Một đứa trẻ, hai người mẹ,... và một kế hoạch hoàn hảo - Phần 2
Bên môi giới nhà đất làm việc rất hiệu quả. Chưa đầy ba ngày, họ đã giúp tôi bán xong căn nhà. Cũng phải thôi, căn hộ trị giá 3 triệu tệ, tôi bán rẻ hơn thị trường 1 triệu. May mắn là người mua chính là chị họ tôi, sau lưng chị ấy bù lại cho tôi 800.000 tệ. Đôi bên cùng vui vẻ.
Mẹ chồng biết chuyện tôi bán nhà. Bà ta dẫn theo em chồng chặn trước cửa, không cho tôi chuyển đi.
“Con trai tôi còn chưa chết! Cô dám bán nhà!”
Tôi tỏ vẻ vô tội.
“Chính vì con trai bác chưa chết, tôi mới bán nhà để cứu mạng anh ta đấy!”
Mẹ chồng nhíu mày, nghiến răng.
“Cô mà chịu cứu nó sao? Nó nuôi bao nhiêu đàn bà bên ngoài, cô còn ước gì nó chớt sớm đi kìa!”
Quả nhiên, phụ nữ hiểu phụ nữ nhất. Bà ta nói đúng tim đen của tôi. Tôi quay sang hô lớn với nhân viên chuyển nhà:
“Hôm nay không chuyển nữa, tôi phải đến bệnh viện rút ống thở của chồng!”
Mẹ chồng giận đến mức suýt ngất.
“Cô! Cô dám rút ống thở, tôi liều mạng với cô!”
Tôi bất lực thở dài.
“Mẹ à, tiền của con trai mẹ đem hết đi nuôi gái rồi. Tôi bán nhà, mẹ không cho. Tôi rút ống thở, mẹ lại đòi liều mạng với tôi. Vậy thôi mẹ lo mà chăm con mẹ đi!”
Em chồng vừa nghe xong, lập tức xụ mặt.
“Mẹ! Con nói trước nhé, tiền dành dụm của mẹ còn phần của con đấy! Đừng có đem tiền của con đi chữa bệnh cho anh ấy!”
Em chồng từ nhỏ đã như con khỉ đầu thai. Chỉ cần động đến lợi ích của mình, ngay cả người thân cũng mặc kệ. Mẹ chồng tức giận, giơ tay đánh em chồng.
“Mày ngu lắm hả? Nhà của anh mày có một nửa là của tao. Tao lấy lại được, chẳng lẽ không chia cho mày sao?”
Em chồng đảo mắt một cái, bỗng nhiên thay đổi thái độ.
“Vậy mẹ đòi lại đi! Nếu không lấy lại được, thì tốt nhất rút ống thở sớm đi.”
Mẹ chồng giận đến mức suýt bất tỉnh. Tôi cười đến ngã cả người. Có đứa em gái như này, cộng thêm một bà vợ như tôi… Lý Hải Dương đúng là không còn đường sống.
Tôi hắng giọng, nhàn nhạt nói:
“Nhà này tôi cùng chồng trả góp. Dù có ra tòa, cũng không liên quan gì đến gia đình mấy người”.
Tôi kéo em chồng sang một bên, hạ giọng nói nhỏ.
“Bạch Nhu có một căn biệt thự, là anh cô bỏ tiền mua toàn bộ. Lấy lại được, hai chị em mình chia đôi.”
Mắt em chồng sáng rực: “Thật không?”
Tôi gật đầu chắc nịch.
“Cô thông minh hơn mẹ cô, chuyện này phải nhờ cô ra mặt rồi. Đương nhiên, phần của cô sẽ không thiếu.”
Em chồng vui như mở cờ trong bụng, lôi kéo mẹ mình rời đi. Tôi quay sang chỉ vào đám nhân viên chuyển nhà.
“Chuyển nhà!”
————–
Em chồng đúng là chiến thần. Ngày hôm sau, cô ta chặn Bạch Nhu ngay trước cửa chung cư.
“Nhà này anh tôi mua, giờ thuộc về tôi. Cô có ba ngày để dọn ra ngoài!**”
Bạch Nhu trước kia nịnh nọt hai mẹ con họ, chẳng qua chỉ để lấy lòng Lý Hải Dương. Bây giờ hắn nằm liệt một chỗ, Bạch Nhu trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
“Anh cô mua cho tôi, liên quan gì đến cô?”
Em chồng lập tức tát thẳng mặt cô ta.
“Anh tôi chưa ly hôn. Nhà này là của nhà tôi!”
Bạch Nhu cũng không chịu thua, lao lên cào vào mặt em chồng.
“Đừng có mơ! Nhà này là của con trai tôi!”
Em chồng sững người: “Cái gì mà con trai?”
Bạch Nhu khinh bỉ cười lạnh.
“Chị dâu cô không đẻ được, tôi sinh cho anh cô.”
Em chồng vốn là người thẳng tính, lập tức nhổ một bãi nước bọt.
“Tôi không quan tâm! Cô không trả nhà, tôi sẽ tung hô chuyện cô dụ dỗ đàn ông có vợ!”
Hàng xóm xung quanh bắt đầu xì xào. Bình thường Bạch Nhu luôn ra vẻ quý cô trí thức, xinh đẹp, độc lập. Bây giờ hình tượng hoàn toàn sụp đổ. Bạch Nhu đeo kính râm định chạy. Nhưng em chồng khỏe như vâm, túm chặt váy cô ta không buông.
“Con khốn! Cướp chồng người khác còn định bỏ chạy sao?”
Váy ngắn cũn cỡn của Bạch Nhu bị kéo lên tận eo. Chiếc quần chữ T màu đen lộ ra không sót gì. Đám đông xung quanh ồ lên. Bạch Nhu xấu hổ đến phát điên, giật tóc em chồng, tát mạnh. Nhưng em chồng không hề yếu thế, đẩy mạnh cô ta ngã xuống đất, leo lên đánh như vũ bão. Hai người vật lộn như hai con thú hoang.
Hàng xóm vây kín ba lớp, bàn tán xôn xao. Có người còn lén quay video. Tôi ngồi trong đình hóng mát đối diện, xem rất mãn nhãn. Không lâu sau, mẹ của Bạch Nhu bế đứa bé ra tìm con gái. Tôi đột nhiên nhận ra… Đứa bé này… tóc xoăn xù giống hệt tôi. Tôi sững sờ. Lần trước ở bệnh viện, Bạch Nhu quấn con kín mít. Hôm nay, tôi mới thấy rõ gương mặt đứa trẻ này. Thực ra, nó không hoàn toàn giống Lý Hải Dương. Lẽ nào…
Tôi lập tức nhớ lại mọi chuyện, bừng tỉnh ngộ. Thì ra, tên khốn Lý Hải Dương đã lừa tôi một vố đau!
——————
Mẹ chồng biết Lý Hải Dương có con trai. Bà ta như được tiêm doping, kéo theo Bạch Nhu đến công ty của hắn gây náo loạn, đòi tiền bồi thường tai nạn lao động. Lý Hải Dương là phó tổng của công ty. Bê bối này to thế, ai ai cũng hóng hớt. Đến cả cô lao công cũng chạy ra xem kịch hay. Bảo vệ cố gắng kéo mẹ chồng và Bạch Nhu ra khỏi tòa nhà. Nhưng vừa đến gần, Bạch Nhu lập tức gào toáng lên:
“Giở trò sàm sỡ! Bảo vệ giở trò sàm sỡ kìa!”
Mẹ chồng “bịch” một tiếng, lăn ra đất, ôm ngực giả bệnh. Lãnh đạo công ty chịu không nổi, phải gọi tôi đến giải quyết. Sau khi Lý Hải Dương gặp nạn, công ty đã hỗ trợ tôi 500.000 tệ.
Đối với tôi, họ cũng không tệ. Vậy nên tôi lập tức đến ngay. Vừa đến nơi, tôi thấy mẹ chồng đang lăn lộn trên sàn phòng tổng giám đốc. Hai phó tổng và trưởng phòng nói khô cả miệng, bà ta vẫn bám chặt không chịu đi.
“Không tính cho con tôi tai nạn lao động, hôm nay tôi không đi đâu hết!”
Bạch Nhu cũng bắt đầu rấm rứt khóc.
“Hải Dương nhà chúng tôi xảy ra chuyện lớn như vậy… Giờ đây mẹ góa con côi, không nơi nương tựa… Thật sự không còn đường sống nữa…”
Hừ! Đúng là cho các người mặt mũi quá rồi! Tôi chưa xuất hiện, cô ta đã tự nhận mình là vợ cả. Tôi không nói một lời, lao đến tát cho Bạch Nhu hai cái trời giáng.
“Con khốn này! Cướp chồng tao, còn dám đến công ty của chồng tao gây chuyện! Hôm nay tao xé xác mày!”
Bạch Nhu ôm mặt, nước mắt lưng tròng: “Cô… sao cô đánh tôi chứ?”
Tôi lại tát thêm hai cái.
“Tao đánh mày còn nhẹ đấy! Nếu không phải tại mày xúi chồng tao lái xe đường dài đến Tây Song Bản Nạp, hắn có bị tai nạn không? Còn đòi tiền bồi thường à?”
Bạch Nhu nghiến răng gào lên.
“Tôi không quyến rũ Lý Hải Dương! Anh ta nói đã ly hôn, tôi mới đến với anh ta!”
Tôi cười lạnh.
“Thế à? Nhưng tin nhắn mày gửi cho tao vẫn còn nguyên. Lúc đó mày chửi tao thế nào nhỉ?”
Sắc mặt Bạch Nhu lập tức tái mét. Tôi lôi điện thoại ra, mở bản ghi âm cũ, bật loa ngoài. Giọng chua loét của Bạch Nhu vang lên:
“Con mụ già! Chồng mày ngủ với tao hơn nửa năm rồi! Nếu mày không chịu ly hôn, tao sẽ ngủ với chồng mày ngay trước mặt mày!”
“Con đàn bà thối tha! Chồng mày đang nằm cạnh tao đây này! Có muốn xem không?”
“Thấy ảnh rồi chứ? Tao đang nằm trên giường nhà mày đấy! Chồng mày sướng chớt đi được kìa!”
Cả phòng họp lặng như tờ. Lãnh đạo công ty nhìn nhau, ánh mắt đầy khinh bỉ. Tôi nhếch mép cười khẩy.
“Vậy là “Hải Dương nhà cô” à? Bạch Nhu, mày ngoại tình mà còn ra vẻ sang chảnh, cũng hiếm có đấy!”
Mặt Bạch Nhu lúc trắng lúc đỏ, tịt ngòi hoàn toàn. Mẹ chồng thấy Bạch Nhu thua thế, bật dậy như cá chép quẫy đuôi. Bà ta chỉ vào tôi, hét to:
“Cô lập tức ly hôn với con trai tôi! Ai sinh cháu trai cho tôi, người đó mới là con dâu tôi!”
Được thôi, tôi gật đầu:
“Được! Tôi sẽ lập tức kiện Bạch Nhu ra tòa. Lấy lại toàn bộ tài sản trong thời kỳ hôn nhân, rồi ly hôn ngay!”
Mẹ chồng gào lên, lao thẳng vào tôi:
“Nhà đó là của cháu trai tôi! Cô mà dám lấy, tôi liều mạng với cô!”
Tôi nhanh chóng né sang một bên.
“Bốp!”
Bà ta đập đầu thẳng vào tường. Tôi giả vờ hoảng sợ, ôm ngực.
“Lãnh đạo các anh làm chứng cho tôi nhé. Bà ta sống hay chết, không liên quan gì đến tôi đâu!”
Mẹ chồng trợn mắt, lăn ra bất tỉnh.
————–
