Mẹ chồng cao tay, nàng dâu lột xác - Phần 5
Kiều Từ Từ và người nhà của cô ta, đã chạy đến công ty làm ầm ĩ một trận, tát Lâm Tự một cái rõ đau. Kiều Từ Từ đã mang thai 4 tháng rồi, nhưng từ đầu đến cuối, vẫn không có cái đám cưới hoành tráng nào diễn ra cả. Người nhà cô ta chạy đến công ty làm ầm lên, buộc mẹ chồng đưa tiền rước Kiều Từ Từ vào cửa. Một số đồng nghiệp chạy ra cửa xem náo nhiệt. Lâm Tự chạy ra giữ chặt Kiều Từ Từ:
“Không phải đã đi đăng ký kết hôn rồi sao, em đến quậy phá cái gì vậy hả!”
Mẹ Kiều chỉ vào Lâm Tự mắng:
“Một đồng cũng chưa đưa mà đã đi đăng ký kết hôn, cậu mơ đẹp quá rồi ! Con gái của tôi vốn là một sinh viên tài năng, đây là lần đầu nó kết hôn. Nếu cậu không đưa 88 vạn tiền sính lễ, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!”
Dứt lời, mẹ Kiều lập tức ngồi xuống đất ăn vạ tại chỗ:
“Con gái xinh xắn của tôi bị nhà họ Lâm lừa rồi ! Mấy người phải giải quyết cho tôi!”
Mẹ Kiều ra lệnh cho ba Kiều:
“Ông cầm điện thoại quay phim những người ở đây lại cho tôi. Tôi muốn vạch mặt mấy kẻ này, để cho mọi người thấy: những kẻ này ỷ thế hiếp người như thế nào”
Mẹ chồng không ra mặt giải quyết, mà trực tiếp gọi cảnh sát đến. Khi cảnh sát đến nơi, mẹ chồng để thư ký tự đi kể rõ sự tình. Lâm Tự ngoại tình, Kiều Từ Từ dù biết mình là tiểu tam, nhưng vẫn mặt dày đến Lâm gia ép cưới. Thậm chí cô ta còn ăn cắp bí mật kinh doanh bán lấy tiền, vân vân và mây mây…Thư ký còn quay sang cảnh cáo cả nhà họ Kiều:
“Nếu mấy người đã có gan đánh tráo sự thật, điều hướng dư luận, thì chúng tôi cũng không ngần ngại mà sử dụng pháp luật để đánh lại mấy người”
Thư ký còn đặc biệt nói thêm:
“Tổng giám đốc nói: nếu Lâm Tự muốn kết hôn với cô Kiều, bà ấy không cản. Chỉ là, bà ấy sẽ không chi ra bất cứ phân tiền nào, cũng như không tham dự lễ cưới. Cuộc sống sau này của hay người có tốt hay xấu, thì đều do hai người quyết định”
Nhà họ Kiều không chiếm được chút lợi lộc nào, còn bị bẽ mặt trước bao người. Trước khi rời đi còn đòi Lâm Tự 10 vạn phí phá thai, nếu không sẽ đánh gãy chân hắn. Lâm Tự trở thành trò cười trong mắt nhân viên công ty. Người sáng suốt đều nhìn ra được: hắn đã bị mẹ mình bỏ rơi, người cười nhạo hắn ngày một nhiều. Không đến hai ngày, Lâm Tự đã chuyển về nhà. Hắn chỉ nói rằng: hắn và Kiều Từ Từ đã hoàn toàn cắt đứt, cũng như đứa trẻ kia cũng được xử lý sạch sẽ. Với địa vị của hắn, việc vay 10 vạn cũng không phải việc gì khó khăn. Có lẽ, hắn thấy được ba mẹ Kiều có vẻ không dễ đụng. Nếu hắn không đáp ứng yêu cầu của Kiều Từ Từ, cuộc sống sau này của hắn khẳng định sẽ bị quấy phá không thôi. Ngày ngày bị đôi ba mẹ kia chà đạp đủ đường.
Ngày hôm sau, lần đầu tiên Lâm Tự dậy sớm, làm bữa sáng cho hai đứa nhỏ, ăn xong còn hỏi tôi có muốn cùng hắn đưa con đến trường hay không. Tôi không do dự mà từ chối:
“Hôm nay anh đưa con đi học đi, tôi có việc cần đến công ty sớm”
Hắn giữ tôi lại:
“Tôi đang cho em một bậc thang để đi xuống, em còn muốn cái gì nữa”
Tôi không muốn cãi nhau với hắn trước mặt con nhỏ, nên gạt tay hắn ra, lạnh nhạt nói:
“Giờ tôi phải đến công ty làm việc”
Lúc ăn trưa, tôi gọi điện cho bạn thân:
“Mình muốn rời khỏi nhà họ Lâm”
Nếu còn ở lại lâu, sẽ không tránh được việc bị Lâm Tự quấy rầy. Tôi càng sợ mẹ chồng sẽ ngầm xem chúng tôi là người một nhà. Bạn thân hỏi:
“Cậu có nói với Lý Sơ Nam về vấn đề này chưa? Nếu cậu chuyển ra ngoài, anh ta có đi theo cậu không?”
“Chưa, mình cũng không định nói cho anh ấy biết”
Khi ở cùng Lý Sơ Nam tôi cảm thấy rất kì lạ. Nhìn vào thì thấy rất chu đáo, đặt rất nhiều tâm tư tình cảm, nhưng không có một lời tỏ tình chính thức nào cả. Tôi cứ tưởng rằng, khi mình thật sự thích một người nào đó, ít nhất phải có một lời tỏ tình chân thành, chứ không phải là mập mờ từ ngày này qua ngày khác. Bạn thân nói:
“Vậy thì cậu cứ chủ động tiến tới đi. Tục ngữ có câu, ‘nữ truy nam, cách tầng sa’ mà”
Đúng lúc gần đến sinh nhật của mình, tôi chủ động hẹn Lý Nam Sơ ăn một bữa cơm. Cảm ơn anh dạo gần đây đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong công việc. Tan làm, tôi vừa ngồi vào xe của anh, Lâm Tự không biết từ đâu xuất hiện, chặn trước đầu xe:
“Giang Thập Nguyệt, gan của cô cũng lớn lắm. Còn dám làm loại chuyện này sau lưng tôi”
Tôi cười khinh bỉ:
“Anh vẫn còn xem mình là miếng bánh ngon sao. Loại người rác rưởi như anh, chỉ có ruồi nhặng mới thích vây quanh thôi”
Lâm Tự cũng không chịu yếu thế:
“Mẹ tôi chắc chắn sẽ không cho phép cô đến với cậu ta, trừ khi hai người đều rời khỏi công ty. Lý Nam Sơ, cậu chỉ là một con chó do mẹ tôi nuôi bên người thôi. Còn cô, Giang Thập Nguyệt, với cái trình độ đó của cô, ngoại trừ công ty của tôi, còn có chỗ nào cần cô sao, cô đừng có mà kiêu ngạo”
Lâm Tự dù sao cũng là con trai bà chủ của anh, Lý Nam Sơ không dám đáp trả. Tại tôi mà anh rơi vào tình huống khó xử như vậy, nên tôi vội xin lỗi:
“Thật xin lỗi, chuyện này là do tôi chưa xử lý thỏa đáng”
Tôi bước xuống xe, như chém đinh chặt sắt mà nói với Lâm Tự:
“Vậy bây giờ chúng ta đến gặp mẹ để nói chuyện rõ ràng. Nếu mẹ để tôi ở lại công ty, với điều kiện là phải quay lại với anh, thì tôi sẽ gửi đơn từ chức, và vạch rõ giới hạn với anh ngay lập tức”
Lúc đứng trước mặt mẹ chồng, Lâm Tự cứ như đứa trẻ bị ức hiếp mà mách:
“Mẹ, mẹ đã tốt bụng cho Giang Thập Nguyệt một bậc thang để bước xuống rồi, thế nhưng cô ta không hề biết ơn. Sau khi được nhà mình giúp đỡ, đáng lẽ cô ta phải toàn tâm toàn ý mà chờ con ‘trở về’, để hai đứa trẻ có một gia đình đúng nghĩa. Vậy mà bây giờ, cô ta qua lại với Lý Nam Sơ, muốn vứt bỏ cái gia đình này!”
Tôi cũng nêu ra ý kiến của mình:
“Nếu mẹ giữ con ở lại chỉ vì chờ Lâm Tự ‘quay đầu’, thì con xin phép rời đi. Con không muốn đặt cược hạnh phúc nửa đời còn lại của mình, vào một kẻ ngựa quen đường cũ”
“Cô!”
Lâm Tự không ngờ trong lòng tôi, hắn đã trở nên tồi tệ đến như vậy. Mẹ chồng vẫn bình thản ngồi nghe từ nãy đến giờ, bà nói với tôi:
“Lúc đầu mẹ muốn nhận con là con gái, thứ nhất là vì hai đứa cháu, thứ hai là cám ơn sự đóng góp của con vào cái nhà này. Con muốn lựa chọn thế nào, mẹ không có quyền can thiệp. Con có muốn tiếp tục ở lại công ty làm việc hay không, đều phụ thuộc nào năng lực của con. Sau này con muốn gả cho ai, đều do con tự quyết định”
“Còn cậu” Mẹ chồng liếc nhìn Lâm Tự:
“Đợi khi nào cậu học được cách làm một người chồng tốt, người con hiếu thảo, người cha có trách nhiệm, rồi hãy đi nói người khác!”
Cuối cùng, bà nhắc nhở tôi:
“Lý Nam Sơ có phải người tốt hay không, phải nhìn bằng con mắt thứ 3. Dù sao, con cũng đã làm người vợ tốt 10 năm rồi, những người nội trợ có cái nhìn tương đối đơn giản về con người, và sự việc xung quanh mình. Nên là, hãy quan sát nhiều hơn, xem xét kỹ lưỡng luôn là tốt nhất”
Tôi mời Lý Nam Sơ ăn cơm một lần nữa. Trong lúc ăn, Lý Nam Sơ tặng cho tôi một sợi dây chuyền hoa hồng. Tôi hỏi anh một cách nghiêm túc:
“Sợi dây chuyền này có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Anh cười nhẹ nói:
“Tôi cảm thấy nếu em đeo vào sẽ rất hợp, nên cứ vậy mà mua thôi”
Lý Nam Sơ hỏi tôi có muốn cùng đi xem phim sau khi ăn xong không. Tôi lắc đầu:
“Hôm nay chị họ tôi đến thăm, hẹn anh dịp khác”
Anh tiếc nuối nói:
“Hẹn lần sau nhé”
Sau khi ra khỏi nhà hàng, anh gọi cho tôi một chiếc taxi. Tôi lên xe, bảo tài xế lái một lúc, rồi quay lại đợi ở cửa gara của nhà hàng. Sau khi xe của Lý Nam Sơ lái ra ngoài, tôi đã âm thầm đi theo xe của anh. Nửa giờ sau, xe của Lý Nam Sơ dừng ở trước cửa một trung tâm thương mại. Một cô gái cao ráo xinh đẹp, xách túi lớn nhỏ đang đứng đợi ở đó. Sau khi xuống xe, anh hôn cô gái đó một cái, rồi giúp cô ấy bỏ đồ vào cốp xe. Cô gái ôm lấy tay anh, nở nụ cười hạnh phúc. Đúng rồi, nhìn đời bằng con mắt thứ 3, có thể nhìn rõ được rất nhiều chuyện. Tôi nói với tài xế:
“Đi thôi, đưa tôi về nhà”
Về đến nhà, con trai cầm phiếu điểm vui mừng chạy đến chỗ tôi, như một chú chim nhỏ:
“Mẹ ơi, thành tích môn tiếng Anh của con tiến bộ lắm luôn ! Con còn đạt hạng nhất trong kỳ thi lần này nữa đó”.
Tôi xoa đầu con trai và nói:
“Đại Bảo của mẹ thông minh quá đi. Phần thưởng của mẹ dành cho con, đó là cả nhà chúng ta sẽ đến công viên giải trí vào cuối tuần này”
Con gái cũng chạy đến ôm lấy chân tôi nói:
“Hoan hô! Chúng ta rủ bà nội cùng đi nhé mẹ”.
Tôi gật đầu, mỉm cười hạnh phúc ôm 2 con vào lòng…
———
HOÀN VĂN
“Câu chuyện của Thập Nguyệt đã khép lại, nhưng dư âm từ những lựa chọn, sự phản bội và cả những cú ngẩng đầu đầy kiêu hãnh, vẫn còn vang trong lòng tôi. Cô bước ra khỏi cuộc hôn nhân đổ vỡ, từ hai bàn tay trắng đi học lại, làm lại, yêu lại. Từng bước một, không hối hận, không quay đầu. Nhưng giữa hành trình đó, có một câu nói của mẹ chồng, cứ như một sợi dây kéo về hiện thực: “Nhìn người bằng con mắt thứ ba.”
Vì đôi khi, thứ gọi là dịu dàng, có thể chỉ là lớp ngụy trang của dối trá. Ngay cả Lý Nam Sơ, người đàn ông bước vào đời Thập Nguyệt như tia nắng sau mưa giông, cũng không chắc đã là ánh sáng thật. Cuộc đời vốn không màu hồng, lòng người còn khó đoán hơn ta tưởng. Và có lẽ, điều sâu sắc nhất mà câu chuyện này để lại, không phải là tình yêu, cũng chẳng phải thù hận, mà là trưởng thành. Một kiểu trưởng thành đắt giá, nhưng không bao giờ vô ích.”