Mười ba năm thanh mai, một cái tát và một chiếc ghê phụ dơ bẩn - Phần 6
Khi Lâm Lam đến, anh ấy đứng ngay bên cạnh tôi, nghe thấy câu nói đó thì nhướng mày, nhưng không nói gì. Tôi đứng trên bậc thang cao hơn hai bậc, nhìn cô ta từ trên xuống:
“Hai người thật sự rất xứng đôi. Tiêu Lãng biết rõ rằng: những tài nguyên của phòng làm việc, là do tôi giới thiệu. Vậy mà anh ta vẫn nghĩ đến việc: chiếm luôn phần của bố tôi. Nếu không có sự giúp đỡ của tôi, cô thậm chí không có tiền đóng học phí. Bây giờ, còn dám đến đây chất vấn tôi về điều này”
“Tôi chưa bao giờ cố tình làm khó cô, ngay cả khi phát hiện hai người lén lút qua lại với nhau. Tôi chỉ nói với họ một câu: hãy thu hồi những đặc quyền, mà cô từng được hưởng mà thôi.”
Lâm Lam trừng mắt nhìn tôi:
“Ý cậu là gì?”
Chưa đợi tôi trả lời, Từ Lâm Châu bên cạnh đã bật cười trước:
“Đến thế mà còn không hiểu, chỉ số thông minh như vậy làm sao đậu vào đại học được?”
Ánh mắt của Lâm Lam, lúc này mới dừng lại trên người anh ấy:
“Anh là ai?”
“Ý của cô ấy là, không ai cố tình làm khó cô cả, chỉ là khả năng của cô vốn không đủ tiêu chuẩn. Những gì cô có trước đây, đã là ưu đãi sau khi hạ thấp tiêu chuẩn rồi.”
Từ Lâm Châu hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của cô ấy, tự mình thốt ra một câu nói mỉa mai hơn nữa. Điều đó khiến khuôn mặt Lâm Lam tái nhợt:
“Anh nói bậy!”
“Cô biết rõ nhất điều đó là thật hay giả.”
Tôi nhìn cô ấy:
“Ngay từ đầu khi chúng ta làm bạn, cô đã liên tục đòi hỏi từ tôi. Trước đây tôi không nói gì, vì muốn giữ lại chút tự trọng cho cô , nhưng tiếc là tôi đã sai. Người như cô , không có lòng tự trọng đâu.”
Khuôn mặt của Lâm Lam trở nên tối sầm, biểu cảm cực kỳ khó coi, nhưng cô ta không nói được lời nào. Tôi bước qua cô ta, đi xuống bậc thang cùng với Từ Lâm Châu. Đi được vài bước, anh ấy đột nhiên lên tiếng.
“Cô ta có vẻ rất ghét em.”
“Ừ.”
Tôi đáp: “Giờ em cũng ghét cô ta.”
“Trước đây là bạn thân à?”
“Trước đây, em đã nhìn người không rõ.”
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó, vì chúng tôi cũng không quen nhau lắm, anh ấy rất ý tứ không hỏi thêm, chỉ mở cửa xe:
“Để anh đưa em về nhà.”
Tôi ngồi vào ghế phụ, phát hiện trên bảng điều khiển trước mặt có một chai sữa ngọt, nên quay đầu nhìn anh ấy. Từ Lâm Châu cài dây an toàn, nhận ra ánh mắt của tôi, anh ấy giải thích:
“Thấy nó trên đường đi siêu thị, tiện tay mua luôn.”
“Nhưng anh không thích uống sữa, trước đây nghe chú Từ nói em thích, nên em uống đi.”
“…Ồ.”
Tôi cắm ống hút vào, thuận miệng hỏi:
“Anh có bị mắc chứng sạch sẽ không?”
“Có.”
Anh ấy trả lời, nhấn mạnh thêm:
“Anh rất giữ gìn vệ sinh cá nhân.”
Chiếc xe lăn bánh một cách êm ái về nhà, tôi ngậm ống hút, để mặc suy nghĩ trôi dạt. Cho đến khi xe đột ngột dừng gấp, cơ thể tôi bị đẩy về phía trước, sữa trong tay cũng đổ đầy ra ghế. Tôi vô thức nhìn sang Từ Lâm Châu, nhưng anh chỉ tự nhiên rút vài tờ giấy đưa cho tôi, rồi mở cửa xe bước xuống.
“Anh có bệnh à, tự nhiên chặn xe, định ăn vạ sao?”
Ánh mắt tôi dõi theo và thấy một khuôn mặt quen thuộc, Tiêu Lãng. Sau một thoáng sững sờ, tôi đột nhiên tỉnh lại, mở cửa xe bước xuống, đứng trước mặt anh. Ánh nắng chói chang chiếu vào mắt anh, đôi mắt ấy vẫn trong trẻo như trước. Khi nhìn vào đó, tôi thấy bóng mình rõ ràng. Nhưng giờ, nó đã không còn ý nghĩa gì nữa.
“Anh còn đến đây làm gì?”
Tôi hỏi anh bằng giọng không chút cảm xúc
“Chẳng lẽ, những lời em nói hôm đó vẫn chưa đủ rõ ràng?”
“Anh nghĩ rằng, mối quan hệ của chúng ta không nên kết thúc như thế này.”
Ánh mắt anh lướt qua Từ Lâm Châu bên cạnh, khi nhìn lại tôi, mắt anh đỏ hoe,
“Du Du, đừng đối xử với anh như vậy. Em không thể..không thể đối xử với anh như vậy.”
“Đừng nói những lời vô nghĩa nữa.”
Tôi bình tĩnh trả lời, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng,
“Anh nên hiểu rõ: em là người cố chấp, một khi đã quyết định điều gì, sẽ không thay đổi. Cũng giống như lần này, dù mọi người đều nghĩ rằng: em không nên ở bên anh, nhưng em vẫn yêu anh. Sẵn sàng nhượng bộ và bao dung vô điều kiện, thậm chí hy sinh cảm xúc quý giá của mình, để bảo vệ mối quan hệ này. Nhưng bây giờ, em đã quyết định rời xa anh.”
“Anh cũng nên hiểu rằng: việc chúng ta chia tay, không chỉ vì Lâm Lam. Em đã từng yêu anh, nên sẵn sàng cho anh tất cả những gì em có thể. Nhưng bây giờ, mối quan hệ của chúng ta đã đi đến hồi kết, em sẽ lấy lại tất cả. Chúc anh may mắn!”
Sau ngày hôm đó, tôi không gặp lại Tiêu Lãng nữa. Anh ấy đã tốt nghiệp, còn tôi bước vào năm thứ tư. Trường không có nhiều môn học, nên tôi tiếp tục làm việc trong công ty của bố. Hai người sống ở hai nơi khác nhau, gặp lại nhau là điều khó khăn. Vì dự án này hợp tác với chú Từ, nên tôi đương nhiên phải tiếp xúc với Từ Lâm Châu. Anh ấy là người rất biết ý, hôm đó khi Tiêu Lãng chặn xe rồi rời đi, tôi đứng yên tại chỗ, lịch sự cảm ơn anh đã đưa tôi về.
“Em phải về nhà rồi.”
“Để anh đưa em đến cổng.”
“Không cần đâu !”
Anh cũng không nài ép, chỉ lấy từ túi áo khoác ra một hộp sữa ngọt, đưa cho tôi,
“Vậy khi về nhà an toàn, nhắn cho anh một tiếng.”
Tôi hít mũi, nhận lấy:
“Tiện tay à?”
“Ừm… mua một tặng một.”
Anh ấy vẫy tay chào tôi:
“Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Người đàn ông lớn hơn tôi ba tuổi này, có sự chừng mực và tinh tế hoàn toàn thuộc về thế giới người trưởng thành. Tết năm đó, anh ấy tỏ tình với tôi.
“Em nghĩ, anh cũng biết rõ về chuyện của em và bạn trai cũ.”
Tôi nghiêm túc nói với anh ấy:
“Vì vậy, em không thể yêu ai một cách nồng nhiệt như trước nữa, điều đó không công bằng với anh.”
Tình yêu mãnh liệt, giống như là nhiên liệu chỉ có một lần trong đời. Dùng hết rồi, thì sẽ không còn nữa.
“Vậy sao ? ”
Anh ấy bình thản nói với tôi
“Vì luôn theo đuổi một người, nên cảm thấy mệt mỏi phải không?”
“Ừ… Có thể hiểu như vậy.”
“Vậy, em có muốn thử cảm giác được theo đuổi không?”
Tôi sững sờ nhìn anh. Đó là đôi mắt hoàn toàn khác với Tiêu Lãng, đôi mắt có phần đuôi hơi nhếch lên, lông mày hạ thấp, lộ ra vẻ sắc bén. Nhưng lúc này nhìn tôi, lại tràn đầy sự chân thành.
“Bởi vì, anh và cậu ta là hai người hoàn toàn khác nhau. Nên chắc chắn, sẽ không đối xử với em như cậu ta đã làm. Để anh theo đuổi em, Du Du.”
Suốt năm tư, ngoại trừ hai tháng trước khi bảo vệ luận án, tôi không quay lại trường. Chỉ nghe từ bạn bè, về một số tin tức liên quan đến Tiêu Lãng và Lâm Lam. Nghe nói Lâm Lam gặp khó khăn ở khắp nơi, không tìm được công việc làm thêm phù hợp, ngay cả thành tích học tập cũng tuột dốc thê thảm. Và khi không còn đường lui, cô ấy đã bán kế hoạch hợp tác, và bảng giá của phòng làm việc Tiêu Lãng, cho đối thủ cạnh tranh. Tiêu Lãng mất đi dự án quan trọng đó, phòng làm việc bị tổn hại nghiêm trọng. Để cứu vãn tình hình, anh ấy đã đánh cược tất cả, nhưng lại mắc phải một khoản nợ lớn. Còn về Lâm Lam, cô ấy đã bị báo cảnh sát và bắt giam, vì tiết lộ bí mật thương mại.
Buổi tối, trong lúc ăn cơm, tôi tình cờ kể chuyện này với Từ Lâm Châu. Anh ấy đặt miếng thịt cua đã được tách vào bát tôi:
“Chó cắn chó, đáng đời thôi ! Chỉ là hai kẻ ghen tị với em nhưng không thể rời xa em, không cần phải bận tâm.”
Tôi gật đầu, ăn hết những gì trong bát, rồi ngẩng đầu lên, thấy một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, được đưa đến trước mặt mình. Và đôi mắt trước mặt tôi, còn sáng hơn cả viên kim cương.
————
Lần cuối cùng tôi gặp Tiêu Lãng, là vào ngày cưới. Khi xe cưới rời khỏi sân nhà, trên đường đã bị chặn lại bởi một chiếc Mercedes đen quen thuộc. Tiêu Lãng bước xuống xe, đôi mắt đỏ hoe lảo đảo đi tới, và gõ vào cửa kính xe của tôi.
“Du Du, cầu xin em, đừng kết hôn với người khác…”
Tôi hạ cửa kính xuống, gió nhẹ thổi vào, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ người anh. Ngay lập tức, tôi mỉm cười:
“Xin lỗi, anh có thể tránh xa xe cưới của tôi một chút không? Tôi bị chứng sạch sẽ.”
Phía sau, những người bạn đến dự đám cưới đã xuống xe, kéo và lôi anh ấy ra một bên, để nhường đường cho tôi. Anh ấy cũng không phản kháng, chỉ đứng ngẩn ra nhìn tôi, cho đến khi cửa kính đóng lại, và xe tiếp tục lăn bánh.
Ngồi trong xe, tôi bình tĩnh gọi điện cho Từ Lâm Châu:
“Trên đường đi, em gặp Tiêu Lãng.”
Giọng anh ấy đột nhiên có chút căng thẳng,
“Đừng nói với anh rằng: em đang hối hận và định bỏ trốn.”
“…Em chỉ muốn nói với anh, nếu rảnh thì báo cảnh sát đi. Anh ta đang lái xe trong tình trạng say rượu.”
Cúp máy, tôi ngồi trong xe, nhận ra tâm trạng mình bình thản đến bất ngờ. Sau khi không còn tự coi mình là người cứu rỗi của cuộc đời ai đó, tôi lại không còn cảm giác bấp bênh. Những ngày tháng liên quan đến Tiêu Lãng, dần trở thành một giấc mơ xa xôi.
Đám cưới diễn ra suôn sẻ, kết thúc viên mãn. Chiều tối hôm đó, tôi và Từ Lâm Châu nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát. Họ nói rằng: Tiêu Lãng đã lái xe trong tình trạng say rượu, đâm vào lan can và xe rơi xuống sông. Khi được đưa đến bệnh viện, thì anh ấy đã ngừng thở.
“Vì là quý vị báo cảnh sát, nên chúng tôi thông báo một tiếng. Quý vị có quan hệ gì với người đã khuất?”
Tôi nhắm mắt lại. Vô số ký ức lướt qua tâm trí, dừng lại ở cái nhìn cuối cùng của anh ấy, hướng về tôi hôm nay. Nhưng tôi đã không còn hứng thú, để phân biệt cảm xúc trong đó.
“Chỉ là một người xa lạ, không quan trọng mà thôi.”
—–
HOÀN VĂN
“Mười ba năm quen biết, ba năm yêu nhau. Du Du từng nghĩ, Tiêu Lãng là định mệnh. Nhưng định mệnh, hóa ra chỉ là một sự nhầm lẫn kéo dài. Lâm Lam không chỉ lấy đi người yêu cô, mà còn cướp đi một nửa tuổi trẻ, mà cô từng tin là đáng giá. Còn anh, Tiêu Lãng, chưa từng mắc chứng sạch sẽ. Chỉ là quá bẩn, để được yêu một người như Du Du. Nhưng rồi Từ Lâm Châu bước đến, không hứa hẹn, không hoa mỹ. Anh chỉ nhẹ nhàng đưa cho cô hộp sữa, Và từ đó, mọi ngày sau này của cô, không còn có vị đắng nữa.
Có người đến để dạy ta cách yêu, có người đến để dạy ta cách rời đi, Và có người đến, để dạy ta rằng: mình vẫn xứng đáng được yêu, một cách dịu dàng.”