Mười năm tình bạn vỡ, một năm tình yêu tan - Phần 4
Mẹ bảo tôi ngốc. Tôi cũng thấy mình thật ngốc, bị Tô Uyển và Hạ Trác xoay như chong chóng. Từ sau vụ cãi nhau ở đồn cảnh sát, tôi đã chặn hết mọi liên lạc với họ. Lần này thất tình, không giống như lần chia tay Tạ Nhiên, khiến tôi đau đớn muốn chớt. Có lẽ vì tôi đã trưởng thành. Hoặc có lẽ, tôi chưa từng yêu anh ta quá sâu đậm. Chỉ là cảm giác bị phản bội khiến tôi không thoải mái. Giờ về ở cùng mẹ, lòng tôi đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng có những người, dù muốn tránh cũng không được.
——
Hạ Trác tìm đến tận nhà tôi, điều mà tôi không ngờ tới. Anh ta mặc vest chỉnh tề, đứng trước cửa nhà, cầu xin mẹ tôi mở cửa:
“Bác gái, con đã nghiêm túc nhận ra sai lầm của mình. Là con đã phụ Sương Sương, con xin thề từ nay sẽ đối xử tốt với cô ấy, bù đắp cho cô ấy!”
“Xin bác hãy khuyên cô ấy giúp con. Hãy nói với cô ấy rằng: con đã cắt đứt hoàn toàn với Tô Uyển rồi.”
Ban đầu mẹ còn nể mặt, nghe anh ta nói hết, sau đó tức giận chỉ vào mũi anh ta mắng:
“Hóa ra là hai người! Đúng là đồ không bằng loài vật! Cút! Cút ngay! Không đi tôi báo công an bây giờ!”
Nghe tiếng động, tôi lập tức chạy ra ngoài:
“Hạ Trác, anh bị bệnh à? Tôi đã nói với anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, sao anh còn dám đến đây! Sao anh không chớt quách đi cho rồi!”
Anh ta bị chúng tôi mắng cho sắc mặt tái xanh:
“Chỉ vì anh phạm một sai lầm, không thể được tha thứ sao? Anh phải chớt mới xứng đáng sao?”
Cơn giận trong tôi sục sôi. Nhìn thấy mẹ cầm chổi định xông ra đánh, tôi bất chợt nhớ lại lời Tạ Nhiên dặn: đừng đối đầu trực tiếp với anh ta. Tôi vội kéo mẹ lại. Đúng lúc này, điều không ngờ nhất xảy ra: Tô Uyển cũng đến. Cô ta khóc lóc nói với Hạ Trác:
“Tôi đã bảo anh đừng đến tìm cô ấy nữa, vậy mà anh vẫn đến! Cô ấy chẳng yêu anh, trong lòng cô ấy luôn yêu người cảnh sát đó!”
Hạ Trác đẩy cô ta ra:
“Cô cút đi! Nếu không phải cô dụ dỗ tôi, tôi và Sương Sương đã sắp kết hôn rồi.”
Mẹ tôi không thể chịu đựng thêm, giơ chổi lên đánh Hạ Trác. Anh ta không kịp phản ứng, trên mặt lập tức hiện lên mấy vết xước. Tô Uyển lao tới bảo vệ Hạ Trác:
“Dì ơi! Đánh người là phạm pháp đấy!”
Một tiếng bạt tai vang lên. Mẹ Tô Uyển tức giận đến run rẩy tay:
“Tôi muốn xem, tôi đánh con gái mình thì phạm pháp gì?”
Lần trước bác Triệu có tặng tôi mấy quả táo, mẹ đã mời bà ấy đến nhà ăn cơm, đúng lúc hai người kia đến. Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn. Bác Triệu túm lấy tóc Tô Uyển, liên tục tát cô ta:
“Mày học hành kiểu này à ? Học gì không học, lại học đòi cướp đàn ông! Mày thật không biết xấu hổ! Thật nhục nhã!”
Trước đây Tô Uyển cũng thường bị đánh, mẹ tôi hay can ngăn và khuyên bác Triệu đừng đánh nữa. Nhưng hôm nay, mẹ và tôi chỉ đứng bên nhìn, không nói gì. Hạ Trác nhăn mày, không chịu nổi cảnh tượng này. Anh ta giật lấy bà Triệu, nói với Tô Uyển:
“Sao cô không chống trả lại? Đứng đó để bị đánh sao!”
Bác Triệu phản ứng, tát cho Hạ Trác một cái:
“Anh cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Tôi nói cho anh biết, tránh xa con gái tôi ra!”
Hạ Trác nhìn dì Triệu với ánh mắt không thể tin nổi:
“Dì bị bệnh à? Chính con gái dì bám lấy tôi, nói chỉ là chơi đùa, giờ lại muốn lấy đứa con để ép tôi”
Câu nói vừa dứt, chúng tôi đều sững người, đồng loạt quay về phía Tô Uyển. Cô ấy vuốt lại mái tóc, khóe miệng rỉ máu, ánh mắt phức tạp nhìn lướt qua chúng tôi, cuối cùng dừng lại ở tôi và khẽ cười:
“Đúng vậy, tôi mang thai con của A Trác. Tôi yêu anh ấy, tôi sẵn sàng sinh con cho anh ấy, còn cô thì sao? Diệp Sương Sương, người giả tạo nhất chính là cô. Cô không hề yêu A Trác, cô thậm chí không cho anh ấy chạm vào người cô.”
“Bây giờ Tạ Nhiên quay lại rồi, cô còn chẳng thèm nhìn A Trác thêm một lần.”
Tôi vừa định phản bác, dì Triệu bỗng chỉ tay vào Tô Uyển, cơ thể run rẩy không ngừng:
“Mày, mày…”
Chưa kịp nói hết câu, dì Triệu đã ngã quỵ xuống.
—-
Trong bệnh viện, đèn hiệu cấp cứu sáng lên màu đỏ. Dì Triệu lại một lần nữa vào phòng cấp cứu, tôi và Tô Uyển đứng bên ngoài đợi. Mẹ tôi về nhà lấy giấy tờ cho dì, còn Hạ Trác thì sau khi thấy dì ngã xuống, đã biến mất không một dấu vết. Tôi hỏi Tô Uyển:
“Vì một người đàn ông mà làm đến mức này, cô cảm thấy đáng sao?”
Tô Uyển bất ngờ bật cười. Cô ấy cười đến khi mệt mới dựa vào tường, chậm rãi nói:
“Diệp Sương Sương, cô thật cao ngạo! Chỉ có cô mới xứng đáng nhận được tình yêu sao? Hồi cấp ba cô yêu sớm với Tạ Nhiên, mẹ cô biết chuyện còn chẳng đánh cô. Lại còn lén hỏi tôi rằng: cậu con trai đó thế nào.”
“Còn tôi thì sao? Chỉ muốn để tóc dài như cô, kẹp những chiếc kẹp tóc dễ thương, thế mà mẹ tôi túm lấy tóc tôi, cắt sạch. Bà bảo tôi không chuyên tâm vào học hành, luôn lấy cô ra làm gương để đè bẹp tôi.”
“Rõ ràng là chúng ta cùng gặp Hạ Trác, nhưng ánh mắt của anh ấy chỉ có cô. Cô không để ý đến anh ta, anh ta lại lén liên hệ với tôi để hỏi về sở thích của cô. Tại sao? Tôi có gì thua kém cô?”
Nghe cô ta nói xong, tôi mới phản ứng lại:
“Chuyện của tôi và Tạ Nhiên là do cô báo cho mẹ tôi biết?”
Cô ấy nhìn tôi, nhếch mép cười:
“Đúng vậy, tôi muốn biết, khi đại học bá yêu sớm thì có bị bố mẹ đánh không. Thật tiếc, họ lại không hề làm vậy.”
Tôi đã từng chia sẻ mọi bí mật của mình với cô ấy, thế mà cô ấy lại bắt đầu phản bội tôi từ lúc đó. Tôi chưa kịp chửi rủa thì Tô Uyển lại hạ giọng nói:
“Tôi sẽ tiết lộ cho cô một bí mật nữa, Tạ Nhiên chắc chắn chưa kể với cô.”
Tôi lập tức căng thẳng. Chỉ nghe cô ta nói:
“Tôi từng quyến rũ Tạ Nhiên. Nhưng đáng tiếc, tôi đã cởi hết đồ đứng trước mặt anh ấy, vậy mà anh ta chẳng thèm nhìn, chỉ bảo tôi cút đi. Lúc đó tôi đã rất tức giận, tại sao anh ta lại dịu dàng với cô như thế. Còn đối xử với người khác thì lại lạnh lùng vậy?”
“May mà sau đó anh ta mất liên lạc. Thấy cô trốn trong nhà khóc lóc thảm thương, tôi thực sự… sướng vô cùng.”
Không thể chịu nổi nữa, tôi đứng bật dậy và tát mạnh vào mặt cô ta:
“Tô Uyển, loại người như cô, mãi mãi không bao giờ có được thứ mà mình mong muốn.”
Sau khi bị tát, Tô Uyển đột nhiên ngã xuống đất, ôm chặt bụng. Tôi nói với cô ta:
“Cô đứng dậy ngay đi, đừng giả vờ nữa.”
Nhưng cô ta vẫn không động đậy. Cho đến khi một vũng mấu chảy ra từ dưới người cô ta, tôi lập tức hoảng sợ, vội gọi bác sĩ. Tôi chạy lên xuống để đóng viện phí cho Tô Uyển. Khi rẽ ở hành lang, tôi vô tình va phải một người. Người đó khẽ kêu một tiếng. Tôi vội vàng lắp bắp:
“Xin lỗi, xin lỗi!”
Người đó bỗng nói: “Sương Sương? Sao em lại ở trong bệnh viện?”
Tôi ngẩng đầu lên, tưởng mình nhìn nhầm. Không ngờ gặp Tạ Nhiên ở quê nhà. Anh ấy đang ôm cánh tay, mặt tái nhợt. Sợ rằng vừa rồi va phải quá mạnh, tôi lo lắng hỏi anh:
“Anh có sao không?”
Anh lùi lại, giấu cánh tay ra sau. Nhưng tôi vẫn nhìn thấy vết mấu thấm ra từ chỗ băng bó.
“Không sao đâu, còn em, sao lại ở bệnh viện một mình?”
Tôi nhanh chóng kể lại mọi chuyện. Nghe xong, Tạ Nhiên nhíu mày:
“Đừng lo lắng, để anh đi xem tình hình.”
Chỉ với một câu nói đó của anh, tôi bỗng cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Khi mẹ đến, tôi và Tạ Nhiên đang ngồi trên băng ghế dài ở hành lang. Vừa nhìn thấy mẹ tôi, Tạ Nhiên lập tức đứng dậy chào:
“Cháu chào cô.”
Tôi cúi đầu xấu hổ, không biết phải giải thích thế nào. Lúc tôi và Tạ Nhiên chia tay, tôi không thể chấp nhận được sự thật, cả người rơi vào trạng thái tồi tệ. Mẹ lo lắng, đã xin nghỉ làm, từ xa chạy đến để chăm sóc tôi. Ngày tôi quyết định vực dậy là khi Tô Uyển đến thăm, mang theo một chiếc bánh ngọt. Mẹ trốn trong bếp khóc. Tô Uyển an ủi mẹ, nói rằng qua một thời gian nữa tôi sẽ ổn thôi. Mẹ nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, giọng khàn khàn:
“Bác biết mà, nó thích Tạ Nhiên quá nhiều, cần thời gian để vượt qua. Nhưng đã nửa năm rồi, thấy nó gầy gò chẳng còn nhận ra nữa, bác thực sự không thể yên lòng…”
Cơn gió buổi chiều hôm đó rất mát mẻ. Tôi chợt nhận ra mình thật tồi tệ. Tôi đã khiến mẹ lo lắng suốt thời gian dài như vậy. Từ ngày hôm đó, tôi kìm nén tất cả cảm xúc của mình lại, cố gắng quay về với cuộc sống bình thường.
Không ai hiểu con bằng mẹ. Mẹ nhìn tôi một cái, rồi nói với Tạ Nhiên:
“À, về là tốt rồi.”
——
Cái thai của Tô Uyển không ổn định, nhưng may mắn đã giữ được. Dì Triệu cũng đã qua cơn nguy kịch. Sau khi đưa mẹ tôi về nhà, Tạ Nhiên lại quay trở lại bệnh viện. Anh đứng trước mặt tôi, giọng khàn như thể vừa khóc:
“Sương Sương, anh có chuyện muốn nói với em.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, nhẹ nhàng nói: “Nói đi.”
Hai lần gặp lại anh, đều diễn ra trong những tình huống bất ngờ. Không có bất kỳ khoảng thời gian nào để chuẩn bị tâm lý. Bây giờ anh nói gì, cũng chẳng thể khiến lòng tôi xao động.
Tạ Nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, hít sâu, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc:
“Sương Sương, anh xin lỗi ! Lẽ ra kỳ nghỉ đông chúng ta đã hẹn cùng nhau về nhà, nhưng anh bị chọn tham gia một nhiệm vụ, không được phép liên lạc. Tin nhắn chia tay đó cũng không phải là ý của anh. Anh không mong em tha thứ, chỉ là… muốn nghiêm túc nói lời xin lỗi.”
Không khí bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng. Hơi khó chịu. Tôi không quen mùi này, khịt khịt mũi:
“Không sao đâu, chắc anh cũng có nỗi khổ riêng.”
Anh mở miệng, dường như không ngờ rằng phản ứng của tôi lại bình thản đến vậy. Tôi đã nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Tạ Nhiên. Có những chuyện khó nói, hỏi cũng chẳng có ích gì. Tạ Nhiên, Hạ Trác, hay Tô Uyển. Ba người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, đều nói rằng họ không muốn làm tổn thương tôi, nhưng chính họ lại làm tôi đau nhất. Tuy nhiên, bây giờ tôi đã không còn quan tâm nữa.
————–