Nhẹ nhàng rời bỏ anh - Phần 4
“Như vậy quá không hiểu chuyện. Thẩm Thanh Nhược và con cô ấy đủ để anh bận rộn rồi. Không sao đâu, em tự làm được mà.”
Câu nói này, trước đây tôi cũng từng nói với anh. Lăng Tiêu biết rõ, đó là những lời anh và mọi người thường dạy bảo tôi. Giờ đây, tôi thật sự đã “hiểu chuyện”, nhưng anh lại muốn phá bỏ điều đó.
“A Đình, sau này anh sẽ không vì Thanh Nhược, mà cãi nhau với em nữa. Cũng không lấy những lời đó ra trách móc em. Em cứ thoải mái hỏi về mọi chuyện bên ngoài, thoải mái đưa ra yêu cầu. Đừng hiểu chuyện nữa, được không?”
“Thôi đi ! Lăng Tiêu, em thấy bây giờ như vậy rất ổn.”
“Không ổn ! Anh thấy không ổn chút nào!” Lăng Tiêu bất ngờ hét lên.
“Chúng ta quay lại như trước đây, thân thiết không rời, được không?”
Tôi và Lăng Tiêu yêu nhau tự do. Anh gặp tôi lần đầu, khi cùng ông nội đến nhà tôi viếng ông nội tôi, và ngay lập tức phải lòng tôi. Sau đó, anh theo đuổi tôi một cách cuồng nhiệt. Cuối cùng chinh phục được tôi, khi cha mẹ tôi lần lượt qua đời.
Thời gian đầu sau hôn nhân, chúng tôi thực sự đã có khoảng thời gian ngọt ngào. Lăng Tiêu lúc đó chỉ có tôi trong mắt, không chịu được việc tôi phải chịu tổn thương, cũng không cho phép ai nói xấu tôi nửa lời. Anh mang đến cho tôi tình yêu ấm áp nhất, kể từ khi mất đi gia đình. Anh nói: anh yêu tôi không phải vì ân tình giữa ông nội tôi và ông nội anh, mà là vì chính con người tôi. Để xứng đáng với tình yêu của Lăng Tiêu, sau hôn nhân tôi làm mọi thứ vì anh. Anh bị đau dạ dày, tôi nấu ba bữa mỗi ngày để chăm sóc sức khỏe cho anh. Dù anh về nhà trễ đến đâu, tôi vẫn luôn để lại một ngọn đèn sáng chờ anh. Khi anh gặp khó khăn ngoài xã hội, tôi làm hết sức để động viên anh, lắng nghe và giúp anh phân tích tình hình.
Nhưng đáng tiếc, tất cả dừng lại khi Thẩm Thanh Nhược xuất hiện. Thấy tôi im lặng, Lăng Tiêu như một con thú bị thương, siết chặt lấy tôi.
“A Đình, chúng ta quên hết những chuyện không vui trước đây đi. Anh sẽ không bận tâm đến Thẩm Thanh Nhược nữa, cũng sẽ không bỏ mặc em. Em về nhà với anh, được không?”
Tôi vẫn im lặng, ánh mắt vượt qua bờ vai rộng của anh, nhìn vào tờ lịch treo trên tường. Còn năm ngày nữa đến ngày tôi rời đi. Ngày đếm ngược thứ ba, trùng với sinh nhật của Lăng Tiêu.
“Hôm sinh nhật anh, chúng ta tổ chức một bữa tiệc tại nhà nhé. Mời mẹ, em gái, bạn bè và đồng nghiệp của anh đến cùng tham dự.”
Lăng Tiêu lập tức ngạc nhiên, xen lẫn vui mừng. Anh nghĩ rằng, tôi cuối cùng đã buông bỏ hiềm khích, sẵn sàng hòa giải với anh. Tôi mỉm cười, không nói gì thêm.
Hôm sinh nhật của Lăng Tiêu, tôi dậy sớm trở về căn nhà tại khu gia đình quân đội, để chuẩn bị. Dọn dẹp, trang trí, mua sắm, nấu nướng, cả ngày tôi tất bật không ngơi tay. Lăng Tiêu đặc biệt xin nghỉ sớm, vừa về đến nhà đã thấy không gian được trang trí đầy ấm cúng. Anh ôm tôi từ phía sau, khẽ nói lời cảm ơn. Tôi đẩy nhẹ anh ra, bảo anh ở lại phòng khách để chuẩn bị đón khách.
“Em không cùng anh đón họ à?”
“Em còn bận trong bếp, anh cứ đón họ trước đi.”
Chẳng bao lâu sau, khách mời lần lượt đến. Không ngoài dự đoán, em gái của Lăng Tiêu dẫn theo Thẩm Thanh Nhược. Hai người họ từ trước đến giờ vẫn rất thân thiết. Đến mức em gái anh, thường xuyên bị Thẩm Thanh Nhược kích động, cố tình làm khó tôi bằng những lời nói khó nghe.
Khi mọi người đã đến đông đủ, tôi gọi Lăng Tiêu vào bếp giúp đỡ. Anh vừa vào, thấy ánh mắt tôi dừng lại nơi phòng khách, liền vội vàng định giải thích về sự xuất hiện của Thẩm Thanh Nhược. Tôi ngắt lời anh.
“Lăng Tiêu, anh còn nhớ lời em từng nói không ? Em đã nói, nếu vì ân tình ông nội em từng giúp gia đình anh, mà anh theo đuổi em, thì không cần phải miễn cưỡng lấy lòng em.”
Lăng Tiêu nắm lấy tay tôi, đầy chân thành:
“Anh thề không phải như vậy, A Đình! Anh yêu em thật lòng. Từ cái nhìn đầu tiên đã thích em, vì vậy mới đối xử tốt với em, mới cầu hôn em.”
“Đúng vậy, anh vì yêu em mà kết hôn, chứ không phải vì trả ân.” Tôi từ tốn nói.
“Nhưng sau khi cưới, anh lại vì một người phụ nữ khác, mà nhiều lần khiến em phải chịu ấm ức. Em không thể hỏi, không thể nói. Chỉ có thể trơ mắt nhìn chồng mình, ở cùng một phòng với người phụ nữ khác, qua đêm không về.”
“Anh chưa bao giờ làm gì có lỗi với em! Dù ở lại nhà họ Vương, anh cũng chỉ ngủ ở phòng khách. A Đình, em tin anh đi!”
Tôi không trả lời, chỉ chỉ vào vài người trong phòng khách.
“Trong nhóm bạn của anh, có đến bảy tám người, có người chưa lập gia đình, có cả bác sĩ nhi khoa, ai cũng chu đáo hơn anh. Sao việc chăm sóc mẹ con cô ấy lại phải là anh, một người đã có gia đình, và còn phải qua đêm ở đó?”
Tôi giơ tay ngăn anh định phản bác.
“Vì họ nghĩ em dễ bị bắt nạt.”
“Mẹ anh, em gái anh đều muốn tác hợp anh và cô ấy. Em không tin anh không nhìn ra. Nhưng anh không phản đối, cũng không cắt đứt mối liên hệ với Thẩm Thanh Nhược. Anh đã vượt quá giới hạn, Lăng Tiêu.”
“Lỗi là ở anh, nhưng các người lại dùng cái cớ em không hiểu chuyện, ngang ngược để trách móc em. Chỉ cần làm em tổn thương, là đủ khiến Thẩm Thanh Nhược hài lòng. Thật quá đáng!”
“Không chỉ bắt nạt em, các người còn sỉ nhục em.”
Lăng Tiêu mất kiểm soát, lớn tiếng phủ nhận:
“Không, anh không có ý đó!”
Tôi bật cười.
“Vậy sao? Anh có muốn nghe thử xem: họ đang nói gì không?”
Phòng khách rộn rã tiếng cười nói.
“Chị dâu, chị thật tốt với anh Tiêu. Bữa tiệc sinh nhật được trang trí đẹp thế này.”
“Đúng vậy, thật ngưỡng mộ. Khi nào, tôi mới tìm được một người vợ như vậy đây?”
“Thôi đi, anh làm sao mà ngưỡng mộ được. Anh có thương vợ như anh Tiêu không ? Quần áo thời thượng, đồ ăn vặt ngoại nhập, còn thường xuyên cùng vợ đi xem phim.”
“Phải đấy, lần trước tôi còn thấy anh Tiêu ở nhà hàng Trường An, tự tay gỡ xương cá cho chị dâu.”
Các đồng nghiệp của Lăng Tiêu hào hứng khen ngợi. Mẹ anh ngồi một bên, ánh mắt đầy mãn nguyện. Chỉ có vài người bạn thân của anh nhìn nhau khó hiểu, ánh mắt đổ dồn về phía Thẩm Thanh Nhược. Họ tuy ủng hộ việc Lăng Tiêu giúp đỡ Thẩm Thanh Nhược, nhưng không thật sự muốn phá hoại hôn nhân của chúng tôi. Vậy mà giờ đây, Thẩm Thanh Nhược lại tự mãn, nói năng ám muội, không hề có ý phủ nhận thân phận của mình. Lăng Tiêu đứng ở cửa, không tin vào những gì đang nghe. Dưới ánh đèn, gương mặt anh tái nhợt. Tôi thấy buồn cười.
“Anh thấy không ? Các đồng nghiệp của anh đều biết: vợ anh là ai, biết anh yêu thương cô ấy thế nào. Tất cả những điều đó, em, người vợ chính thức này, chưa bao giờ được hưởng.”
“Lăng Tiêu, đây là tình yêu của anh dành cho em sao? Vô hình, không hình dạng, không ai biết đến.”
Lăng Tiêu mấp máy môi, giọng run rẩy:
“Không phải như vậy ! Những điều đó đều là do Thanh Nhược yêu cầu, anh chỉ là…”
“Ngày giỗ cha mẹ em, em cũng từng đề nghị anh đi cùng, nhưng anh không làm được. Tổn thương đã gây ra rồi, đừng biện minh nữa.”
Lăng Tiêu mím môi, im lặng một lúc, rồi bất ngờ kéo tôi ra phòng khách. Anh lạnh lùng dập tắt bầu không khí sôi nổi trong phòng.
“Thẩm Thanh Nhược không phải vợ tôi. Cô ấy không phải gì của tôi cả. Lâm Đình mới là người vợ cưới hỏi đàng hoàng của tôi.”
“Từ giờ ai còn nói lung tung, đừng trách tôi không nể mặt!”
Các đồng nghiệp của Lăng Tiêu sửng sốt. Một cô gái bạo miệng, không nhịn được mà lớn tiếng hỏi Thẩm Thanh Nhược:
“Cô không phải người nhà anh Tiêu, vậy sao cứ nhận bừa ? Trước còn đến đơn vị cảm ơn chúng tôi đã chăm sóc anh Tiêu, khiến chúng tôi hiểu nhầm!”
Mặt Thẩm Thanh Nhược đỏ bừng vì xấu hổ, không nhịn được gọi tên Lăng Tiêu. Nhưng anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, từng lời rõ ràng giải thích mối quan hệ giữa hai người trước mọi người. Những người bạn thân của anh cố gắng hòa giải, nhưng mẹ anh lại lạnh lùng lên tiếng yêu cầu tôi giải thích. Tôi bật cười khẽ. Đúng là đã đến lúc nên giải thích.
“Hôm nay, mời mọi người đến đây, một phần là để mừng sinh nhật Lăng Tiêu. Phần khác, là để làm chứng: Tôi muốn ly hôn với anh ấy.”
Ánh mắt Lăng Tiêu lập tức quay sang tôi, tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Lâm Đình, em thu lại lời vừa nói!”
Tôi bình thản nhìn tất cả mọi người.
“Tôi tự hỏi: mình không phải là người rộng lượng. Chồng tôi vì chăm sóc người phụ nữ khác, mà cả đêm không về. Mang hết tiền bạc, lẽ ra để chăm lo gia đình, cho người khác, thậm chí cả danh phận và sự công nhận bên ngoài cũng dành cho người đó.”
“Nếu các vị là tôi, liệu có thể tha thứ không?”
Tôi quay sang nhìn Lăng Tiêu.
“Nếu tôi đối xử với người đàn ông khác, như cách anh đối xử với Thẩm Thanh Nhược, anh có tha thứ được không?”
Lăng Tiêu không trả lời, nhưng ánh mắt hoang mang của anh đã nói lên tất cả.
————–