Ngày Bão Tan, Tình Cũng Tàn - Phần 4
Tham gia nhóm FB Phố Ngôn Tình, Tiểu Thuyết Hay để ủng hộ tác giả nhé!
Ngày hôm sau, đại đội bộ bảo: có người gọi cho tôi. Tôi lau khô tay, cởi tạp dề, thắc mắc chạy đến. Khi cầm ống nghe, tôi nghe thấy giọng nói của Đàm Tư Niên, mang theo chút run rẩy và cầu xin: “Hữu Nghi…em quay về, được không?”
Tôi cau mày, không hiểu anh ta lại định giở trò gì.
“Đơn ly hôn anh chắc đã đọc rồi chứ?”
Anh ta im lặng một lúc, chậm rãi lên tiếng:
“Anh không đồng ý. Hữu Nghi, giữa chúng ta có hiểu lầm.”
“Anh không có tình cảm nào khác với Mạt Y Y. Em tin anh đi.”
Tôi không nhịn được, cười mỉa mai:
“Mắt anh mù thì đừng nghĩ tôi cũng thế.”
“Anh tự hỏi lòng mình đi: từ khi Mạt Y Y xông vào cuộc sống của chúng ta, anh đã biến thành bộ dạng gì?”
Đàm Tư Niên há miệng định biện minh, nhưng không biết phải nói gì. Chỉ có thể yếu ớt mở lời:
“Hữu Nghi, Mạt Y Y bị anh đuổi đi rồi. Trong lòng anh chỉ có em. Chúng ta kết hôn bao nhiêu năm, chẳng lẽ em còn không tin anh sao?”
Tin tưởng sao? Đã từng, tôi cũng cố gắng thuyết phục bản thân rằng: có lẽ tôi đã hiểu lầm. Nhưng, sau mỗi lần hy vọng rồi lại thất vọng, tôi hiểu: đã đến lúc phải buông tay. Không cần phải hạ thấp bản thân, bám theo anh ta để tự chuốc khổ nữa.
“Đàm Tư Niên, đừng giả vờ si tình trước mặt tôi nữa. Chúng ta đi đến mức này, anh chẳng vô tội chút nào.”
“Sau này, cầu ai nấy đi, đường ai nấy bước. Tôi với anh không còn liên quan gì nữa.”
“Không được!”
Anh ta vội vàng phản đối, cố chấp như một đứa trẻ.
“Anh sẽ không ly hôn với em đâu.”
“Anh không thể sống thiếu em, cho anh thêm một cơ hội. Được không?”
Tôi bắt đầu cảm thấy phiền não, người này sao mà nói mãi không thông. Chẳng lẽ, anh ta nghĩ, hai câu xin lỗi nhẹ tênh là có thể khiến tôi đổi ý? Chẳng lẽ, anh ta không hiểu rằng: sự thâm tình đến muộn còn rẻ mạt hơn cỏ rác? Lười dây dưa với anh ta, tôi cúp điện thoại một tiếng “bốp”.
Sau vài ngày nghỉ ngơi, đám cưới của anh tư được tổ chức như dự kiến. Tôi xung phong nhận nhiệm vụ nấu nướng. Giữa những lời khen ngợi của mọi người, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ. Hiện tại, các thanh niên trí thức bắt đầu về lại thành phố, nhà nước đã cho phép người dân buôn bán, để khuyến khích kinh tế.
Tôi có tay nghề nấu nướng, sao không thử mở một quầy ăn nhỏ, trên thị trấn? Lúc tôi kể ý tưởng này cho cả nhà nghe, ai cũng giơ tay tán thành. Ngay khi làm xong giấy tờ, chuẩn bị xắn tay vào làm, tôi nhận được một bưu kiện gửi từ sa mạc đến. Nhìn thấy đủ loại đặc sản bên trong, tôi không khỏi bật cười chua chát. Suốt mấy năm trời, không thấy Đàm Tư Niên thể hiện sự quan tâm nào, vậy mà sau khi ly hôn, bỗng dưng lại xuất hiện. Đến muộn đến mức, khiến người ta cảm thấy ghê tởm. Tôi buộc lại gói hàng, hôm sau gửi trả về cho anh ta.
Rồi đẩy chiếc xe nhỏ, chở theo một cái bếp, bắt đầu ngày đầu tiên của hành trình cố gắng. Công nhân nhà máy thép, lương cao, đôi khi chán đồ ăn trong căng tin, muốn tìm chút hương vị mới lạ. Họ chính là đối tượng tôi nhắm đến đầu tiên.
Vì mới khai trương, tôi không dám chuẩn bị quá nhiều nguyên liệu. Vừa dựng lò lên một lát, đã có người ngửi thấy mùi thơm mà đến. Vạn sự khởi đầu nan, sau khi có một khách đầu tiên rồi, những người khác cũng lần lượt kéo đến. Chưa đến nửa ngày, nguyên liệu chuẩn bị đã hết sạch.
Có một chị gái đến chậm vài bước, món ăn cuối cùng cũng bị người khác mua mất. Ngửi thấy mùi thơm, chị dặn đi dặn lại: ngày mai nhất định phải để phần cho chị. Tôi vui vẻ đồng ý. Ngày đầu tiên, thắng lợi bước đầu. Đếm số tiền trong tay, sau khi trừ chi phí, tôi vẫn kiếm được kha khá. Tinh thần tôi lập tức tăng cao.
Ngày thứ hai, có kinh nghiệm rồi, tôi chuẩn bị nguyên liệu gấp đôi hôm trước. Đúng 12 giờ trưa, chị gái ấy xuất hiện ngay. Để cảm ơn sự ủng hộ của chị, tôi còn đặc biệt làm một vài món ăn, đã học được ở sa mạc tặng chị. Chị nếm thử xong thì khen ngợi không ngớt.
Vài ngày đầu thuận lợi, khiến tôi hơi tự mãn. Đến ngày thứ năm, tôi mạnh dạn chuẩn bị nguyên liệu gấp năm lần. Kết quả, vừa bắc bếp lên thì trời bắt đầu chuyển xấu. Tiếng sấm vang rền, mưa như trút nước ập xuống. Tôi luống cuống tìm ô, nhưng phát hiện ra mình không mang theo. Cả xe đồ ăn bị mưa làm hỏng, tôi cũng ướt sũng như chuột lột. Toàn bộ số tiền kiếm được mấy ngày qua, bị mất sạch trong một ngày.
Về nhà, tôi nghiêm túc suy nghĩ lại. Nhận ra bản thân chưa chuẩn bị chu đáo. Ngay lập tức, tôi nhờ anh tư, hàn thêm một chiếc ô lên xe đẩy. Kiểu dáng độc đáo này vừa ra mắt, ai cũng trầm trồ khen ngợi. Dù trời nắng hay mưa, giờ đây cũng không phải lo nữa.
Ngày hôm sau, lại bày quầy ở trước cổng nhà máy thép. Ngay lập tức, càng có nhiều người dừng chân hơn. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tôi đã kiếm được số tiền bằng cả tháng lương, khi còn ở căn cứ nghiên cứu.
Hôm đó, sau khi tiễn vị khách cuối cùng, tôi chuẩn bị thu dọn hàng. Dưới tán ô, bỗng có một người bước vào. Tôi vừa định lên tiếng, bảo họ mai quay lại, ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ đó lại là Đàm Tư Niên.
Vài ngày vài đêm, chạy ngược chạy xuôi không ngủ, khiến anh ta trông vô cùng thảm hại. Quầng mắt đen sẫm, tóc tai bù xù như tổ quạ, thậm chí râu ria cũng gần như rối lại với nhau.
“Hữu Nghi!”
Anh ta kích động đến mức mắt đỏ hoe, như thể nhìn thấy: bảo vật vừa mất đã tìm lại được. Nhưng khi thấy anh ta bất ngờ xuất hiện, tôi chỉ ngạc nhiên vài giây, sau đó liền thản nhiên nói:
“Về đúng lúc lắm. Mai đợi cục dân chính mở cửa, chúng ta đi lấy giấy ly hôn luôn.”
Sự kích động trên mặt anh, lập tức đông cứng lại. Đến khi, thấy tôi chuẩn bị đẩy xe rời đi, anh ta mới vội vàng đuổi theo.
“Hữu Nghi, anh sai rồi. Nể tình anh đã lặn lội ngàn dặm tìm em, cho anh thêm một cơ hội được không?”
Tôi thở dài một tiếng, hai tay bất lực buông xuống.
“Đàm Tư Niên, khi anh cưới tôi là vì lý do gì ? Trong lòng cả hai chúng ta đều rõ.”
“Bây giờ, anh đã quay lại cuộc sống mà anh mong muốn. Thật sự, không cần phải diễn vai si tình trước mặt tôi nữa.”
Đàm Tư Niên luống cuống, bước nhanh lên chắn trước mặt tôi.
“Anh không hề diễn. Lúc đầu, đúng là anh hèn hạ nghĩ rằng: một ngày nào đó, khi quay lại viện nghiên cứu, anh sẽ ly hôn với em.”
“Nhưng trong quá trình sống cùng nhau, sự lương thiện, kiên cường và lạc quan của em, đã thu hút anh sâu sắc.”
“Hữu Nghi, anh thật lòng với em mà, quay về bên anh đi!”
Nhìn vẻ mặt đầy quả quyết của anh ta, tôi lại càng hiểu rõ, anh ta không hề thực sự yêu tôi. Anh ta chỉ quen với việc: có người chăm sóc, ngưỡng mộ và chạy theo anh ta mà thôi. Sự kiêu ngạo trong xương tủy của anh luôn nhắc nhở tôi rằng, trong mắt anh ta, việc kết hôn với một cô gái quê mùa như tôi, đã là một ân huệ. Ngày trước, tôi ngốc nghếch, một mực yêu anh ta, suýt nữa đã mất mạng trong cơn bão cát. Giờ đây, tôi chỉ muốn rời xa anh ta, sống một cuộc đời vì chính mình. Vì vậy, tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nói từng chữ từng lời:
“Không thể quay lại được nữa, buông tay đi!”
Lời nói của tôi như một cú đả kích, khiến Đàm Tư Niên không suy nghĩ, mà đã bật ra:
“Em có thể đừng cố chấp như vậy, được không ? Ly hôn với anh, em còn có thể tìm được ai nữa?”
“Nhìn em bây giờ xem: lăn lộn khắp nơi, đầu đường xó chợ, vừa vất vả vừa không ra thể thống gì. Làm vậy có đáng không?”
Như bị tát thẳng vào mặt, trong tích tắc, mắt tôi đỏ ngầu vì tức giận. Tôi cầm nồi nước vẫn còn bốc khói, hắt thẳng xuống chân anh ta.
“Tôi tìm được hay không, liên quan gì đến anh? Thể diện hay không, liên quan gì đến anh? Biến xa tôi ra!”
“Nhìn thấy anh, là tôi thấy buồn nôn!”
Thấy tôi tức đến nỗi run rẩy, Đàm Tư Niên mới nhận ra mình lỡ lời. Vẻ mặt anh ta hối hận, sắc mặt chuyển xanh. Anh ta định mở miệng giải thích, nhưng sợ càng nói càng sai. Chỉ có thể dùng giọng điệu áy náy, liên tục lặp lại một câu.
“Hữu Nghi, anh xin lỗi! Anh không có ý đó!”
Đúng lúc đó, chị gái thường mua đồ ăn của tôi tình cờ đi ngang qua. Nghe những lời anh ta nói, chị nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, tiện tay giúp tôi đẩy xe một đoạn.
“Cô em, người này là gì của em vậy? Não hỏng rồi sao?”
“Mao Chủ tịch còn nói: phụ nữ gánh vác nửa giang sơn. Chúng ta không trộm không cướp, dựa vào đôi tay của mình làm giàu, có gì mà mất mặt chứ?”
Những lời của chị gái như chạm vào tim tôi, sắc mặt tôi dần dịu lại.
“Chồng cũ.”
“Thảo nào em không cần anh ta nữa!”
Tôi vừa trò chuyện với chị gái vừa rời đi, Đàm Tư Niên định đi theo tôi về làng, nhưng bị tôi mắng cho một trận, rồi đuổi đi. Từ hôm đó, mỗi lần tôi dọn quầy, Đàm Tư Niên đều nhiệt tình đến giúp đỡ, cố gắng thể hiện bản thân, để tôi hồi tâm chuyển ý. Nhưng chung quy, anh ta vốn không phải người làm được việc này. Lúc thì làm đổ muối của tôi, lúc thì làm lửa tắt ngấm. Hôm đó, khi nồi thức ăn của tôi vừa chín, lửa trong bếp bỗng bùng lên một chút. Anh ta giật mình, theo phản xạ tránh né. Không ngờ, “choang” một tiếng. Khuỷu tay anh ta va vào tay cầm của chiếc nồi sắt. Nồi sắt cứ như vậy bị hất tung xuống đất. Những miếng thịt kho tàu, mà bình thường tôi chẳng nỡ ăn, lập tức dính đầy bùn đất, từng miếng đua nhau lăn xuống cống. Khách khứa tản đi, tôi bất lực ngồi thụp xuống bên cống mà khóc.
“Đàm Tư Niên, anh có nhất thiết phải dồn tôi đến bước đường cùng, thì mới vừa lòng không?”
Sắc môi Đàm Tư Niên tái nhợt, vẻ mặt tuyệt vọng. Hôm sau, anh ta lặng lẽ cùng tôi bước vào cục dân chính. Khi bước ra, anh ta đỏ mắt, nở một nụ cười khổ.
“Trước kia, anh luôn cho rằng: kết hôn với anh, là phúc phần lớn nhất đời em.”
“Giờ anh mới hiểu, người có phúc phần ấy là anh, không phải em!”
“Sau này, chúc em tiền đồ rộng mở, đừng gặp phải người nào không biết trân trọng như anh nữa!”
Tiếng còi tàu hú vang, có người xuống xe, cũng có người lên tàu. Sau này, đầu bếp mới tiếp quản căn bếp ở căn cứ nghiên cứu, từng gọi điện hỏi tôi vài việc liên quan đến công việc. Lúc đó tôi mới biết, sau khi Đàm Tư Niên quay về, Mạt Y Y lại dụ dỗ không thành, đã hạ thuốc Đàm Tư Niên với mưu đồ gạo nấu thành cơm. Kết quả không ngờ lại thành công thật.
Đàm Tư Niên tức điên, không màng thể diện của Mạt Y Y, kéo cô ta đến văn phòng lãnh đạo. Trước mặt bao người để đòi công bằng. Mạt Y Y bị khai trừ khỏi căn cứ nghiên cứu, sau đó bị cảnh sát bắt giam, cả đời coi như chấm hết. Còn bản thân Đàm Tư Niên, cũng trở thành câu chuyện cười trên bàn trà của mọi người. Tôi cười rồi cúp điện thoại. Mạt Y Y phóng túng vô đạo đức, chẳng màng ràng buộc đạo lý. Đàm Tư Niên lại thiếu chính kiến, dễ dàng bị dụ dỗ. Hai người họ, chẳng ai đáng thương cả.
Tôi bày quầy trước cổng nhà máy thép được một năm, tiền dành dụm trong tay dần nhiều hơn. Các sạp hàng ăn uống cũng ngày một đông. Bàn bạc với gia đình, tôi quyết định thuê một mặt bằng thích hợp, để mở quán bán cơm. Về sau, quán ngày càng đông khách, bận rộn không xuể, tôi mời chị dâu thứ tư đến phụ giúp.
Một quán thành hai, hai quán thành ba. Túi tiền của chúng tôi, nhờ làm lụng ngày đêm, mà dần dà đầy lên. Ngày trở thành hộ gia đình có mười nghìn nhân dân tệ đầu tiên, tôi vừa khóc vừa cười. Nước mắt như lũ tràn bờ mà tuôn ra. Tối hôm đó, tôi và chị dâu thứ tư mua một bàn đầy ắp thịt cá, ăn mừng cùng gia đình.
Một năm sau, Đàm Tư Niên không cam tâm, lại quay về tìm tôi, muốn tái hôn. Nhưng khi, thấy một người mặc quân phục khí chất hơn người, từ sau lưng tôi bước ra. Nhẹ nhàng vén tóc mai cho tôi, còn tôi thì mỉm cười quay đầu nhìn người đó. Anh ta không còn dũng khí bước tới nữa.
Từng có lúc, tôi muốn sống thật tốt với Đàm Tư Niên. Sau khi mang thai, tôi muốn cả nhà ba người sống hạnh phúc bên nhau. Rồi sau đó, tôi chỉ muốn sống một mình cho tốt.
Giờ đây, có một người thực lòng thương yêu tôi xuất hiện. Có lẽ, tôi có thể cân nhắc lại về cuộc sống của hai người…
———–
HOÀN VĂN.
“Có những cơn bão chỉ cuốn đi cát bụi, nhưng cũng có những cơn bão cuốn trôi cả những ảo tưởng và niềm tin…
Ngày hôm đó, giữa sa mạc mịt mù cát vàng, cô gái từng ngây thơ đặt cả trái tim vào một người đàn ông, cuối cùng đã tỉnh mộng. Một lần quay lưng của anh ta, là một lần cô khắc cốt ghi tâm. Một lần tuyệt vọng giữa bão cát, là một lần cô nhận ra: người đáng để cô bảo vệ nhất, chưa từng là anh ta, mà là chính bản thân mình.
Có những sự rời đi không cần níu kéo, vì tình yêu đã mục ruỗng từ lâu. Có những lời xin lỗi đến muộn, chẳng khác nào một nhát dao cứa vào vết thương đã liền sẹo.
Hữu Nghi không cần một người chồng chỉ nhớ đến cô khi đã mất đi, càng không cần một tình yêu rẻ mạt phải cầu xin. Cô đã dùng chính đôi tay mình, dựng lại cuộc đời, tự tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình.
Và Đàm Tư Niên – người đàn ông từng nghĩ rằng cô sẽ mãi mãi ở đó, cuối cùng mới hiểu: trên đời này, không phải ai cũng là ánh mặt trời ấm áp, có thể chờ đợi những kẻ lạc lối quay về.
Bởi có những người phụ nữ, khi đã dứt khoát bước đi, sẽ không bao giờ ngoảnh lại”
Còn cả nhà nghĩ sao về cái kết của câu truyện này. Comment chia sẻ với e nha!
Comments for chapter "Phần 4"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories