Mười năm tình bạn vỡ, một năm tình yêu tan - Phần 1
1 giờ 30 sáng, một cuộc gọi định mệnh từ số lạ, xé toạc bức màn hạnh phúc mong manh. Diệp Sương Sương lao đến đồn cảnh sát, chỉ để tận mắt chứng kiến: bạn thân mười năm đang ôm lấy người chồng sắp cưới của mình.
Mười năm tình bạn, một năm tình yêu… hóa tro tàn chỉ trong khoảnh khắc.
Giữa cơn mưa lạnh buốt, Tạ Nhiên, người bạn trai cũ đã biến mất suốt sáu năm, bất ngờ xuất hiện.
Anh đứng đó, trong bộ quân phục nhuốm mưa, tay cầm chiếc ví cũ đã thất lạc từ năm ấy, mang theo hơi ấm của quá khứ và lời xin lỗi muộn màng.
Nhưng Tiểu Sương giờ đây, đã không còn là cô gái sẵn lòng tha thứ như ngày xưa nữa. Giữa những vết thương chưa lành và ký ức chưa kịp phai mờ, liệu họ còn có thể bước về phía nhau một lần nữa…?
Mời bạn cùng thưởng thức truyện: “Mười Năm Tình Bạn Vỡ, Một Năm Tình Yêu Tan”
——————
1 giờ 30 sáng, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Người bên kia hỏi tôi có quen Hạ Trác không. Nói rằng: anh ta đang ở đồn cảnh sát và cần tôi đến đó. Nhưng rõ ràng Hạ Trác đang đi công tác xa. Hai tiếng trước, anh ấy còn vừa gọi video cho tôi. Sao có thể bị bắt được?
Tôi lập tức gọi cho Hạ Trác, nhưng máy đã tắt. Một suy nghĩ không lành cứ lởn vởn trong đầu, tôi nhảy khỏi giường, khoác áo, lái xe như bay đến đồn cảnh sát. Trên đường đi, tôi không ngừng suy nghĩ lung tung. Tuần trước Hạ Trác vừa cầu hôn tôi. Anh ấy nói sau vài ngày sẽ về, rồi chúng tôi sẽ đi chọn váy cưới. Dù đang đi công tác, anh vẫn gọi video cho tôi mỗi đêm. Làm sao anh ấy có thể bị bắt vì mua dâm? Tôi thà tin rằng: mình nhận được một cuộc gọi lừa đảo, chạy đến đó chỉ để làm rõ mọi chuyện.
Sảnh đồn cảnh sát sáng rực. Chỉ có vài viên cảnh sát đang trực ban. Càng tiến gần đến sự thật, tôi càng lo lắng. Tôi cố giữ bình tĩnh, đến quầy tiếp tân hỏi:
“Thưa cảnh sát, cho hỏi Hạ Trác có ở đây không? Có người gọi điện bảo tôi đến đón anh ấy.”
Viên cảnh sát trẻ đánh giá tôi từ đầu đến chân. Tôi đến gấp nên vẫn còn mặc đồ ngủ dưới lớp áo khoác. Chắc hẳn sắc mặt tôi lúc này cũng không được tốt. Người đó hỏi:
“Hạ Trác nào? Cô có biết anh ta vào đây vì tội gì không?”
Hai từ đó thật khó nói ra. Tôi lưỡng lự một lúc, khẽ nói:
“Mua dâm.”
Viên cảnh sát trực ca lật xem hồ sơ:
“Tối nay có một người tên Hạ Trác bị đưa vào đây, nhưng không phải vì mua dâm.”
Cuối cùng, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi vừa kịp thở ra, thì nghe thấy viên cảnh sát bên cạnh nói thêm:
“À, đúng rồi! Khi chúng tôi đến, anh ta và cô gái đó không chịu hợp tác điều tra, có vẻ khả nghi nên đội trưởng đã đưa cả hai về đây.”
Tôi chưa kịp hiểu anh ta đang nói gì, thì cánh cửa phòng thẩm vấn cuối hành lang mở ra. Tôi quay đầu lại, tim đập thình thịch. Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước ra. Là Hạ Trác.
Nhưng điều khiến tôi không thể tin nổi hơn cả. Là người mà Hạ Trác đang nắm tay, chính là Tô Uyển, cô bạn thân của tôi suốt mười năm.
——-
Hạ Trác quay lưng về phía tôi, đang dỗ dành Tô Uyển:
“Được rồi, đừng khóc nữa ! Anh đã giải thích rõ ràng với cảnh sát rồi.”
Tô Uyển ôm cánh tay anh:
“Nếu Sương Sương biết thì phải làm sao?”
Hạ Trác khựng lại, sau đó nói:
“Sẽ không sao đâu, đã lâu như vậy rồi mà cô ấy không phát hiện ra. Chỉ cần chúng ta không nói, sẽ không có chuyện gì cả.
“Đi nào, để anh đưa em về.”
Nói xong, anh ta ôm cô vào lòng, hôn một cái. Tôi không thể nào ngờ được, hai người họ lại lén lút qua lại sau lưng tôi. Cơn lạnh buốt từ đêm tối thấm qua từng kẽ xương. Tôi nắm chặt vạt áo, cố giữ cho mình không ngã. Hạ Trác ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi, sắc mặt như gặp phải ma quỷ, tái nhợt không còn giọt máu. Anh ta vội vàng hất tay Tô Uyển ra, chạy về phía tôi.
“Sương Sương, nghe anh giải thích”
Anh ta lắp bắp, định kéo tay tôi. Tôi giơ tay lên tát mạnh vào mặt anh ta. Tiếng tát vang lên khắp đại sảnh, khiến mọi người xung quanh đều quay lại nhìn. Tôi nắm chặt bàn tay đang run lên, từng lời như đinh đóng cột:
“Hạ Trác, anh thật khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”
Trên gương mặt trắng trẻo của Hạ Trác, nhanh chóng hiện lên dấu tay đỏ. Anh ta nghiêng mặt, im lặng không nói gì. Ngược lại, Tô Uyển, khi nãy Hạ Trác quay lưng nên không nhìn thấy tôi, nhưng cô ấy đã thấy, cô ấy chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào. Thậm chí khi nói những lời đó, cô ấy còn cố tình liếc nhìn tôi một cái. Chúng tôi là bạn bè suốt mười năm, chỉ cần một ánh mắt là hiểu nhau nghĩ gì. Tô Uyển đang khiêu khích tôi. Sau khi bị tát, Hạ Trác mắt đỏ hoe nói:
“Sương Sương, anh sai rồi, anh có thể giải thích. Chúng ta về nhà nói chuyện được không?”
Tôi còn chưa kịp nói gì, thì Tô Uyển đã nóng nảy. Cô ta lao tới, chắn trước Hạ Trác, như thể đã quyết tâm:
“Sương Sương, giấu diếm cậu là lỗi của bọn mình. Nhưng mình và A Trác thật lòng yêu nhau, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói với cậu”
Hạ Trác đột nhiên quay lại quát lớn:
“Cô im miệng đi!”
Sau đó quay lại, mắt đỏ hoe cầu xin tôi:
“Sương Sương, đây chỉ là hiểu lầm. Hãy cho anh một cơ hội được không? Người anh yêu chỉ có em, em đã đồng ý lời cầu hôn của anh…”
Tôi nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng. Trong vở kịch này, điều khiến tôi đau lòng nhất không phải là Hạ Trác, mà là Tô Uyển. Giọng cô ấy nhẹ nhàng nhưng thái độ lại rất kiên quyết. Như thể người sai là tôi, người bị tổn thương là cô ta.
Tôi và Tô Uyển đã quen nhau mười năm. Còn Hạ Trác chỉ mới quen tôi một năm. Nói thẳng ra, đàn ông đổi lúc nào chẳng được. Nhưng bạn thân mười năm, thì phải tìm ở đâu? Tôi không hiểu: Tại sao cô ấy lại vì một người đàn ông, mà đứng về phía đối lập với tôi? Tôi thật thất vọng, đột nhiên cảm thấy cô ấy xa lạ đến đáng sợ:
“Tô Uyển, nghe giọng này, hóa ra là mình cản đường hai người à ? Sao không nói sớm, khi Hạ Trác cầu hôn mình, cậu cũng có mặt mà?”
“Nếu cậu nói sớm, thì đã không có chuyện này rồi, phải không?”
Tôi tháo chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, ném về phía cô ấy:
“Bạn bè một thời, cậu thích thứ rác rưởi này, thì mình nhường cho. Nhưng mẹ cậu có biết: cậu đang làm kẻ thứ ba không?”
Sắc mặt Tô Uyển thay đổi, trong mắt hiện lên ánh nhìn oán hận:
“Diệp Sương Sương, người không được yêu mới là kẻ thứ ba!”
Tôi ngắt lời cô ta:
“Ồ, ý cậu là: mẹ cậu mới là kẻ thứ ba?”
———-
Bố mẹ của Tô Uyển đã ly hôn. Bố cô ấy trong năm Tô Uyển thi tốt nghiệp trung học cơ sở, đã bỏ mẹ cô để đi theo một cô gái chỉ lớn hơn chúng tôi vài tuổi. Mẹ cô ấy bị bệnh tim, khi biết sự thật đã ngất xỉu tại chỗ. Lúc đó, bố mẹ tôi đã giúp đưa bà đến bệnh viện, nếu chậm thêm chút nữa thì đã không qua khỏi. Vì vậy, dì ấy hận nhất là kẻ thứ ba.
Trước khi đến đây, tôi đã nghĩ rằng: nếu Hạ Trác thực sự mua dâm, tôi sẽ coi như nhìn nhầm người, bị chó cắn một phát rồi chia tay. Nhưng tôi không thể ngờ rằng, người phản bội tôi còn có Tô Uyển.
Khi thấy tôi ném nhẫn, Hạ Trác lập tức hoảng loạn, lao tới kéo tay. Tôi định tránh đi, thì đột nhiên có một bóng người chắn trước mặt. Cao lớn, mặc bộ quân phục rằn ri. Tấm lưng vững chãi của anh ấy che chắn tôi một cách hoàn hảo.
“Ồn ào cái gì? Muốn ở lại đây vài ngày à?”
Tôi sững lại. Giọng điệu chậm rãi này, quá giống một người. Bạn trai cũ của tôi, Tạ Nhiên. Nhưng anh ấy đã mất liên lạc sáu năm nay. Như thể bốc hơi khỏi thế giới này, dù tôi đã tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy. Chắc chắn là trùng hợp ! Có biết bao nhiêu giọng nói giống nhau trên đời này, không thể nào là Tạ Nhiên được. Có lẽ do tối nay cảm xúc của tôi quá hỗn loạn, nên nhận nhầm chăng ?
————–