Mười năm khắc cốt, ba năm tàn phai - Phần 4
Sau khi tắt máy, thế giới của tôi mới có được chút yên tĩnh hiếm hoi. Hai mươi bảy năm trước, tôi luôn vội vã trên đường, không dám dừng chân một khắc. Cứ như thể chỉ cần dừng lại, thế giới sẽ bỏ rơi tôi vậy. Hướng Noãn, rốt cuộc cô đang theo đuổi điều gì? Tôi tự hỏi mình. Trong lòng trống rỗng, không có câu trả lời.
Nghe nói, ở tận cùng thế giới, người nào từng thấy cực quang thì mọi ước nguyện đều thành sự thật. Sau khi đến Bắc Âu, tôi tìm một nhà trọ để ở. Tôi và Cố Dịch Niên từng đến đây công tác. Chỉ là khi đó gặp phải trời tuyết nên vội vàng trở về nước. Những người có cùng mục đích như tôi cũng rất nhiều, thật trùng hợp, tất cả đều ở chung một nhà trọ. Họ có người là bạn bè, người là người thân, hoặc là các cặp tình nhân. Thế là chúng tôi bất ngờ hợp thành một đội du lịch tạm thời.
Thị trấn nhỏ này không có nhà cao tầng, chỉ có những dãy núi tuyết và vịnh hẹp trải dài vô tận. Ánh hoàng hôn chiếu rọi lên đỉnh núi tuyết trắng xóa, một chiếc máy bay cất cánh trong ánh chiều tà, làm kinh động đàn hải âu bay lượn trên không trung kêu vang. Đêm xuống, mây kéo đến dày đặc, đến cả những ngôi sao cũng chỉ còn lác đác vài ba chấm. Nhưng rồi khó khăn nào cũng có cách giải quyết, có người đề nghị đi săn cực quang. Mấy người chúng tôi thuê một chiếc xe, thuê cả “thợ săn cực quang” địa phương, bắt đầu cuộc hành trình ngây ngô đuổi theo ánh sáng. Xe chạy một mạch, xuyên qua màn đêm mờ ảo, cho đến khi vệt sáng kia xuất hiện ở chân trời.
“Là cực quang kìa!”
Có người reo lên đầy phấn khích. Một dải ánh sáng lung linh như hòa vào bầu trời, xuyên qua những dãy núi trùng điệp, đánh thẳng vào tâm hồn. Một chùm sáng Thiên Thủy xuyên qua tầng tầng dãy núi, đánh thẳng vào linh hồn.
“Sao cô không ước nguyện?” Có người hỏi tôi.
Tôi á khẩu, không biết trả lời thế nào. Có lẽ trước đây, tôi từng có rất nhiều điều muốn ước: Ví dụ như, mẹ có thể quan tâm tôi hơn một chút. Hoặc là, những năm tháng sau này cùng Cố Dịch Niên. Nhưng ngay lúc này, tôi lại chẳng thể thốt ra lời nào.
“Mong mẹ tôi mau khỏe lại.”
Một bạn nam bên cạnh thành kính cầu nguyện. Tôi bắt chước cậu ấy chắp tay trước ngực, thầm nhủ:
“Vậy thì chúc tôi thân thể khỏe mạnh, mọi chuyện như ý đi.”
Những người lữ hành bên đống lửa, tay cầm cốc ca cao nóng, đang kể câu chuyện của mình. Có người vì yêu, ước nguyện một đời một đôi. Có người mang theo hy vọng cuối cùng, cầu mong người thân bình an. Tôi chưa bao giờ bình tâm, chìm đắm trong khoảnh khắc này như thế.
Trước đây, trong đầu tôi chỉ toàn cân đo đong đếm lợi hại, phân tích rủi ro của một việc, xác nhận số liệu tỷ lệ hồi vốn. Tình cảm đối với tôi mà nói xưa nay là thứ xa xỉ. Bởi vì một khi rơi xuống vực sâu, sẽ chẳng ai kéo tôi lên, thậm chí còn đạp tôi thêm vài cái.
Sự xuất hiện của Cố Dịch Niên, trong những tháng ngày ngột ngạt, đã cho tôi chút thời gian rảnh để suy nghĩ về những cảm xúc, mà tôi trước nay không dám chạm vào. Tôi hết lần này đến lần khác kể cho anh ta nghe về những khuyết điểm của tôi, về gia đình tôi, về những điều tồi tệ của bản thân tôi. Chỉ mong anh ta sợ hãi mà rời đi, vì tôi không phải là người đáng để anh ta phải bỏ công sức. Nhưng anh ta hết lần này đến lần khác, kiên định bước về phía tôi, khẳng định tất cả mọi thứ thuộc về tôi. Để rồi cuối cùng, anh ta lại phá tan tất cả, làm nó vỡ vụn. Từng nhát, từng nhát lao thẳng vào tim tôi. Mấu tươi đầm đìa, nhưng lại sảng khoái đến tột cùng.
Tuyết lớn ôm trọn lấy tôi, nước mắt trong hốc mắt đã sớm kết thành băng sương. Tôi dang rộng hai tay, đắm mình vào điệu vũ cùng tuyết, đáp lại sự an ủi hão huyền này.
“Không có gì to tát cả, Hướng Noãn”
Mây đen kịt kéo đến, mọi người thất vọng thở dài.
“Thật xui xẻo, tuyết rơi rồi, về thôi.”
Trên đường về, tai nạn bất ngờ ập đến. Xe lật nhào mấy vòng, bên ngoài trắng xóa một màu.
“Tuyết lở rồi!”
Những âm thanh kinh hãi, trách móc, tự thương vang vọng bên tai. Tôi đã từng vô số lần mơ mộng về cảnh: cả nhà cùng nhau đi khu vui chơi. Tôi sẽ được thắt nơ bướm xinh xắn, ngồi trên vai cha, thu lại hết gai góc. Giống như một đứa trẻ thực sự, chỉ vào con búp bê tôi thích mà làm nũng: “Mẹ ơi, con muốn cái kia!”
Nhưng đến khoảnh khắc sinh tử, tôi mới giật mình nhận ra: ràng buộc giữa người với người vốn dĩ chỉ là nhất thời. Dù là tình thân, tình bạn hay tình yêu cũng vậy. Giống như bây giờ, những lời oán thán trong xe đã biến thành sự động viên lẫn nhau.
“Chúng ta sẽ sống sót.”
Không biết ai đó hô lên một tiếng, mọi người bắt đầu liều mạng đập cửa sổ. Trước đó, chúng tôi vốn không hề quen biết, chỉ vì chung một chuyến đi mà chúng tôi đã động viên nhau. Sau hôm nay, đoạn đường hữu duyên này sẽ chỉ còn là những lữ khách vội vã, trong cuộc đời nhau. Sau khi được cứu, tôi kiệt sức nằm rạp xuống đất, vẽ một mặt trời nhỏ trên lớp tuyết xốp mềm. Dấu hiệu riêng của Hướng Noãn. Thay đổi luân hồi, dấu vết của tôi rồi cũng sẽ bị xóa nhòa, nhưng mà, tôi đã thực sự tồn tại ở nơi này.
Yêu người thì trước hết phải yêu mình, khi đã lún sâu vào vũng bùn, chỉ có thể tự mình vượt qua. Tôi nghĩ, hành trình của riêng tôi mới chỉ vừa bắt đầu.
Trong bữa tiệc sinh nhật của Cố phu nhân, Hứa Kiều Kiều mặc một bộ lễ phục màu xanh đậm, đứng cạnh Cố phu nhân. Những người đến dự tiệc, đều là những nhân vật giàu có và quyền lực. Cố Dịch Niên đứng ở rìa đám đông, thất thần nhìn màn đêm, dường như sự náo nhiệt này không liên quan gì đến anh ta. Những người qua lại nâng ly rượu, liên tục đến chúc mừng:
“Chúc mừng Cố tổng, tìm được mỹ nhân về.”
Đúng vậy, hôm nay cũng là ngày lành để anh ta và Hứa Kiều Kiều đính hôn. Mọi người đều cho rằng: Cố tổng vui mừng quá độ, liên tục rót rượu vào người. Cố Dịch Niên say khướt ôm lấy Hứa Kiều Kiều, nhưng lại gọi tên tôi. Đây là video trực tiếp mà Dao Dao gửi cho tôi.
Chuyện ngày hôm đó ầm ĩ đến mức, Hứa Kiều Kiều đã khóc lóc bỏ đi. Cố Dịch Niên bị cha anh ta đánh cho một trận, trực tiếp nhập viện.
“Chị Hướng Noãn, em không biết chị và Cố tổng đã từng có một đoạn tình cảm.”
“Em còn luôn nhắc đến chuyện của Hứa Kiều Kiều với chị.”
“Lúc đó, chị chắc hẳn rất đau lòng.”
Đầu dây bên kia, Dao Dao xin lỗi tôi. Tôi lắc đầu, mọi chuyện đã qua rồi.
Đến tận bây giờ, tôi cũng đã hiểu rõ: Cố Dịch Niên chưa bao giờ đặt tôi vào vị trí ngang hàng. Có lẽ, anh ta có chút tình cảm với tôi, nhưng cũng chỉ là chút ít mà thôi. Anh ta có thể vì lợi ích gia tộc, mà ở bên Hứa Kiều Kiều, cũng có thể vì tư lợi cá nhân, mà dùng thủ đoạn ép tôi phải cúi đầu. Anh ta nâng tôi lên đến vị trí này, cũng có khả năng thu hồi tất cả. Bất động sản của tôi bị phong tỏa một cách khó hiểu, cổ phiếu và quỹ đầu tư cũng bốc hơi hơn một nửa. Nhớ lại tin nhắn lúc rạng sáng: [Về bên cạnh anh, tất cả vẫn là của em.]
Uy hiếp và dụ dỗ, từng là một trong những thủ đoạn chúng tôi dùng trên thương trường. Giờ đây, anh ta lại dùng nó để đối phó với tôi, người đã từng kề vai chiến đấu. Tôi cười nhạt, tháo sim điện thoại ném vào thùng rác. Ngược ánh sáng, tôi bước về phía trạm dừng chân tiếp theo.
Trong bệnh viện, Cố Dịch Niên băng bó đầy người. Trợ lý run rẩy đứng bên cạnh, cúi người báo cáo với anh ta. Từ sau khi ông chủ công khai mối quan hệ với Hướng tổng, trong tiệc đính hôn của mình, anh đã thay đổi vẻ trầm ổn thường ngày, tính tình trở nên nóng nảy hơn. Tổng bộ cũng khổ không kể xiết, gần như cả ngày đều liên lạc với nước ngoài. Giám sát mọi động thái của Hướng Noãn ở nước ngoài, và báo cáo chi tiết từng việc.
“Hướng tổng, cô ấy, mất, mất liên lạc rồi.”
“Tuyết lở, bị chôn vùi dưới đất, không…”
Tim Cố Dịch Niên chợt thắt lại, đồng tử gần như mất tiêu cự. Trợ lý còn chưa dứt lời, một chiếc cốc đã sượt qua thái dương của trợ lý rồi vỡ tan trên sàn.
“Nói nhảm! Cút!”
Cố Dịch Niên như phát điên, không màng đến xương sườn chưa lành, chống nạng tự mình đi điều tra. Câu trả lời nhận được vẫn là người đó đang mất liên lạc. Tin tức đang phát: một thị trấn nhỏ ở Tây Âu xảy ra tuyết lở, do thời tiết khắc nghiệt. Có du khách bị chôn vùi, công tác cứu hộ đang được tiến hành.
“Cô ấy sẽ không sao đâu”. Cố Dịch Niên vừa lắc đầu vừa tự an ủi:
“Cô ấy ranh ma lắm, chắc chắn là đang trốn ở đâu đó thôi.”
Cố Dịch Niên không nghe lời khuyên can, lập tức cho người chuẩn bị máy bay riêng. Anh ta muốn nhanh chóng đến Bắc Âu, bắt người về. Nhưng còn chưa ra khỏi cửa bệnh viện, đã bị người ta kéo trở lại phòng bệnh. Để tránh vết thương của anh ta trở nặng, Cố phu nhân đành phải sai người trói Cố Dịch Niên lên giường, tiêm thuốc an thần. Bà chưa từng thấy con trai mình mất kiểm soát, điên cuồng đến vậy.
Cố Dịch Niên từng đưa cô gái kia về nhà, nhưng cô xuất thân không tốt, tâm tư nặng nề, không trong sạch, mang trên mình quá nhiều gánh nặng. Cố phu nhân sống đã hơn nửa đời người, cũng từng chứng kiến những thủ đoạn của loại phụ nữ bên cạnh chồng, bà chỉ không muốn con trai mình phải trải qua chuyện này lần nữa.
“Mẹ, con xin mẹ, hãy để con đi tìm cô ấy.”
Cố Dịch Niên nằm trên giường bệnh, gầy gò đến thảm hại, cầu xin. Bà mềm lòng, đồng ý với con trai. Chỉ cần anh ta dưỡng thương cho tốt, bà sẽ tìm người về. Cố gia đã dùng mọi mối quan hệ, nhưng vẫn không có kết quả, chỉ tìm được một quyển nhật ký và một tờ giấy báo có thai. Giấy báo cho thấy Hướng Noãn đã mang thai hơn ba tháng. Mắt Cố Dịch Niên đỏ hoe, ngón tay run rẩy mở cuốn nhật ký.
“Cố Dịch Niên, anh từng nói: những người yêu nhau cùng ngắm cực quang, kiếp sau sẽ gặp lại. Tiếc là chúng ta chưa từng thấy, cũng đã lạc mất nhau rồi. Em mang con đến xem rồi, cực quang rất đẹp. Nếu anh ở đây, chắc chắn cũng sẽ rung động trước sự kỳ diệu của thiên nhiên.
Ừ, em mang thai rồi. Dù anh đã dùng biện pháp tránh thai, con vẫn lặng lẽ đến. Đây có phải là sợi dây ràng buộc vô hình giữa chúng ta chưa dứt ? Em muốn về nước tìm anh, nói cho anh biết sự tồn tại của con. Rõ ràng em là nạn nhân lớn lên trong hoàn cảnh này, nhưng giờ phút này, em lại nhẫn tâm muốn dùng đứa bé để giữ anh lại. Tin tức thông báo hôn lễ của anh và Hứa Kiều Kiều, em đã hủy vé máy bay về nước. Những điều mới lạ em gặp trên đường, dù chỉ là một đám mây bình thường, em cũng muốn chia sẻ với anh.
Trước đây, em không bao giờ dám nghĩ tới. Em biết khoảng cách giữa chúng ta, nên em không dám ngừng cố gắng một giây phút nào, mới có đủ dũng khí để sánh vai cùng anh. Tuyết lớn đang nhấn chìm chúng ta, có lẽ em và con sẽ không thể trở về nữa. Ý trời đã định, em và đứa con trong bụng vốn dĩ không được mong chờ.”
Cố Dịch Niên nằm trên giường bệnh đã khóc nức nở từ lâu. Ngày tháng dừng lại ở 20 tháng 2, chính là ngày kỷ niệm mười năm của hai người. Dòng cuối cùng trong nhật ký viết:
“Cố Dịch Niên, chúc anh tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử.”
———