Người vợ vô danh: Nước mắt đổi lấy hạnh phúc của con - Phần 2
Một tuần sau, Hạ Tư Viễn cuối cùng cũng trở về. Vừa về đến nhà, anh nằm bẹp trên ghế sofa:
“Vợ à, em giúp anh giặt quần áo bẩn trong vali nhé. Mệt quá, anh không muốn động tay.”
Tôi hỏi: “Hạ Tư Viễn, anh không định giải thích về đoạn video đó à?”
Anh hơi sững lại, dụi dụi mắt.
“Túi là của đồng nghiệp để quên trên taxi, anh chỉ giúp cô ấy mang vào phòng anh. Còn dây sạc điện thoại là do dây của anh hỏng, anh mượn của lễ tân.”
“Em đừng lúc nào cũng suy nghĩ lung tung như vậy. Anh gửi video báo bình an, vì tôn trọng em, không phải để em bắt lỗi trong từng chi tiết.”
Tôi lặng lẽ nhìn Hạ Tư Viễn từ đầu đến chân, người đàn ông sống cùng tôi hơn mười năm nay, bỗng trở nên xa lạ đến thế. Dù anh có thẳng thắn thừa nhận rằng: “Ừ, tôi ngoại tình rồi. Tôi không còn yêu cô nữa”, tôi cũng sẽ tôn trọng anh ta hơn. Anh thấy tôi nhìn chằm chằm, có vẻ hơi hoang mang, giơ hai tay lên:
“Nếu em không tin thì anh cũng chịu.”
Tôi tuyệt vọng, những lời đã ấp ủ từ lâu cuối cùng cũng được thốt ra:
“Hạ Tư Viễn, chúng ta ly hôn đi.”
Cuối cùng, anh cũng có phản ứng:
“Nhan Mộng, em đừng quá đáng. Vì chuyện nhỏ nhặt này mà đòi ly hôn sao? Em thật là to gan. Nếu ly hôn rồi, thì Dương Dương sẽ theo em ra đường à? Em nghĩ ly hôn dễ dàng như vậy sao? Dương Dương mới vào tiểu học, em muốn thầy cô và bạn bè nói gì về nó đây?”
Anh ta đánh lạc hướng, đưa ra lý do liên quan đến con cái, để trốn tránh vấn đề chính. Lời qua tiếng lại, chúng tôi lại rơi vào một vòng xoáy chiến tranh lạnh mới. Có lẽ cả hai đều ngầm hiểu, lần này sẽ không còn chuyện lạnh lẽo một thời gian, rồi lại hòa giải như trước nữa. Tôi cố gắng dần rút lui khỏi cuộc sống của con trai. Tôi đăng ký cho con học bán trú buổi trưa và buổi tối. Và dặn dò các thầy cô ở trung tâm rằng: nếu sau này không có ai đến đón con, hãy chăm sóc con thật cẩn thận. Cuối tuần, tôi đưa con đi ăn bít tết, mua cho con rất nhiều quần áo mới. Tôi cố gắng giải thích với con một cách nhẹ nhàng nhất.
“Dương Dương, tạm thời mẹ sẽ rời xa con một thời gian. Trong khoảng thời gian này, con sẽ sống với ông bà và ba. Có thể, sẽ có một cô mới chăm sóc con. Nhưng không sao cả, đây vẫn là nhà của con. Và mẹ vẫn sẽ yêu con như trước.”
Dương Dương suy nghĩ một lát rồi hỏi:
“Mẹ, mẹ có phải sắp ly hôn với ba không? Bạn của con, Giang Bình, ba mẹ cậu ấy cũng ly hôn rồi. Chẳng ai muốn cậu ấy, bây giờ cậu ấy sống với ông bà ngoại.”
Tôi không biết làm sao để kiểm soát cảm xúc của mình, chỉ có thể lặp đi lặp lại lời hứa rằng: mẹ sẽ không bao giờ bỏ rơi con, và khi có khả năng, mẹ sẽ đón con về. Dương Dương nhảy lên ôm chặt lấy tôi, gục đầu vào vai tôi.
“Mẹ, nếu không vui thì mẹ cứ đi, đừng lo cho con. Con giờ là học sinh lớp một rồi, con có thể tự lo cho mình.”
Lời con nói khiến trái tim tôi tan nát. Con chỉ mới là một cậu bé bảy tuổi, nhưng đã nhiều lần nửa đêm thức dậy, ôm chăn đứng lặng trước giường tôi:
“Mẹ ơi, con sợ.”
Tôi đưa con lên giường mình, nhẹ nhàng an ủi:
“Tại sao con lại sợ?”
“Con sợ mẹ đi rồi sẽ không quay lại. Con sợ cô mới của ba, sẽ giống như mẹ kế ác độc trong Bạch Tuyết. Con sợ nhiều thứ, như vậy có phải là không dũng cảm không?”
Lời của con giống như giọt nước làm tràn ly. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Mỗi tối, con nhìn thấy tôi khóc, liền an ủi như cách tôi hay an ủi con:
“Mẹ đừng khóc.”
“Mẹ, sau này mẹ có thể thường xuyên về thăm con không?”
Tôi gật đầu liên tục, con cuộn tròn trên giường và dần dần chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt của con đã không còn nét trẻ thơ, mà mang theo vài nét của Hạ Tư Viễn, từ từ lớn thành một cậu bé. Từ lúc con chập chững biết đi, bập bẹ nói, đến lúc tự đeo ba lô nhỏ đi học, và vẫy tay chào tôi. Rồi giờ đây, khi con biết lau nước mắt an ủi tôi, mẹ đừng khóc. Những hình ảnh đó đan xen hiện lên trong đầu, khiến tôi đau đớn đến nghẹt thở.
Sau vài ngày chìm đắm trong sự tuyệt vọng, tôi mang theo đơn ly hôn đến chỗ làm của Hạ Tư Viễn để gặp anh ta. Chuyện gì cũng cần được giải quyết, cuộc sống cũng cần tiếp tục. Chúng tôi hẹn nhau vào giờ nghỉ trưa, tại một quán ăn nhỏ trước cổng công ty. Quán ăn đông đúc, mùi thức ăn trộn lẫn trong không khí, thật không giống một nơi thích hợp để bàn về chuyện ly hôn. Lần này, Hạ Tư Viễn có vẻ bực bội hơn.
“Em thực sự muốn ly hôn với anh đến vậy sao? Ly hôn rồi em được lợi ích gì? Dù sao, con trai anh cũng không giao cho em đâu.”
“Giờ em không thiếu gì cả, có cơm ăn áo mặc, ở nhà chăm con chẳng phải tốt sao? Sao cứ phải làm khó anh? Trước đây con còn nhỏ, em không có thời gian cho riêng mình. Bây giờ con lớn rồi, em ra ngoài đi chơi, đừng lúc nào cũng chăm chăm vào anh.”
Tôi đặt bản thỏa thuận ly hôn lên bàn, ngắt lời anh ta.
“Nhà, con, em không cần gì cả. Tài sản chung, anh chia cho em một nửa, em sẽ không truy cứu đến các khoản quỹ đầu tư hay cổ phiếu ẩn. Như vậy đã đủ vừa ý anh chưa?”
“Nếu anh vẫn từ chối, cũng không sao. Em đợi được, chỉ sợ cái bụng của Lam Thanh Thanh thì không chờ được.”
Hạ Tư Viễn theo phản xạ bật ra:
“Sao có thể được, cô ta đã hứa với anh…”
Lam Thanh Thanh thực sự đã hứa với anh ta rằng: sẽ bỏ đứa bé. Nhưng cô ta đã đổi ý. Lam Thanh Thanh đã tìm đến tôi, để công khai đối đầu. Cô ta nói rằng: đó là đứa con đầu tiên, kết tinh tình yêu của họ trong lúc mặn nồng nhất, và cô ta không muốn từ bỏ nó. Cô ta cười mỉm, ngồi đối diện tôi với vẻ tự tin đầy thách thức.
“Chị à, giữ cát không nổi thì hãy để nó bay đi. Chị cứ giữ khư khư những thứ không thuộc về mình, sẽ chỉ làm mọi người mệt mỏi thôi.”
Tôi hỏi ngược lại:
“Cô thực sự nghĩ tôi sẽ không ly hôn sao ? Hạ Tư Viễn là chồng tôi, khi hôn nhân có vấn đề, anh ta không giải thích, không xử lý. Là ba của Dương Dương, anh ta không chăm sóc, không quan tâm.”
“Hơn nữa, anh ta là tình nhân của cô. Khi biết cô mang thai, anh ta cũng không chịu trách nhiệm, không hứa hẹn gì cả. Vậy mà cô vẫn coi anh ta là báu vật?”
Mặt của Lam Thanh Thanh biến sắc, cô ta chậm rãi nói:
“Trước đây, tôi nghĩ những lời Hạ Tư Viễn nói về chị chỉ là để dỗ tôi vui. Nhưng bây giờ tôi mới thấy, chị thực sự giống như lời anh ấy nói, quá đòi hỏi.”
“Chị à, tôi khuyên một câu, hôn nhân có vấn đề, đừng đổ hết lỗi cho người khác, cũng nên nhìn lại bản thân. Suy cho cùng, một bàn tay không thể vỗ thành tiếng.”
Cuối cùng, tôi không thể kìm chế được, đứng bật dậy. Dùng tất cả sức lực mạnh nhất mà tôi có, tát thẳng vào mặt cô ta một cái.
“Để tôi cho cô thấy: một bàn tay có thể vỗ thành tiếng hay không.”
Đúng lúc đó, Hạ Tư Viễn có lẽ cũng nhận được tin từ Lam Thanh Thanh. Anh ta vội vàng ký tên vào đơn ly hôn, chỉ tay vào tôi, nói một cách chính trực:
“Cô đúng là người đàn bà nham hiểm nhất. Cô thật sự có thể nhẫn tâm đến mức, không cần cả Dương Dương sao? Cô đúng là bị đồng tiền làm mờ mắt, tôi đã nhìn nhầm người.”
Tôi đứng dậy, cẩn thận cất bản thỏa thuận ly hôn vào túi, từng chữ từng câu nói với anh ta:
“Không chỉ anh nhìn nhầm, tôi cũng phải trả giá cho việc mình đã mù. Giờ đây, anh cảm thấy phẫn nộ. Nhưng có thực sự, là anh tiếc nuối cho mười năm hôn nhân của chúng ta không? Không, anh chỉ tiếc nuối vì mất đi một người giúp việc miễn phí. Trong khi người tình của anh thì gây rối, khiến anh khốn đốn. Và giờ, anh không thể hưởng cả hai điều tốt đẹp cùng lúc.”
Anh ta đứng ngẩn ra tại chỗ, lộ rõ sự bối rối khi bị tôi bóc trần. Tôi chuyển ra khỏi nhà, thuê một căn hộ nhỏ một phòng ngủ đơn giản, và ngay lập tức bắt đầu tìm việc làm. Trong thành phố nhỏ của chúng tôi, cơ hội việc làm không nhiều. Có người trên ứng dụng tuyển dụng từng trêu đùa rằng, kể cả Tôn Ngộ Không đến đây, cũng phải làm vài ngày bán hàng qua điện thoại, rồi mới đi được. Xã hội ngày nay, vốn dĩ đã khắc nghiệt với những phụ nữ trung niên đã rời bỏ công việc. Nhiều công ty còn từ chối tôi, ngay khi hỏi về tuổi và kinh nghiệm làm việc. Các công việc như bán hàng qua điện thoại, nhân viên văn phòng thì lương quá thấp, tôi thực sự không thể đợi lâu. Tôi muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có thể đón con trai trở lại bên mình.
Việc bị từ chối trong công việc tôi có thể chấp nhận, nhưng điều khiến tôi khó chịu hơn cả, là nỗi lo lắng cho con trai. Khi một người ngồi yên tĩnh, nỗi nhớ trở nên khắc sâu và gặm nhấm từng thớ thịt. Đứa con tôi đã một tay nuôi nấng từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ rời xa tôi. Giờ đột ngột phải chia xa, cảm giác như bị khoét đi một phần xương thịt của mình. Vào lúc bảy giờ chiều, gió ngoài trời thổi dữ dội, cơn mưa bị kìm nén suốt vài ngày nay bỗng chốc ào xuống như trút. Giáo viên ở lớp học bán trú của con, gọi điện cho tôi, bảo rằng: tất cả các học sinh khác đã được đón về, hỏi khi nào tôi có thể đến đón con. Tôi hỏi ba nó đâu, cô giáo nói đã gọi cho anh ta cả chục cuộc điện thoại, nhưng vẫn không thể liên lạc được.
Tôi không kịp nghĩ, vội khoác áo và chạy ra khỏi nhà. Đường phố thưa thớt người qua lại, giờ đã muộn sau giờ tan học của bọn trẻ. Gió mạnh hất những giọt mưa lạnh tạt vào mặt tôi. Khi đến nơi, tôi thấy Dương Dương ngồi một mình trong góc lớp, đeo ba lô cô đơn. Nhìn thấy tôi, nước mắt lăn dài, miệng mếu máo gọi
“Mẹ ! Con không biết ba đi đâu. Ba lúc nào cũng đến đón con rất muộn.”
Lòng ngực tôi như bị đè nén bởi một thứ gì đó, nỗi uất ức và đau đớn tràn ngập. Tôi đưa Dương Dương đến nhà của Hạ Tư Viễn, và chính Lam Thanh Thanh là người mở cửa. Tôi cố kiềm chế cơn giận, hỏi cô ta:
“Tại sao các người không đến đón Dương Dương tan học?”
Cô ta mặc áo ngủ bằng lụa, thảnh thơi đắp mặt nạ và cầm một chùm nho xanh căng mọng.
“Chị à, tôi đang mang thai. Chẳng lẽ phải đi đón nó, dưới trời mưa lớn thế này sao? Anh Tư Viễn bị kẹt xe do mưa lớn, tôi có thể làm gì đây?”
Lúc này Hạ Tư Viễn cũng về đến nhà, ánh mắt đề phòng như thể tôi đến để cướp con đi. Anh ta kéo Dương Dương một cách thô bạo:
“Chỉ có chút việc nhỏ mà đã khóc lóc mãi, bảo chờ thì chờ có sao đâu. Xem cô dạy dỗ con kìa, mềm yếu không chịu nổi. Sau này, đừng có đến làm phiền chúng tôi nữa.”
Cánh cửa đóng sầm lại, tiếng khóc của Dương Dương bị cách ly bên trong. Tôi cảm thấy như mình bị rút hết sức lực, toàn thân không còn chút xương cốt nào. Tôi căm ghét bản thân yếu đuối và bất lực của mình lúc này. Con yêu quý của mẹ, mẹ phải làm sao đây? Nếu mẹ bận kiếm sống, mẹ không thể ôm con. Nếu mẹ ở lại để chăm con, mẹ không thể nuôi con được.
————–