Ngày Bão Tan, Tình Cũng Tàn - Phần 1
Lúc cơn bão cát ập đến, Đàm Tư Niên bỏ lại tôi, để bảo vệ người vợ góa của đồng nghiệp anh ta. Khi tôi ôm túi vải chứa đồ dùng khẩn cấp, thầm cảm thấy may mắn, thì phát hiện ra nước uống bên trong đã bị anh ta lấy mất từ lâu.
Ngày hôm sau, tôi may mắn thoát chết, gắng gượng trở về căn cứ nghiên cứu, với cơ thể kiệt quệ vì thiếu nước. Mạt Y Y mỉm cười, nói với tôi:
“Cảm ơn chị Nghi ! Ngày hôm qua đã nhường nước cho em.”
Tôi không tức giận, bình thản hỏi cô ta:
“Chồng tôi cũng nhường cho cô luôn. Có muốn không?”
Đàm Tư Niên, người vốn luôn điềm tĩnh lại hoảng hốt:
“Tiểu Nghi, đừng đùa nữa!”
Tôi cụp mắt. Đây không phải trò đùa, tôi thực sự không cần anh ta nữa.
Khi thanh niên trí thức được trở về thành phố, nhà nước khuyến khích người dân khởi nghiệp. Tôi quyết định về quê, dẫn dắt người trong thôn làm giàu.
—————–
Ngày thứ hai sau cơn bão cát, tôi quay lại căn cứ nghiên cứu. Việc đầu tiên tôi làm, là gọi điện cho cha, nói về việc mình muốn về nhà.
“Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Ly hôn không phải chuyện đùa, đã làm thì không thể hối hận được đâu.”
“Vâng.”
“Suy cho cùng, cũng không phải là người cùng đường. Cố chấp tiếp chỉ làm cả hai tổn thương.”
Cha tôi thở dài:
“Hồi đó đã bảo con rồi: chúng ta trèo cao không nổi cậu Đàm – thanh niên trí thức đó đâu, mà con không chịu nghe.”
“Nếu thấy ấm ức thì về nhà đi ! Mẹ suốt ngày nhớ con. Vừa hay, anh tư của con cũng sắp cưới, về còn kịp uống rượu mừng.”
Mắt tôi ươn ướt. Là đứa con gái duy nhất trong thế hệ, tôi từng được cả nhà yêu chiều như bảo bối. Chỉ vì Đàm Tư Niên, tôi mới đến nơi này.
Cúp máy, tôi kéo lê thân thể mỏi mệt sau trận sinh tử, đi về nhà. Đi ngang qua giếng nước, bị Đàm Tư Niên gọi lại.
“Hữu Nghi, em đến đúng lúc quá. Nước này múc thế nào?”
“Y Y không khỏe, anh phải mang nước qua cho cô ấy.”
Không hỏi tôi: làm sao mà người dính đầy cát bụi, cũng chẳng hỏi: tại sao tối qua tôi không về. Như thể mất trí nhớ, anh ta quên sạch, chuyện bỏ rơi tôi trong trận bão cát. Tôi dừng bước chân nặng nề, thở dài:
“Tôi rất mệt, anh hỏi người khác đi.”
Đàm Tư Niên nhìn tôi vài giây, muốn nói gì đó lại thôi. Anh ta dùng đôi tay xương xẩu ném thùng gỗ xuống giếng, im lặng kéo dây lên. Không quen tay nên động tác chậm chạp, phải lặp đi lặp lại vài lần mới múc đầy một thùng.
Tôi mở to mắt nhìn, trong lòng như bị đá đè nặng. Kết hôn năm năm, anh ta chưa từng làm những việc này. Ngay cả lần tôi bị sảy thai đó, cũng chính tôi phải gượng dậy, gánh từng gánh nước về nhà.
Đàm Tư Niên vừa định nhấc thùng nước lên thì bị tôi gọi lại.
“Cha bị bệnh, đúng lúc anh tư cũng chuẩn bị kết hôn. Tôi muốn về nhà xem sao.”
Anh ta cau mày:
“Cha em bệnh nặng không? Có cần anh về cùng không?”
Sắc mặt tôi dịu đi, vừa định từ chối thì bị anh ta cắt lời:
“Y Y hôm qua suýt bị chôn vùi trong bão cát. Giờ đang bệnh, không thể thiếu người chăm sóc.”
Những lời định nói nghẹn lại trong cổ họng, tôi cụp mắt tự giễu.
“Không cần đâu, tôi tự về.”
Đàm Tư Niên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy em nhớ mua vé xe nhé.”
Lúc cúi xuống nhấc thùng nước, từ túi áo trên của anh ta, lộ ra một góc khăn lụa mới tinh dành cho nữ. Không phải cho tôi. Lại là của Mạt Y Y. Từng có lúc tôi cũng mong đợi, từng hỏi thẳng anh ta. Lúc đó anh ta nói thế nào?
“Em làm bếp ở nhà ăn, dùng thì phí lắm.”
Bây giờ đối tượng đổi thành Mạt Y Y, người làm việc ở nhà trẻ của căn cứ, cuối cùng, cũng không còn là lãng phí nữa. Không xứng dùng khăn lụa, chẳng lẽ tôi cũng không xứng uống nước?
Hôm qua, tôi ra ngoài mua thực phẩm cho căn cứ. Xe vừa chuẩn bị khởi hành, thì bị Đàm Tư Niên gọi lại. Sinh nhật của Mạt Y Y, cô ta muốn ra thị trấn, anh kéo cô ta lên xe cùng.
Trên đường về, Mạt Y Y lại đòi xuống xe đi vệ sinh. Là phụ nữ duy nhất trên xe, cũng để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi xuống xe đứng chờ cô ta. Nào ngờ, chỉ vài phút ngắn ngủi mà trời tối sầm, bão cát ập đến.
Đàm Tư Niên sốt ruột xuống xe tìm chúng tôi. Nhưng khi tìm thấy Mạt Y Y, anh ta vội vàng đưa cô ta lên xe. Thậm chí, không kiểm tra xem tôi có lên xe hay chưa, đã đạp ga, phóng thẳng về căn cứ. Dựa vào kinh nghiệm mấy năm sống ở sa mạc, tôi ôm túi vải bên người, nấp ở chỗ khuất gió sau cồn cát, mới thoát được một kiếp.
Sau cơn bão cát, tôi khát định lấy bình nước uống, thì nhớ ra: bình nước từ lâu đã bị Đàm Tư Niên lấy cho Mạt Y Y – người ra ngoài không mang nước. Đến khi, người ở bộ phận thu mua của nhà ăn nhận ra sự bất thường, đi tìm tôi, tôi đã bị phơi nắng đến mất nước, toàn thân mơ mơ màng màng. Siết chặt tay bên người, tôi hít sâu một hơi, đi về nhà. Xe rời khỏi thị trấn, năm ngày một chuyến. Năm ngày sau, tôi sẽ không cần phải chịu ấm ức nữa.
Ngày hôm sau, tôi tìm đến chủ nhiệm Lý – người phụ trách hậu cần của căn cứ nghiên cứu, để xin nghỉ việc. Chủ nhiệm Lý rất kinh ngạc:
“Tiểu Phương, có chuyện gì xảy ra sao? Nếu có khó khăn, cứ nói với chúng tôi, căn cứ sẽ cố gắng giúp đỡ.”
Tôi lặng lẽ lắc đầu. Ông ấy thở dài:
“Có phải, nghe mấy lời đồn bên ngoài rồi không ? Ngành nghề không phân cao thấp. Ai nói làm đầu bếp, thì không xứng với mấy người làm nghiên cứu khoa học chứ?”
Những lời đồn đó, tôi cũng biết. Khi xưa, Đàm Tư Niên, một chàng trai vừa đẹp trai, vừa có học vấn, kết hôn với một cô gái quê mùa như tôi. Một là vì, gia đình tôi có nhiều con trai, không thiếu lương thực. Hai là, anh ta bị thu hút bởi tài nấu ăn của tôi.
Mới đến sa mạc hai, ba năm đầu, ai ai cũng khen tôi nấu ăn giỏi. Còn cho rằng, Đàm Tư Niên thật có phúc. Nhưng từ khi Mạt Y Y đến, những người từng khen tôi, lại nói cô ta và Đàm Tư Niên mới là một cặp trời sinh. Dù vậy, tôi chưa bao giờ tự ti. Nhìn ánh mắt quan tâm của chủ nhiệm Lý, tôi khẽ đáp:
“Nhà có việc phải về. Không liên quan gì đến mấy chuyện đó đâu ạ.”
Rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm Lý, tôi về nhà. Vừa bước vào, tôi phát hiện phòng trẻ sơ sinh đã bị chất đầy đồ đạc. Chiếc áo bông nhỏ tôi từng chuẩn bị, để chào đón một sinh linh mới, bị vùi dưới đáy thùng, đã dơ bẩn.
Trong bếp, Đàm Tư Niên đang bóc tỏi, vừa làm vừa mỉm cười nhìn Mạt Y Y. Một khung cảnh thật ấm áp, tràn đầy sức sống. Cứ như, tôi mới là kẻ thứ ba dư thừa. Nhìn bóng dáng đôi “vợ chồng” hòa hợp đó, tôi mới biết, thì ra Đàm Tư Niên cũng biết vào bếp. Nghe tiếng động, cả hai quay đầu lại, trông có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi.
“Hữu Nghi, em về nhanh thế ? À đúng rồi, Y Y ở một mình. Cảm thấy căn nhà cũ quá lạnh lẽo, nên anh để cô ấy chuyển đến, ở cùng chúng ta. Em không ngại chứ?”
Những câu hỏi trước làm sau này, chưa bao giờ là để hỏi ý kiến tôi. Nhưng căn phòng này… Chúng tôi từng có một đứa con, là tôi mang thai trước khi đến căn cứ nghiên cứu. Khi đó, Đàm Tư Niên vừa nhận được lệnh điều động đến sa mạc. Mẹ khuyên tôi: vì đứa bé trong bụng, mà đừng đi theo anh ta. Nhưng trước ánh mắt lưu luyến của Đàm Tư Niên, tôi không chút do dự mà đi cùng. Sau khi đến đây, môi trường quá khắc nghiệt, tôi đã kiệt sức, lại còn phải chăm sóc Đàm Tư Niên, người không quen khí hậu, thường xuyên ốm đau. Cuối cùng, vì quá lao lực mà tôi bị sảy thai.
Lúc đó, anh ôm tôi, nước mắt trực trào, nói:
“Hữu Nghi, chúng ta sẽ lại có con. Anh sẽ chuẩn bị một phòng em bé. Khi đứa bé nhìn thấy, nó sẽ quay lại tìm chúng ta.”
Bây giờ, anh ta quên mất rồi, vậy thì không cần nữa. Ai ở đó cũng chẳng sao. Tôi lắc đầu, quay về phòng đóng cửa lại, ngăn cách khỏi sự ấm áp không thuộc về mình.
————–