[NOVEL] Phế Vật Dòng Dõi Bá Tước - Chap 17
“…Rồng ư?”
“Ừ.”
“Tôi đã từng loài gì đó tương tự rồi.”
Cale biết Choi Han đang nói về điều gì khi anh ta nói điều tương tự.
Rừng Bóng Tối. Anh ta đang nói về những con quái vật hung dữ sâu bên trong Rừng Bóng Tối. Trong số những con quái vật đáng sợ đó có những sinh vật nằm giữa thằn lằn và rồng.
Choi Han đã giết chết con quái vật giống rồng đó ngay khi anh tiến từ giai đoạn giữa đến giai đoạn cuối cùng của Kiếm thuật Hủy Diệt Bóng Tối.
“Anh đã thấy nó à? Cảm giác thế nào?”
Cale giả vờ không biết chuyện gì đã xảy ra và hỏi Choi Han. Choi Han là người duy nhất có mặt trong phòng Cale lúc này.
“…Nó là quái vật.”
“Sao lại thế?”
“Ngoại hình, sức mạnh, tất cả mọi thứ. Nó là quái vật ở mọi phương diện.”
“Thật vậy sao?”
Cale gật đầu và tiếp tục nói. Nhưng hành động và lời nói của anh ta hoàn toàn trái ngược nhau.
“Vậy thì anh chưa từng nhìn thấy rồng.”
“Cái gì cơ?”
“Rồng cũng giống như con người vậy.”
Cạch. Cale đặt cốc nước chanh vừa ngọt vừa chua xuống bàn. Rồi anh đáp lại Choi Han, người đang nhìn anh với vẻ tò mò.
“Rồng, Thú Nhân, Người Lùn, Tiên, tất cả đều giống con người. Tại sao? Bởi vì họ cũng có cảm xúc và cuộc sống.”
Khía cạnh đó không quan trọng với Cale. Ý chính của anh bắt đầu từ đây.
“Tuy nhiên.”
Có lẽ Choi Han đã nhận thấy sự thay đổi đột ngột trong thái độ của Cale. Anh ngồi thẳng dậy và tập trung lắng nghe những gì Cale nói.
“Một sinh vật như vậy từ khi sinh ra đã bị cầm tù trong bóng tối. Thứ duy nhất thắp sáng cuộc đời u buồn nó hiện tại chỉ là những ngọn đuốc, và nó thậm chí còn chưa từng thấy ánh sáng mặt trời. Cậu biết nó sẽ trở nên thế nào không?”
Gõ nhẹ.
Cale gõ ngón trỏ vào bàn.
“Đó là việc bị ép phải trở thành một sự tồn tại không có lý trí.”
Gõ nhẹ.
Cậu lại gõ vào bàn một lần nữa.
“Nó phải chịu đựng nỗi cô đơn, không có gia đình hay bất cứ nơi nào để dựa vào.”
Gõ nhẹ.
Ánh mắt Choi Han hướng xuống mỗi khi ngón tay Cale gõ nhẹ lên bàn. Hai nắm đấm của Choi Han siết chặt dưới gầm bàn, đến mức có thể thấy mạch máu của anh bắt đầu nổi lên. Cale không hề hay biết điều này, vẫn tiếp tục nói.
“Nó bị tra tấn và ngược đãi mỗi ngày, và chỉ bị bỏ lại một mình khi nó sắp chết.”
Vẻ mặt Choi Han cứng đờ, ánh mắt đầy vẻ giận dữ. Cale biết Choi Han sẽ phản ứng như vậy. Một người tốt như vậy làm sao không nổi giận sau khi nghe một câu chuyện như vậy. Đáng lẽ ngay từ đầu anh ta phải hiểu tại sao Cale lại nhắc đến chuyện này.
Cale nhấp thêm một ngụm nước chanh trước khi kể hết câu chuyện của mình.
“Và sự tồn tại đó đang ở gần.”
Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm căn phòng. Cale nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi từ từ quay sang nhìn Choi Han. Anh không biết Choi Han đang nghĩ gì, nhưng toàn thân anh ta được bao phủ bởi một luồng khí huyết.
‘Liệu anh ấy có tức giận vì việc này bị lạm dụng chỉ vì anh ấy là người tốt không?’
Trái ngược với giả thuyết của Cale, Choi Han hiện đang nhớ lại hàng chục năm anh phải tự mình sinh tồn trong Rừng Bóng Tối.
Đó là lý do tại sao sự im lặng kéo dài một lúc. Cuối cùng, Choi Han nhìn Cale và hỏi.
“Cậu có cứu và cố thuần hóa nó không?”
“Anh có bị điên không?”
“Cái gì cơ?”
Cale phản xạ theo phản xạ và hỏi lại trong sự kinh ngạc. Choi Han cũng ngạc nhiên khi thấy Cale nghi ngờ sự tỉnh táo của mình.
“Tại sao tôi phải cố thuần hóa nó?”
Cale vung tay như thể Choi Han bị điên.
Không đời nào một con rồng bị con người ngược đãi lại chịu phục vụ con người. Thực tế, có lẽ nó tràn đầy lòng căm thù và ghê tởm đối với bất kỳ con người nào, kể cả khi con người đó là người đã cứu nó.
Rồng tin rằng mình cao hơn tất cả mọi loài, kể cả con người. Đây là bản năng tự nhiên của loài rồng, nên dù không tiếp xúc với bất kỳ loài rồng nào khác trong suốt cuộc đời, chúng vẫn sẽ cảm thấy như vậy.
Đó là lý do tại sao rồng không thể phát triển dưới sự cai trị của con người. Thái độ này khiến việc thuần hóa và huấn luyện rồng trở nên bất khả thi nếu không dùng đến tra tấn và ngược đãi để phá vỡ tâm trí của chúng.
‘Rồng sinh ra đã cực kỳ kiêu ngạo. Nhưng quan trọng nhất, nếu ta nuôi một con rồng…
‘
Cale có thể cảm nhận được điều đó. Cậu cảm thấy mình sẽ bị cuốn vào một số sự cố khó chịu nếu cậu nuôi một con rồng.
Tổng cộng cả Đông và Tây lục địa chỉ có chưa đến hai mươi con rồng. Nuôi một con rồng ư? Điều đó cũng giống như nói: “Ta sẽ trở thanhg trung tâm của mọi sự kiện trên lục địa này mất.”
Nó cũng là một con rồng đáng lẽ phải chết. Tốt hơn hết là nó nên lui về thế giới riêng của mình và không cản trở ai cả.
Cale chắc chắn phản đối việc con rồng này đi cùng họ. Chỉ cần anh ta gỡ bỏ được xiềng xích hạn chế mana, con rồng bốn tuổi này sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn Cale rất nhiều. Không phải tự nhiên mà rồng được gọi là vua của thế giới ngay từ khi sinh ra.
“Vậy thì sao?”
“Tại sao cậu lại hỏi một câu hỏi hiển nhiên như vậy?
Cale cười trước câu hỏi của Choi Han trước khi trả lời.
“Thả nó ra để nó được sống tự do và bình yên. Rồng chẳng phải nên sống như rồng sao?”
“…Tôi hiểu rồi.”
Bàn tay nắm chặt của Choi Han dần dần thả lỏng.
“Vậy chúng ta sẽ cứu con rồng đó chứ?”
“Ừ. Vậy nên tôi cần anh giúp.”
“Bất cứ điều gì. Tôi thực sự sẽ làm bất cứ điều gì để giúp.”
Cale lo lắng Choi Han sẽ làm tình hình trở nên tồi tệ hơn nên lắc đầu.
“Không cần phải làm quá đâu. Tôi cũng không có ý định giết ai cả, nếu có thể. Chúng ta sẽ làm điều đó một cách lặng lẽ nhất có thể.”
“Cale-nim, cậu thật sự-”
Choi Han bắt đầu nói với vẻ ngưỡng mộ, nhưng Cale nhìn đồng hồ trước khi ngắt lời anh và nói điều anh cần nói.
“Đi bảo Ron chuẩn bị chút rượu ở tầng một.”
“Khác- gì cơ?”
Cale đã chuẩn bị uống trước.
Cậu bắt đầu uống rượu mặc dù đã là giữa trưa. Choi Han chỉ ngồi đó, vẻ mặt bối rối nhìn quanh. Mọi người, ngoại trừ cậu, đều trông rất bình thản.
Giữa khung cảnh yên bình ấy là Cale Henituse, đang nốc cạn từng chai một. Vẻ mặt đỏ bừng của cậu khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng biết cậu đang say.
“Cho cậu uống nhiều như vậy có được không?”
Choi Han nhìn Hans, người đang đứng cạnh mình, và hỏi. Phó quản gia Hans đang mang đồ ăn cho On và Hong, hai người đang ở dạng mèo. Anh ta vẫn chưa biết họ là người của tộc Mèo. Sau đó, anh ta trả lời câu hỏi của Choi Han một cách sảng khoái.
“Vâng! Trong tay cậu không có gì cả. Vậy là an toàn rồi! Câij ấy đã hứa sẽ không ném chai nào cả!”
Choi Han đang nói về sự an toàn của Cale, nhưng Hans lại đang nói về chính mình. Thấy cuộc trò chuyện có chút kỳ lạ, Choi Han im lặng rồi rời xa Hans. Tốt hơn hết là nên để Hans một mình khi anh ấy ở cạnh lũ mèo con. Thay vào đó, Choi Han nhìn về phía Cale để đảm bảo cậu ấy an toàn.
“Chủ quán ơi. Rượu của ông ngon tuyệt! Ngon hơn tôi tưởng nhiều.”
Cale dường như không biết Choi Han đang nhìn mình, chỉ chăm chú khen ngợi rượu. Họ đã uống được hai tiếng rồi. Có một số người không uống, phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra, nhưng phần lớn các sứ giả đều đang tận hưởng không khí lễ hội.
‘Họ đều rất lo lắng trong giờ đầu tiên, chậc.’
Khi Cale ra lệnh cho họ tập trung lại, vì anh sẽ uống rượu, những người lính xuất hiện với mũ bảo hiểm trên đầu. Cale không thể tin được, nhưng nói với họ rằng cậu sẽ không ném chai nào để giúp họ thư giãn.
Ngôi làng này tuy nhỏ, nhưng xung quanh lại có rất nhiều núi. Rượu ở đây là loại rượu đặc biệt tôi làm từ trái cây và thảo mộc trên núi. Vì vậy mà giá hơi đắt một chút.
Đúng như ông lão đã nói, rượu thực sự rất ngon. Cale ngắm nghía rượu và giơ chai rượu lên trước mặt ông lão.
“Ông có nhiều rượu này không?”
“Vâng. Còn kháhá nhiều.”.
“Vậy thì lấy thêm rồi gửi cho mọi người ở đây đi.”
“Thiếu gia, ngài không cần phải-”
Phó đội trưởng hét lên với khuôn mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào chai rượu trên tay Cale. Những người lính còn lại cũng đang nhìn về phía đó. Dĩ nhiên, Cale hiểu họ đang nghĩ gì.
“Cứ uống đi. Tôi bảo anh uống. Hiểu chưa?”
Ánh mắt của những người lính có mặt đều sáng lên. Đây là lần đầu tiên họ phấn khích khi thấy một chai rượu trong tay Cale.
Cale nhìn người chủ quán trọ đang hào hứng mang rượu và đồ ăn nhẹ đến cho mọi người bằng ánh mắt sắc bén.
Cale Henituse. Người này có tửu lượng rất cao. Mọi người đều nghĩ cậu ta có tửu lượng kém vì mặt cậu dễ đỏ bừng và anh ta gây náo loạn mỗi khi uống rượu, nhưng sự thật là cậu làm tất cả những điều đó mà không hề say.
Đó là lý do tại sao đầu óc Cale lúc này hoàn toàn tỉnh táo. Cậu uống thêm khoảng ba mươi phút nữa rồi nhìn về phía Choi Han và bắt đầu nói.
“Choi Han. Đến đây giúp ta nào. Đưa ta lên nghỉ ngơi.”
“Thiếu gia, để tôi làm.”
“Không sao. Phó đội trưởng, hôm nay nghỉ ngơi một chút nhé. Những người lính còn lại cũng vậy. Hôm qua anh không phải đã chiến đấu sao? Khu vực này không nguy hiểm, tôi thấy tội cho những người lính đang canh gác, nhưng mọi người cứ nghỉ ngơi và tận hưởng đi.”
“Thiếu gia…”
“Tôi mệt rồi. Tạm biệt.”
Nếu Phó Đội Trưởng hay những người khác bám theo thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp. May mắn thay, không ai trong số họ lại gần sau khi thấy Choi Han ủng hộ cậu. Có lẽ vì Choi Han không hề uống rượu, lại còn là người mạnh nhất ở đó. Họ không có gì phải lo lắng vì một người như vậy sẽ bảo vệ Cale.
‘Chỉ còn lại một người.’
Thật dễ dàng để tránh lính gác ở cổng và quanh quán trọ, nhưng Ron vẫn bị bỏ lại. Hans và Ron sẽ không bao giờ vào phòng nếu cậu bảo họ đừng vào. Tuy nhiên, điểm khác biệt giữa hai người là Hans không đủ khéo léo để biết Cale có còn trong phòng hay không, trong khi Ron lại khéo léo đến mức có thể dễ dàng nhận ra nếu Cale lẻn ra ngoài.
‘Ông già đó sẽ không quan tâm đến những gì mình làm đâu.’
Thực ra, Ron chẳng quan tâm Cale có lẻn ra ngoài hay làm gì sau khi lẻn ra ngoài. Ông ta vẫn luôn như vậy cho đến bây giờ. Tuy nhiên, Cale không muốn mọi chuyện trở nên phiền phức sau này, nên anh quyết định nói trước với Ron.
Nhìn thấy Ron đi theo sau Choi Han, Cale nhanh chóng thông báo cho Ron.
“Ron, ta ra ngoài một lát. Đây là bí mật. Hiểu chưa?”
Ông lão này thích uống rượu, nhưng tối nay lại chẳng uống một giọt nào. Thay vào đó, ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào Cale suốt đêm. Cậu ta đúng là một kẻ đáng sợ. Nụ cười hiền lành mà Ron dành cho cậu ta lúc này còn đáng sợ hơn.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đợi.”
“Đừng.”
‘Đợi tao với, đồ khốn.’
Đúng như dự đoán, Ron đồng ý mà không nói thêm gì nữa. Cale tiếp tục được Choi Han đỡ vào phòng.
“Ta sẽ nghỉ ngơi. Hans, Ron, đừng vào đánh thức tôi trừ khi có việc khẩn cấp. Hai người biết tôi sẽ phản ứng thế nào khi bị ai đó quấy rầy giấc ngủ mà, đúng không?”
Trước đây, một người hầu đã bị chửi bới tơi bời khi phải thay Ron đánh thức Cale. Mặc dù Cale không hề đánh ai, nhưng người hầu đó đã đi khắp dinh thự kể với tất cả những người hầu khác về việc anh ta cảm thấy như bị đấm liên tiếp vào mặt.
“Tất nhiên rồi, thiếu gia. Xin hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
“Thiếu gia, Ron này sẽ đứng ngay bên ngoài phòng ngài.”
Biểu cảm của Cale cứng lại trước câu trả lời của Ron, nhưng anh vẫn nhìn hai người họ rời đi trước khi lén lút ra lệnh cho Choi Han.
“Khimawtj trời lặn hãy vào phòng tôi baengf cửa sổ.”
Choi Han gật đầu rồi nhanh chóng đi theo hai người kia ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Meo.
“Đã đến lúc chưa?”
Cale gật đầu với On và Hong, những người đi theo cấp lên phòng và ngay lập tức mở chiếc hộp.
Tách.
Chiếc khóa ma thuật kêu tách một tiếng, Cale lấy ra một bộ đồ từ trong hộp. Sau khi thay đồ xong, Choi Han chui vào qua cửa sổ, rồi mở to mắt kinh ngạc.
“Cale-nim?”
Trước khi đeo mặt nạ, Cale ném bộ đồ đen trên tay về phía Choi Han.
“Anh cũng mặc nó đi.”
Quả cầu hôm qua đáng lẽ có thể tạm thời chặn các thiết bị ghi hình ma thuật, nhưng thế vẫn chưa đủ. Cale không muốn bị phát hiện. Đó là lý do tại sao câu đã uống rượu từ giữa trưa và chuẩn bị những bộ trang phục này.
“Đây là cái gì vậy?”
Bộ trang phục màu đen có một ngôi sao trắng và năm ngôi sao đỏ nhỏ hơn bao quanh ở vùng ngực.
‘Đó là gì? Trang phục của tổ chức bí âbr.’
Trong tiểu thuyết “Sự ra đời của anh hùng” đã giải thích rõ ràng và chính xác về trang phục của tổ chức bí mật mà Choi Han liên tục chạm trán. Bộ trang phục này được Cale đặt hàng riêng theo đúng lời giải thích một cách chính xác nhất có thể. Để chắc chắn, Cale thậm chí còn tự tay thiết kế riêng trang phục và tự tay thêm các ngôi sao.
Đó là lý do tại sao nhìn gần thì hơi thô, nhưng nhìn xa thì khá ổn.
Những người nhìn thấy bộ trang phục này sẽ không nhớ đến đường khâu thô sơ, họ chỉ nhớ rằng đó là ‘Một bộ trang phục màu đen với một ngôi sao trắng và năm ngôi sao đỏ’. Đối với Venion, người chưa từng gặp trực tiếp tổ chức bí mật như Hầu tước, thì báo cáo từ cấp dưới nhìn thấy bộ trang phục này chắc chắn sẽ khiến anh ta đau đầu và tức giận.
“…Chúng ta đang làm điều gì xấu sao?”
Choi Han hỏi lại lần nữa sau khi thấy Cale không trả lời. Nhìn Cale đeo mặt nạ đen cũng đủ khiến cậu trông giống một kẻ phản diện.
“Đúng vậy. Chúng ta đang làm điều xấu.”
Cale bắt đầu mỉm cười dưới lớp mặt nạ.
“Chúng ta đang làm việc hết sức xấu xa cho Venion.”
“À.”
Choi Han dường như cuối cùng cũng hiểu ra khi anh nhanh chóng chỉ vào chiếc mặt nạ còn lại trong tay Cale.
“Làm ơn đưa nó cho tôi.”
Ngay cả người tốt cũng sẽ có người mình không ưa và muốn hãm hại. Điều đó cũng không khác gì với cô gái 17 tuổi này, người đã sống cô đơn hàng chục năm trên thế giới này.
“À, và những nhóc này là người Miêu tộc. Chúng là người thú.”
Cale thản nhiên giới thiệu On và Hong với Choi Han như không có chuyện gì, và họ cũng chỉ chào hỏi nhau. Lũ trẻ tộc Mèo, vốn nhạy bén với tính cách thật sự của một người, đã hiểu rõ sức mạnh của Choi Han, và Choi Han cũng nhận ra chúng không phải là những chú mèo bình thường trong suốt chuyến đi.
“Anh ấy là Choi Han, đây là On, kia là Hong. Giới thiệu xong rồi. Mọi người chuẩn bị đi.”
Chỉ có một chút thời gian để chuẩn bị trước khi Cale ra lệnh cho Choi Han, người vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh với cùng bộ trang phục đen và mặt nạ đen.
“Đi thôi.”
Sau đó, anh ta nói thêm khi đứng trước cửa sổ tầng hai.
“Khi nào ra ngoài cửa sổ thì bế em nhé. Em không thể nhảy xuống xa như vậy mà không bị thương được.”
Choi Han thở dài lần đầu tiên trước mặt Cale. On và Hong tiến lại gần Choi Han, vỗ về cậu bằng chân để an ủi. Cale lại giục họ tiếp tục.
“Chúng ta hãy nhanh lên.”
Nhóm người thoát khỏi quán trọ an toàn hướng đến ngọn núi có Biệt thự Tử tước và nhà tù Rồng.