Người thừa kế kiêu hãnh: Tình và tiền đều trong tay tôi - Phần 1
Tạ Yến Từ hủy hôn cô, chỉ bằng một câu nói lạnh lùng. Không scandal, không lời giải thích, chỉ một bản hợp đồng trăm triệu đặt xuống, như thể mua lại sự im lặng của cô. Lê Mạn Thư không khóc, không hỏi, cũng không ngoảnh lại.
Ba năm sau, cô đính hôn với người khác. Đúng lúc Tạ Yến Từ nhận ra: người anh muốn níu lại… chưa từng là ai, ngoài cô. Nhưng tiếc thay, người con gái năm đó, giờ đã biết mỉm cười khi xuống tay, và lạnh lùng hơn bất cứ ai từng khiến cô tổn thương. Lần trở lại này, cô không cần tình yêu. Cô chỉ muốn mọi thứ anh nợ, kể cả những tổn thương từng bị bắt nuốt vào tim.
Mời bạn cùng thưởng thức truyện: “NGƯỜI THỪA KẾ KIÊU HÃNH: TÌNH VÀ TIỀN ĐỀU TRONG TAY TÔI”
————-
Chồng sắp cưới Tạ Yến Từ của tôi, cuồng nhiệt theo đuổi một nữ sinh đại học nghèo khó. Nữ sinh đó trong trẻo nhưng lạnh lùng kiêu ngạo, không cam lòng bị những kẻ quyền quý đùa bỡn, như chim hoàng yến trong tay họ. Cô ta dừng xe của tôi dưới trời mưa lớn, và nói với vẻ mặt bướng bỉnh:
“Cô Lê, xin hãy chăm sóc cho chồng sắp cưới của cô. Tôi tuy nghèo, nhưng không phải là người có thể tùy ý hạ nhục.”
Để không làm nhục cô ta, Tạ Yến Từ quay lưng hủy hôn ước với tôi, bỏ ra 200 triệu để cưới nữ sinh đó.
Ba năm sau, tôi lại đính hôn. Tạ Yến Từ không mời mà đến. Ở tiệc đính hôn của tôi uống đến xuất huyết dạ dày, được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Diệp Thanh Sương, người đã trở thành Tạ phu nhân xông vào phòng làm việc của tôi, nghiến răng nghiến lợi chất vấn:
“Hiện tại, mọi người đều biết cô là người trong mộng, mà Tạ Yến Từ không quên được. Tôi đã trở thành trò cười trong giới, Lê Mạn Thư hẳn là cô rất đắc ý?”
Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại. Mọi người đều biết, lúc trước hai nhà Lê, Tạ bởi vì một nữ sinh đó mà cãi vã lớn, cuối cùng kết thúc khi cô ta được gả vào hào môn. Không nghĩ tới, vở kịch hay này còn có tập tiếp theo. Tôi nhịn không được hơi nhíu mày. Diệp Thanh Sương làm phu nhân hào môn đã ba năm, nhưng vẫn lỗ mãng như vậy sao. Vì vậy, tôi hờ hững nói:
“Tạ phu nhân, tôi và cô cũng không quen thuộc đến mức có thể gọi thẳng tên. Lần sau, xin gọi tôi là tổng giám đốc Lê hoặc cô Lê. Có việc tìm, xin hẹn trước với thư ký của tôi.”
Sắc mặt Diệp Thanh Sương trắng bệch, có chút khó xử. Còn tôi thì tâm tĩnh như nước, nhàn nhạt nhìn về phía cô ta. Toàn thân Diệp Thanh Sương được bao phủ bởi những hàng hiệu xa xỉ, khác hoàn toàn với nữ sinh viên nghèo ba năm trước, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng và bướng bỉnh như ngày nào.
——-
Ba năm trước. Tạ Yến Từ nói với tôi, anh ta bị thu hút bởi khí chất độc đáo của Diệp Thanh Sương. Tuy nghèo khó nhưng cô ta có nhân cách, đó là điều mà những người như chúng tôi thiếu nhất. Người trong giới này đều là lợi ích trên hết, ngay cả hôn nhân cũng có thể lợi dụng. Việc các cặp vợ chồng có niềm vui riêng, là điều bình thường. Cho nên, lúc Tạ Yến Từ đang cuồng nhiệt theo đuổi một nữ sinh khoa tiếng Trung, tôi cũng không thèm để ý. Lúc Diệp Thanh Sương tới tìm tôi, tôi cũng không thèm để ý. Nhưng tôi quả thật không nghĩ tới, Tạ Yến Từ lại vì cô ta mà từ hôn. Tôi bình tĩnh hỏi anh ta:
“Anh quyết định rồi sao? Tạ Yến Từ, thật ra anh ở bên ngoài như thế nào, tôi cũng sẽ không quản anh.”
Tạ Yến Từ nghe xong mặt tối sầm lại, anh ta trầm mặc một lúc lâu rồi nói:
“Cô ấy không giống với những phụ nữ bên ngoài. Cô ấy căn bản không cần tiền của tôi.”
Tất nhiên là khác rồi, cô ta muốn có nhiều hơn những người phụ nữ ngoài kia. Tôi cảm thấy rất buồn cười. Trong vũng lầy bẩn thỉu của một gia đình quý tộc, một người ngây thơ trong sáng như Tạ Yến Từ, thực sự có thể được nuôi dưỡng. Tôi đã đồng ý từ hôn. Cái giá phải trả, là nhà họ Tạ đem hạng mục hơn trăm triệu của Bình Kinh cho tôi. Đạt được thỏa thuận, trước khi đi Tạ Yến Từ đột nhiên hỏi tôi:
“Mạn Thư, em có từng yêu anh không?”
Lúc đó tôi cũng không trả lời, nhưng thật ra, tôi đã từng thích anh ta. Cha mẹ tôi cũng có cuộc hôn nhân liên doanh. Mẹ tôi thật không may, trong cuộc hôn nhân tràn ngập lợi ích, bà đã yêu cha tôi. Nhưng cha tôi là một lãng tử, ông ấy ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cuối cùng chớt trên giường tình nhân. Mẹ không thể chấp nhận được, bà lâm bệnh nặng. Sau khi khỏi bệnh, bà bắt đầu hết lòng phụng sự Phật, và không quan tâm đến chuyện thế tục. Đối với cái chớt mất hết thể diện của cha tôi, ông nội cảm thấy vô cùng thất vọng. Ngay cả tôi, ông cũng không muốn gặp. Tôi dần dần trở thành một nhân vật bị bỏ rơi, và bị gạt ra ngoài lề xã hội. Cho đến khi Tạ Yến Từ đến nhà làm khách, cho tôi một viên chocolate. Chúng tôi dần dần chơi với nhau, như hình với bóng. Lúc này, ông nội mới một lần nữa chú ý tới tôi.
Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, ông nội phải chọn lại người thừa kế. Tôi không phải là người duy nhất, bởi vì ngoại trừ cha tôi ra, ông nội còn có hai người con gái và một người con riêng, là Lê Hữu Nhiên. Các cô của tôi chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng, đối với việc kế thừa gia nghiệp cũng không có hứng thú. Thân là con riêng, Lê Hữu Nhiên trở thành đối thủ lớn nhất của tôi. Mỗi ngày, tôi đều chịu áp lực rất lớn, phấn đấu đạt được một ít thành tích, chứng minh thực lực của mình. Tôi cũng xem như không tệ, thành tích công ty tăng lên mấy lần, nhưng những thứ đó cũng không khiến ông nội đối xử với tôi khác đi.
Cho đến khi, tôi đính hôn với Tạ Yến Từ. Nhà họ Tạ là gia tộc lâu đời, đủ để so sánh với Nhà họ Lê. Hai nhà Tạ, Lê liên hôn, chắc chắn sẽ làm cho đôi bên cùng có lợi. Lúc này, ông nội mới chính thức tuyên bố rằng: tôi sẽ tiếp quản gia nghiệp nhà nhọ Lê, trở thành người thừa kế mới. Tạ Yến Từ từng hai lần cứu tôi thoái khỏi rắc rối, cho nên tôi động tâm với anh ta là chuyện hết sức bình thường. Nhưng những nhịp tim tầm thường đó không còn quan trọng nữa, sau khi Diệp Thanh Sương xuất hiện. Tôi sẽ không trở thành kẻ thua cuộc như bố tôi, cũng như mẹ tôi. Lê Mạn Thư tôi sẽ vĩnh viễn đứng ở đỉnh cao, không ai có thể kéo tôi xuống, tình yêu cũng không thể.
—————-
Diệp Thanh Sương lặng lẽ khóc. Cô ta quả thực có một vẻ đẹp trong sáng thuần khiết, khi khóc lên rất có cảm giác vỡ vụn, vừa mở miệng lại hoang đường đến cực điểm:
“Cô Lê, cô có thể cao thượng rời đi hay không. Từ bỏ cuộc hôn nhân của tôi và Yến Từ, tôi thật sự chịu không nổi.”
Mọi người nhất thời xôn xao, tôi có thể tưởng tượng tiêu đề tối nay sẽ là gì.
“Nữ tổng giám đốc tập đoàn Lê thị, can thiệp vào hôn nhân của chồng sắp cưới cũ”
Hoặc có thể là: “Lê Mạn Thư, Tạ Yến Từ, tơ tình chưa dứt”
Thư ký bắt đầu dọn dẹp và cảnh báo mọi người: không nên đăng lung tung trên mạng. Tôi có chút phiền chán, giọng điệu cũng lạnh xuống:
“Tạ phu nhân, hôm nay nể mặt nhà họ Tạ, tôi không quan tâm đến những lời nói bậy bạ của cô. Lần sau, đừng trách tôi không khách khí.”
Nói xong, tôi liền gọi bảo vệ tới, cưỡng chế mời Diệp Thanh Sương ra ngoài. Đêm đó về nhà, vừa mới đẩy cửa ra, tôi đã bị kéo vào, đẩy lên tường. Thanh âm lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai, nghe có chút tủi thân:
“Mạn Mạn, tôi ghen. Còn cố ý uống rượu đến hộc máu, sao không nôn chớt đi.”
Tôi thoát khỏi sự giam cầm của anh: “Bùi Tự Chi, sao cậu lại có mật mã nhà tôi?”
Con ngươi Bùi Tự Chi đen kịt, ánh mắt ướt sũng nhìn tôi, lộ ra có chút ngoan ngoãn:
“Ông nội Lê bảo tôi chuyển tới.”
Lúc này, tôi mới nhận ra rằng: căn phòng vốn có vẻ trống rỗng, đã chứa rất nhiều đồ đạc của cậu ta. Tăng thêm vài phần hơi thở của cuộc sống gia đình. Tôi không khỏi nhíu mày. Ánh mắt cậu ta vẫn đặt ở trên người tôi, thấy tôi nhíu mày, lập tức đáng thương nói xin lỗi:
“Chị đừng nóng giận ! Nếu chị không muốn, tôi lập tức dọn đi.”
Nói xong, cậu ta muốn đi thu dọn đồ đạc nhưng tôi giữ chặt lại:
“Quên đi, dù sao cuối năm cũng phải kết hôn rồi.”
Ánh mắt cậu ta lập tức sáng lên, nhảy nhót nhìn tôi: “Chị có mệt không?”
Tôi ngược lại, muốn nhìn xem cậu ta còn vật lộn với điều gì nữa, nên bình tĩnh đi theo vào trong phòng. Ngay khi nhìn lên, tôi thấy một tấm áp phích khổng lồ, có ảnh chúng tôi chụp cùng nhau trên tầng hai. Cảnh này, nhìn thế nào cũng giống như một vở hài kịch. Tôi không thể không bật cười.
“Sắp xếp một chút, chị thích không?”
Cậu ta trông mong nhìn tôi, giống như con cún nhỏ chờ chủ nhân khen ngợi. Rất khó tưởng tượng, người đàn ông trước mắt này, lại có thể là nhân vật truyền kỳ quyết đoán sát phạt trên thương trường. Năm Bùi Tự Chi 18 tuổi, người đứng đầu nhà họ Bùi đột ngột qua đời, cậu ta nhanh chóng tiếp quản nhà họ Bùi. Chỉ trong 3 năm ngắn ngủi, đã xây dựng một đế chế thương mại khổng lồ xung quanh tập đoàn Bùi Thị, tài sản không thể ước lượng. Nhà họ Bùi lên như diều gặp gió, nhảy lên áp đảo tất cả gia tộc ở Bình Kinh. Mà bây giờ cậu ta mới 21 tuổi, so với tôi còn nhỏ hơn 5 tuổi.
Trước đây khi gặp trong công việc, tôi luôn cảm thấy cậu ta tuổi trẻ, trưởng thành, tính cách trầm ổn điềm tĩnh, sâu không lường được. Hôm nay ngược lại, thấy được cậu ta đang sống đúng với độ tuổi của mình. Tôi không đành lòng đả kích, thuận miệng khen: “Chọn ảnh khá tốt.”
Bùi Tự Chi ngẩn người, lỗ tai trắng nõn trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, có xu thế lan từ cổ đến mặt. Cậu ta nhỏ giọng nói:
“Tôi cũng cảm thấy tấm này đẹp nhất.”
Tôi có chút kinh ngạc. Đột nhiên ý thức được, trong tấm ảnh này chúng tôi có chút quá thân mật, khiến cho lời khen ngợi có vẻ rất mập mờ. Tôi có chút xấu hổ, cố gắng trấn định:
“Tôi mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước.” Nói xong lập tức lên lầu.
————–