Người thừa kế kiêu hãnh: Tình và tiền đều trong tay tôi - Phần 3
Thật sự thì, cho dù là chuyện này hay là hai triệu, đối với nhà họ Tạ mà nói, đều không đáng nhắc tới. Chỉ cần Diệp Thanh Sương mở miệng, nhà họ Tạ chỉ cần vài phút là có thể giải quyết. Nhưng cô ta lại không làm, cô ta có kiên trì của mình:
“Con gả cho Tạ Yến Từ chỉ bởi vì yêu anh ấy. Không phải vì quyền thế, cũng không phải vì tiền của anh ấy! Con không muốn nhà họ Tạ xem thường mình, không muốn bị người sau lưng nói: con là ma cà rồng hút mấu.
“Mọi người chỉ nhìn thấy hào quang bên ngoài của con. Căn bản, không nhìn thấy con đang chật vật trong nhà họ Tạ. Anh trai là con ruột của cha mẹ, chẳng lẽ con không phải sao?!”
Thực tế, là nhà họ Tạ đối với cô ta rất tốt, nhưng Diệp Thanh Sương quá nhạy cảm, thiếu sự tự tin. Đây là một vấn đề khá lớn. Sau khi nhà họ Tạ biết được cũng cảm thấy mất mặt, muốn giúp cô ta bồi thường khoản tiền kia, lại bị Diệp Thanh Sương ngăn cản. Ý tốt bị hiểu lầm, nhà họ Tạ không thèm quan tâm nữa. Mọi chuyện kết thúc với việc: anh trai Diệp Thanh Sương vào tù, và gia đình cắt đứt quan hệ với cô ta. Cuối cùng Lâm Tư Tư kết luận:
“Này, cô nói xem, Diệp Thanh Sương này có phải bị bệnh tâm lý không? Cô ta đã nói là: gả cho Tạ Yến Từ bởi vì tình yêu, không phải vì tiền? Và để chứng minh điều đó, cô ta không muốn cuộc sống hào môn tốt đẹp, mà tự mình sống khổ sở. Lúc trước, có thể khiến Tạ Yến Từ chớt đi sống lại, tôi còn tưởng cô ta có vài mánh khóe, kết quả là thế này sao?”
Tôi cười cười: “Cô ta không hề thay đổi chút nào.”
Loại người như Diệp Thanh Sương, thoạt nhìn bề ngoài có vẻ không giống người bình thường, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Mở vỏ ngoài ra, trái tim bên trong trống rỗng, không có gì cả. Chỉ còn lại sự kiêu ngạo không thể giải thích được.
Hôm đó uống đến khuya, cuối cùng là tài xế riêng của Nhà họ Lâm đưa tôi về nhà. Tôi quờ quạng mở cửa nhà, tùy tiện vứt bỏ giày cao gót, áo khoác rơi lả tả trên mặt đất, chậm rãi đi vào trong phòng. Đèn phòng khách “tách” một tiếng bật lên, sáng loáng có chút chói mắt. Tôi nheo mắt nhìn qua. Bùi Tự Chi đứng ở phòng khách, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn:
“Chị uống rượu sao?”
Tôi không để ý đến cậu ta, ngồi xuống sô pha. Cảm thấy hơi đau đầu, nhắm mắt lại xoa xoa huyệt thái dương. Một đôi bàn tay thon dài ấm áp đi tới, nhẹ nhàng giúp tôi xoa xoa. Bùi Tự Chi nhỏ giọng:
“Uống ít rượu thôi, dạ dày chị vốn không tốt, còn dễ bị đau nửa đầu.”
Tôi có chút phiền, nhíu mày: “Lại là ông nội nói cho cậu?”
Bàn tay đang massage dừng lại. Tôi mở to mắt, lẳng lặng nhìn về phía Bùi Tự Chi, vẻ mặt cậu có chút tủi thân:
“Mạn Mạn, có phải chị ghét tôi không?”
Tôi nâng cằm cậu ta lên, không chút để ý cười cười:
“Em trai, tại sao phải có ý nghĩ kỳ lạ như vậy? Đơn giản là liên hôn thôi, sao có thể ghét hay thích được?”
Bùi Tự Chi sắp khóc rồi. Cậu ta cắn môi, hốc mắt hồng hồng, thần sắc quật cường:
“Nhưng tôi thích chị!”
Tôi cảm thấy có chút buồn cười, đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới:
“Thân phận có thể sẽ theo thời gian và hoàn cảnh, nhưng lợi ích thì không. Chỉ có lợi ích mới là sợi dây ràng buộc vững chắc nhất, để duy trì mối quan hệ.”
“Bùi Tự Chi, tôi không cần tình yêu. Chỉ cần chúng ta bảo vệ lợi ích nhất quán, tôi có thể bách niên giai lão với anh.”
Cậu ta trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi:
“Có phải chị còn thích Tạ Yến Từ không?”
Tôi ghét bỏ cực kỳ, lập tức lắc đầu: “Không, tôi chỉ thích chính mình.”
Đại nữ chính chỉ yêu chính mình, còn các nhân vật phụ mới có thể vì tình mà khốn đốn. Bùi Tự Chi lại cảm thấy vui vẻ không thể giải thích được. Cậu ta nói, cậu ta chính là người tôi thích, phù hợp với nguyên tắc lợi ích nhất quán, chúng tôi nhất định sẽ bách niên giai lão. Thật là không nói nên lời. Tôi không rõ tình yêu mà Bùi Tự Chi dành cho tôi đến từ đâu, nhưng tôi lại không hỏi cậu ta. Tôi cũng không có hứng thú nhất định phải biết, cũng lười hỏi nữa.
Lại vài ngày trôi qua, tôi và Tạ Yến Từ lại gặp nhau trong một bữa tiệc công việc. Thật là xui xẻo, tôi quay đầu bước đi. Anh ta lại nhanh chóng đuổi theo: “Mạn Mạn.”
Tôi dừng lại, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không vui: “Tổng giám đốc Tạ”
Vẻ mặt anh có chút cay đắng:
“Chúng ta tốt xấu gì, cũng là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên. Anh rất tiếc vì chuyện lần trước…”
Tôi ngắt lời:
“Đừng nói nữa ! Nếu Tổng giám đốc Tạ không có chuyện gì khác, tôi đi trước.”
Dứt lời, tôi xoay người rời đi. Tạ Yến Từ túm lấy tay tôi, hốc mắt đỏ bừng, cố chấp nói:
“Nếu tất cả những gì cô ta nói đều là sự thật, thì cuối cùng anh cũng phát hiện: người mình thích nhất là em. Em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Thật sự là ghê tởm đến cực điểm, khiến tôi buồn nôn. Mặt tôi không chút đổi sắc, hất tay anh ta ra:
“Lê Mạn Thư tôi chưa bao giờ thu hồi rác rưởi! Lúc trước, là anh cố ý muốn từ hôn với tôi, khư khư cố chấp cưới Diệp Thanh Sương. Tuy rằng lập trường của anh có khác, nhưng tôi thật sự rất khâm phục sự ngây thơ của anh.”
“Hiện tại xem ra, ngay cả sự ngây thơ anh cũng với không tới. Anh chẳng qua, chỉ là tên đàn ông khốn nạn mà thôi.”
Tạ Yến Từ tái mặt và nhìn tôi rời đi trong tuyệt vọng. Không nghĩ tới, chuyện này bị người quan tâm chụp lại, xông lên đầu hot search. Tuy rằng tốc độ phản ứng của thư ký rất nhanh, hot search rất nhanh đã được gỡ bỏ, nhưng sự nhiệt tình thảo luận của cư dân mạng vẫn tăng vọt dị thường. Có tin đồn rằng: Tạ Yến Từ đã ly hôn, câu chuyện cổ tích cô bé Lọ Lem gả vào hào môn, cuối cùng tan thành bọt biển. Còn có tin đồn, tôi là tiểu tam chen chân. Đã đính hôn với Bùi Tự Chi, nhưng vẫn còn nhớ thương người yêu cũ đã kết hôn, thật không biết xấu hổ. Diệp Thanh Sương đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Suốt đêm, đăng vài câu hư hư thực thực lên Weibo, chứng tỏ tôi chen chân. Lâm Tư Tư tức giận, trực tiếp công khai đối thoại với cô ta trên Wechat.
“Bị hai kẻ cặn bã như các người dính vào, thật sự là xui xẻo. Một tiểu tam quỷ kế đa đoan, leo lên người đàn ông thành công. Một tên khốn ngoại tình, tra nam tiện nữ xứng đôi đến cực điểm. Hai kẻ các người, khóa chặt vào nhau cho tôi.]
Tiếp theo, có người bới ra chuyện: Tạ Yến Từ uống đến xuất huyết dạ dày, trong tiệc đính hôn của tôi, và cả chuyện Diệp Thanh Sương đến công ty tôi náo loạn. Dư luận dần dần bắt đầu chia làm hai phe. Một bên cảm thấy: Diệp Thanh Sương là tự làm tự chịu, môn không đăng hộ không đối, sẽ có kết cục như thế này. Một bên cảm thấy: Diệp Thanh Sương đáng thương, bị trai nhà giàu đùa bỡn. Lại là một trận ầm ĩ trên mạng.
Khi ông nội gọi tôi về nhà cũ vấn tội, đúng lúc tôi đang ở cùng một chỗ với Bùi Tự Chi. Cậu ta nhất quyết phải đi cùng tôi. Lúc chúng tôi đi vào phòng làm việc của ông, Lê Hữu Nhiên đã ở đó. Hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội đả kích:
“Ơ, người bận rộn nhà chúng ta rốt cuộc cũng xuất hiện, còn khiến tôi chờ đợi nửa ngày, thật là phô trương.”
Tôi thản nhiên mở miệng:
“Tôi bận rộn như vậy, còn không phải vì công ty có phế vật như chú sao? Ông nội cả đời thông minh, tự nhiên lại sinh ra người ngu xuẩn như vậy.”
Lê Hữu Nhiên nổi giận, giơ tay muốn tát tôi: “Đồ con gái thối không có giáo dục…”
Bùi Tự Chi canh trước mặt tôi, đẩy tay hắn ra:
“Chú Lê, lần sau trước khi động thủ, tốt nhất nên suy nghĩ một chút xem: trọng lượng của mình như thế nào. Lê Mạn Thư không chỉ là người thừa kế nhà họ Lê các người, mà còn là vợ sắp cưới của tôi. Cho dù là thân phận nào, cũng không phải là người chú có thể động, hiểu không?”
Lê Hữu Nhiên bị chế nhạo một chút, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, rất khó coi. Cuối cùng, chỉ có thể nói với giọng điệu kỳ lạ:
“Tổng giám đốc Bùi thật hào phóng, tin tức tình cảm của Mạn Thư đều lên hot search. Chuyện này đối với đàn ông là phong lưu, nhưng ở trên người phụ nữ là hạ lưu đó.”
Tôi hung hăng tát vào mặt hắn: “Tỉnh chưa? Chưa tỉnh thì tôi không ngại cho chú một bạt tai nữa.”
Lê Hữu Nhiên tức giận đến vặn vẹo, nhưng hắn lại không dám tùy tiện đánh trả, chỉ có thể tức giận:
“Tao nói sai sao?!”
Mặt tôi không chút đổi sắc, trở tay lại cho hắn hai bạt tai:
“Nào, tiếp tục mắng đi, xem chú mạnh miệng hay tay tôi cứng.”
Hắn tức đến mức thở hổn hển, nghiêng đầu nhìn ông nội ở phía trên. Ông nội ngồi yên ổn, chậm rãi uống trà, và bình tĩnh quan sát cuộc đối đầu của chúng tôi.
Tôi cười cười: “Không mắng nữa sao?”
“Tài khoản tiếp thị đang tung tin đồn. Thay vì chia sẻ mối hận thù với tôi, chú lại nóng lòng đổ nước bẩn vào người tôi. Chú sợ tôi không biết: chú đang âm thầm giở trò quỷ sao?”
Từ sau khi tôi đính hôn với Bùi Tự Chi, Lê Hữu Nhiên đã hoàn toàn bị loại khỏi cuộc chiến thừa kế. Hắn không muốn cho tôi sống dễ chịu, nhằm vào tôi ở khắp các mặt trận. Lê Hữu Nhiên hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt phủ nhận:
“Mày nói một chữ tao đều nghe không hiểu! Đừng đổ nước bẩn vào người tao!”
Tôi bình tĩnh nói:
“Nếu chú không hiểu thì hãy quên đi. Nhưng hôm nay, tôi phải nói cho chú một sự thật. Chỉ khi gia đình hòa thuận, thì vạn sự mới hưng thịnh. Tôi và chú đều là người nhà họ Lê, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, không nên biến khéo thành vụng.”
Cuối cùng thì ông nội cũng lên tiếng: “Mạn Thư nói đúng ! Hữu Nhiên, con xin lỗi con bé đi.”
Lê Hữu Nhiên nắm chặt nắm đấm, nghiến răng kìm nén cơn tức giận, gằn từng chữ: “Xin lỗi.”
Tôi cười rộng lượng:
“Không sao, người không biết thì không có tội. Chú vẫn nên đọc nhiều sách một chút, về sau sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.”
Lời này chính xác đã đâm trúng nỗi đau của ông ta. Năm hắn 17 tuổi mới được nhận về nhà họ Lê. Trước đó, là côn đồ đầu đường xó chợ, thậm chí còn chưa học xong chín năm phổ cập giáo dục. Cho dù, sau đó nhà họ Lê có đưa hắn đi đào tạo chuyên sâu, nhưng căn bản đã hỏng, học mãi cũng không được. Cho nên trong đời, hắn hận nhất người khác nói hắn dốt, khuyên hắn đọc sách nhiều. Lê Hữu Nhiên rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đóng cửa rời đi.
————–