Gia Thần buông tôi ra, theo bản năng kéo cô ta lại.
“Đừng động, chảy mấu rồi.” Anh ta đầy vẻ xót xa.
“Không cần anh quan tâm, xót bạn gái anh đi.”
Mạnh Hàm khóc lóc đẩy anh ta, chạy ra ngoài. Cố Gia Thần dường như đã quên mất tôi. Anh ta đứng nguyên tại chỗ, chỉ do dự hai giây, rồi nhanh chóng đuổi theo. Một cái liếc mắt cũng không quay lại nhìn tôi. Có lẽ sợ tôi khó xử, cũng có thể bởi vì: họ chỉ là bạn bè của Cố Gia Thần và Mạnh Hàm, không liên quan gì đến người như tôi, cho nên lần lượt tất cả mọi người đều rời khỏi phòng. Tôi mặc chiếc váy xinh đẹp. Che vết thương trên mặt, cảm giác khó chịu đó, như sóng ngầm, âm thầm nhấn chìm tôi.
Đây là bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, và xa hoa nhất trong cuộc đời tôi. Chiếc bánh kem hai tầng xinh đẹp này, hồi nhỏ tôi từng dán mặt vào cửa kính tiệm bánh, lén nhìn rất nhiều lần. Tưởng tượng rất nhiều lần về mùi vị của nó. Tôi suýt chút nữa đã có được, nhưng bây giờ lại biến thành một đống hỗn độn.
Tôi ngồi xổm xuống, chọn ra một miếng sạch sẽ, nếm thử một miếng. Mùi vị lại không ngon như tưởng tượng, thậm chí còn không bằng bánh cupcake rẻ tiền, nhưng tôi vẫn ăn hết miếng bánh đó.
Khi ăn xong bánh, điện thoại của Cố Gia Thần cũng gọi đến.
“Chu Tịch Vụ.”
Bên tai truyền đến giọng nói của anh ta, mơ hồ còn có cả giọng của Mạnh Hàm.
“Tôi đây.” Tôi khẽ nói.
“Có chuyện muốn nói với cô, cô đừng khóc.”
Tôi hơi mít ướt, tuyến lệ bẩm sinh đã mỏng hơn người thường một chút.
“Cố Gia Thần, anh có thôi đi không ?”
“Sắp chia tay rồi còn dỗ dành cô ta ?”
Giọng Mạnh Hàm truyền đến có vẻ tức giận. Giọng điệu của Cố Gia Thần lập tức trở nên vội vàng.
“Chia tay đi, họ nói mặt cô bị rạch, tôi sẽ cho cô một khoản tiền.”
“Cô đừng đến làm loạn. Khoản tiền đó bố cô đánh cá ba năm cũng không kiếm được đâu.”
Tôi còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã vội vàng cúp máy. Cố Gia Thần luôn là người rất hào phóng. Nghe nói trước đây anh ta từng hẹn hò với vài người: khi quen nhau đều rất hào phóng, chia tay rồi còn cho một khoản tiền chia tay lớn.
Bạn thân Vịnh Nhan véo tai tôi dặn dò.
“Không được ngốc nghếch.”
“Cho tiền mà không lấy là ngu ngốc.”
“Sinh nhật bị đá, mặt bị thương suýt hủy dung. Không đòi tiền bồi thường tổn thất tinh thần, đã là chúng ta nhân từ rồi.”
Vết thương từ trán đến đuôi mắt, bắt đầu từ từ lành lại, nhưng Cố Gia Thần vẫn chưa chuyển khoản cho tôi. Tôi đã thử đi tìm anh ta và Mạnh Hàm để nói chuyện. Nhưng ngay cả mặt Cố Gia Thần cũng không gặp được. Ngược lại, còn bị Mạnh Hàm và đám bạn của cô ta chế giễu một trận.
Đang định báo cảnh sát, thì nhà tôi lại gặp chuyện. Bố tôi có một chiếc thuyền đánh cá nhỏ. Hai ngày trước ra khơi đánh cá, vì sóng gió mà vô tình va phải du thuyền của người khác. Phải bồi thường một khoản tiền rất lớn, không có tiền thì phải đi tù. Nếu khoản bồi thường Cố Gia Thần cho tôi giống như trong truyền thuyết sẽ vừa đủ để trang trải.
Bố tôi lo lắng đến mức tóc bạc một nửa. Tôi đã chuyển hết số tiền mình kiếm được, từ việc làm thêm và học bổng cho ông ấy, nhưng vẫn như muối bỏ bể. Vịnh Nhan trách tôi không có chí khí, giật điện thoại của tôi nhắn tin cho Cố Gia Thần, rất nhanh anh ta đã gọi lại. Nhưng khi tôi bắt máy, lại là giọng của Mạnh Hàm.
“Chu Tịch Vụ phải không?”
“Quả nhiên nghèo hèn.”
“Chiếm nhiều lợi ích như vậy còn chưa đủ, còn mặt mũi đòi bồi thường?”
“Loại phụ nữ xuất thân từ làng chài các người, đúng là vừa biết câu vừa biết vớt nhỉ?”
Mặt tôi đỏ bừng, miệng lưỡi vụng về muốn phản bác, nhưng nước mắt lại trào ra trước. Sao cô ta lại có thể nói tôi như vậy? Tôi và Cố Gia Thần yêu nhau chưa đầy một năm. Mỗi lần cãi nhau đều là vì cô ta:
Lần đầu tiên vì cô ta, Cố Gia Thần bỏ tôi lại giữa đường, tôi suýt gặp phải kẻ xấu. Chúng tôi chiến tranh lạnh nửa tháng, tôi khóc nửa tháng.
Lần thứ hai lại vì cô ta, Cố Gia Thần bay ra nước ngoài một tuần không liên lạc được. Lúc đó tôi đã quyết tâm chia tay rồi. Nhưng sau khi anh ta quay về, trạng thái không tốt lắm, gặp tai nạn xe nhỏ. Bạn bè của anh ta gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nói anh ta muốn gặp tôi. Tôi gặp anh ta, lại mềm lòng.
Lần thứ ba, chính là lần sinh nhật này, tôi suýt chút nữa bị hủy dung. Bác sĩ nói, chỉ cần lệch nửa centimet nữa là đã tổn thương đến nhãn cầu rồi. Chẳng lẽ họ không nên cho tôi tiền sao?
“Tôi chỉ đòi những gì tôi đáng được nhận.”
Tôi cố kìm nén giọng nói nghẹn ngào:
“Là cô làm mặt tôi bị thương.”
“Không phải cô không bị hủy dung sao?”
Mạnh Hàm cười khẩy, cúp điện thoại cái rụp. Sau đó, dùng tài khoản của Cố Gia Thần chuyển cho tôi năm nghìn tệ. Tôi nắm chặt điện thoại, nước mắt rơi lã chã. Cuối cùng, vẫn bướng bỉnh không nhận số tiền này. Nhận số tiền này, đồng nghĩa với việc hòa giải, dàn xếp ổn thỏa. Tôi là người nghèo đến từ làng chài, không đấu lại được loại thiếu gia tiểu thư như họ. Nhưng một ngày nào đó, tôi sẽ khiến Mạnh Hàm phải trả giá cho sai lầm của mình.
Đến ngày quy định mà tiền vẫn chưa gom đủ, chủ nhân chiếc du thuyền lại tìm đến tận nhà. Tôi thực sự rất thắc mắc: loại người có tiền như họ cũng rảnh rỗi vậy sao? Lại vì chút chuyện nhỏ này mà đích thân tìm đến nhà tôi, là sợ chúng tôi bỏ thuyền chạy trốn, không bồi thường tiền cho anh ta sao?
Tôi lén lút đánh giá người đàn ông đó: Chiếc đồng hồ anh ta đeo trên cổ tay, tôi từng nghe Cố Gia Thần nhắc đến thương hiệu, ít nhất cũng tám chữ số.
Không hiểu, tôi cũng không nghĩ nữa, chỉ cùng bố và anh trai hạ thấp thái độ hết mức. Hy vọng anh ta có thể giơ cao đánh khẽ. Mà người đàn ông tên Mạnh Thiệu Nam này, cũng thực sự giơ cao đánh khẽ.
Bố tôi hơi ngơ ngác: “Anh nói: cho tôi một chiếc thuyền đánh cá mới?”
Anh trai tôi kích động đến mức toàn thân run rẩy: “Anh nói: tôi có thể lên bờ mở cửa hàng kinh doanh?”
Bố tôi mơ ước có được một chiếc thuyền đánh cá hoàn toàn tự động, tiên tiến nhất hiện nay. Anh trai tôi mơ ước được lên bờ, mở một cửa hàng nhỏ để ổn định cuộc sống, không phải đi đánh cá nữa.
“Đúng vậy, chỉ cần cô ấy gả cho tôi.”
Mạnh Thiệu Nam chỉ vào tôi, thẳng thắn nói:
“Bát tự của cô ấy tốt, vượng tôi. Năm nay kết hôn, tài sản của tôi sẽ tăng gấp đôi.”
Bố và anh trai đều nhìn tôi: “Ni Ni, con thấy sao?”
Tôi ngây ngốc như phỗng. Mạnh Thiệu Nam trông chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, rất bảnh bao, chỉ là khi không cười, rất hung dữ. Tài sản hàng chục tỷ, dáng người cao lớn, chân dài… Nhìn thế nào cũng thấy tôi hời.
Tôi căng thẳng nuốt nước bọt:
“Bố có thuyền mới, anh trai có cửa hàng, sao con lại không có gì?”
Mạnh Thiệu Nam đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cười. Anh ta cười lên trông có vẻ nho nhã, ôn hòa. Tôi cảm thấy mặt hơi nóng ran, ngại không dám nhìn anh ta nữa. Nhưng anh vẫy tay, liền có người mang vào rất nhiều bánh cupcake nhỏ. Là loại bánh cupcake rất thơm rất ngon, tôi có thể ăn một lúc ba cái.
———