Mẹ chồng cao tay, nàng dâu lột xác - Phần 4
“Chồng ơi, là do em bé của chúng ta nhớ anh, nên em mới mang em bé đến gặp anh đó”
Những trò hề của cô ta không những không ảnh hưởng gì đến tôi, ngược lại còn làm mọi người trong công ty ngầm đoán rằng: có thể tôi chính là người cầm quyền tương lai, đang được mẹ chồng bồi dưỡng. Có vẻ mẹ chồng đã từ bỏ Lâm Tự, là con dâu, tôi không những không rời khỏi Lâm gia, mà còn vào làm trong công ty, ý đồ rất rõ ràng.
Để tránh gặp mặt Lâm Tự, buổi trưa tôi mua đồ ăn ở căn tin, rồi mang lên sân thượng ăn cơm. Ở đó, có thiết kế ghế để cho nhân viên ngồi nghỉ, còn có thể che mưa che nắng. Tôi đang nghiêm túc ăn cơm, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện: Lý Nam Sơ không biết từ lúc nào đã ngồi cạnh. Anh mang theo hộp cơm của mình, trong hộp là những cuộn sushi nhìn vô cùng đẹp mắt. Anh mỉm cười hỏi tôi:
“Cô có muốn nếm thử món tôi làm một chút không?”
Lý Nam Sơ là cánh tay phải đắc lực của mẹ chồng, mọi người trong công ty đồn đoán: nếu ‘hoàng tử không chống đỡ nổi tường thành’, thì tương lai anh sẽ trở thành tổng giám đốc. Vì phép lịch sự, tôi gắp một miếng bỏ vào miệng, mùi vị quả thật không tệ. Anh làm rất ngon, một người đàn ông biết nấu ăn hiện nay cũng không nhiều. Lý Nam Sơ ân cần nói:
“Lâm tổng đặc biệt nhờ tôi chiếu cố cô, cô cần gì cứ nói với tôi”
Tôi lịch sự gật đầu. Tôi không cần ai đến giúp mình, tôi muốn tự mình tiến lên phía trước. Tôi rất may mắn, vì trong lúc đang ở vực thẳm của cuộc đời, lại được mẹ chồng trao cơ hội học tập, rèn luyện bản thân. Chặng đường còn lại, tôi muốn bản thân phải tự mình bước đi.
Con của chị Dương làm chung văn phòng với tôi bị cảm cúm, nên vội vàng đến bệnh viện chăm sóc. Chị ấy nhờ tôi giúp đối chiếu một vài số liệu, có việc cần dùng tới vào ngày mai. Tôi hiểu được nỗi lo của một người mẹ khi con mình bị bệnh, nên không ngần ngại mà đồng ý. Dữ liệu này có liên quan đến ngân sách đầu tư, độ chính xác cực kì cao, khiến tôi toát mồ hôi. Chỉ mới làm được một lúc, đầu tôi đã cảm thấy choáng váng. Tôi vươn vai một cái, thì thấy Lý Nam Sơ bưng một cốc cà phê đi tới. Anh đặt ly cà phê bốc khói nghi ngút trước mặt tôi:
“Đây là cà phê do tôi tự pha, đang thiếu một người nếm thử.”
Lý Nam Sơ liếc nhìn màn hình máy tính, sau đó nhìn sơ qua tài liệu trước mặt tôi, cười khẽ nói:
“Phương pháp tính này của cô chậm quá rồi.”
Anh chỉ ra cho tôi thấy điểm mấu chốt của tài liệu, còn nói thêm về những thứ liên quan đến nó, và hướng dẫn tôi sử dụng một số phím tắt, để thuận tiện hơn trong lúc làm việc. Anh dạy một lần, tôi tiếp thu một lần rưỡi. Tôi cười hỏi:
“Có việc gì mà anh không biết làm không?”
Trước đây, tôi từng nhiều lần nghe mẹ chồng kể chuyện về anh. Anh tốt nghiệp một trường đại học danh giá, có kiến thức rộng rãi. Ngoài thành thạo trong công việc, anh còn từng cứu một khách hàng lên cơn đau tim, trong lúc đàm phán hợp đồng. Vì chuyện đó mà anh đã ký được một hợp đồng với số tiền cực lớn. Anh còn là một kiện tướng thể dục thể thao: tennis, bơi lội, bóng rổ đều xuất sắc. Tôi đã được thử qua tay nghề nấu nướng của anh, thậm chí cả pha cà phê mà anh cũng biết. Tôi đùa giỡn nói:
“Vợ của anh chắc cũng là một người hoàn mỹ lắm nhỉ”
Lý Nam Sơ vội vàng nói:
“Tôi vẫn còn độc thân. Lúc học đại học, tôi từng hẹn hò với một người, nhưng về sau thì chia tay, đến bây giờ vẫn chưa có”
Tôi phát hiện lúc anh nói chuyện, ánh mắt luôn chăm chú nhìn mình. Tôi nhanh chóng cúi đầu, nhưng trái tim lại đập loạn xạ. Anh có cảm tình với tôi sao? Tôi không chắc chắn. Mặc dù, anh hơn tôi 2 tuổi nhưng vẫn chưa có gia đình. Còn tôi là mẹ của hai đứa trẻ và đã ly hôn, là loại không được chào đón nhất trên ‘thị trường hôn nhân’.
Anh là một người đàn ông đáng mơ ước của biết bao người. Nếu nhắm mắt để chọn, thì ngàn vạn lần cũng sẽ không chọn trúng tôi. May mắn là anh cũng không nán lại lâu, nói thêm vài lời động viên với tôi, rồi trở về phòng làm việc. Đến tận 12 giờ tôi mới về đến nhà, vừa mở cửa, đã thấy Lâm Tự đang ngồi trên ghế salon ở phòng khách. Hắn lạnh lùng nhìn tôi:
“Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không ? Đã làm mẹ của hai đứa con rồi, mà nửa đêm còn lêu lổng ở bên ngoài”
Từ khi Kiều Từ Từ chuyển đi, Lâm Tự cũng đi theo cô ta. Hôm nay có mặt ở nhà, đoán chừng chắc là cãi nhau, về nhà để không phải nghe mấy lời lải nhải bên tai đây mà. Tôi tức giận đáp lại:
“Dù sao cũng tốt hơn một số người, đã làm cha rồi, mà trình độ làm việc cũng không có. Ở ngoài thì ngoại tình, không có chuyện thất đức nào mà không dám làm, anh không tự nhận thức được những điều mình đã làm hay sao?”
Từ trước đến giờ, tôi chưa từng dùng lời lẽ thô tục để nói chuyện với hắn, Lâm Tự nhất thời không biết nên đáp trả thế nào. Hắn đứng phắt dậy, tức giận nói:
“Giang Thập Nguyệt, cô muốn làm phản có phải không!”
“Tôi về mấy giờ, làm cái gì, thì có liên quan gì đến anh ? Dù tôi có ra ngoài tìm đàn ông, cũng là chuyện bình thường”
Lâm Tự tức giận nói:
“Mẹ tôi giữ cô lại đây, là muốn cô tiếp tục làm dâu ở Lâm gia. Nếu không, cô đã sớm bị tống cổ ra khỏi rồi nhà rồi”
Tôi dừng bước khi đi lên lầu, quay lại nhìn hắn:
“Tôi không nghĩ: mẹ sẽ là một người vô liêm sỉ như anh đâu”
Những ngày kế tiếp, tôi thường xuyên nhận được sự giúp đỡ của Lý Nam Sơ. Tôi không biết: sự giúp đỡ này có phải là ý của mẹ chồng không, hay là sự quan tâm từ đáy lòng của anh. Anh sẽ nhắn tin cho tôi, và nói rằng thịt bằm và cà tím của căn tin hôm nay không ngon, cà tím trộn ven đường vẫn ngon hơn nhiều. Vì để không bị đồng nghiệp trong công ty bàn tán này nọ, anh sẽ đặt hàng và để người giao hàng đưa tới cho tôi. Lúc tôi đến cửa hàng của công ty, để khảo sát tình hình bán hàng, anh sẽ gửi tin nhắn liệt kê tính cách quản lý của từng cửa hàng một, và đề xuất một số phương pháp giao tiếp, để tôi có thể dễ dàng trao đổi. Tàu điện ngầm vào giờ cao điểm lúc nào cũng chật ních người, anh sẽ đỗ xe ở một con hẻm gần công ty, đợi tôi tan làm và chở về nhà. Tôi có hơi xúc động, có thêm chút cảm động.
Tôi chợt nhận ra: từ lúc kết hôn với Lâm Tự, tôi chưa từng được trải nghiệm qua những điều nhỏ nhặt trong hôn nhân này, chưa bao giờ. Tôi muốn ăn tôm, hắn hứa sau khi tan làm sẽ mua cho tôi. Sau khi về nhà với đôi tay trống không, hắn nói:
“Ăn đồ linh tinh không tốt, đừng ăn”
Lúc đi lấy âu phục đặt trước của Lâm Tự, tôi không tìm thấy cửa hàng đó, nên gọi điện hỏi, hắn không chút kiên nhẫn đáp:
“Có chút chuyện cỏn con như vậy mà cũng làm không xong, thì cô còn làm được cái gì nữa?”
Đại Bảo bị bệnh, tôi muốn đưa thằng bé đến bệnh viện, gọi hắn đến chở chúng tôi. Hắn ngay lập tức từ chối:
“Cô tự bắt taxi mà đi, tôi có phải là tài xế của cô đâu!”
Tôi kể cho bạn thân mình nghe về Lý Nam Sơ. Cô nàng phấn khích như đang được nghe một câu chuyện, về giám đốc bá đạo cùng người vợ nhỏ. Bạn thân tràn đầy mong chờ nói:
“Cậu nhất định phải đến với anh ấy, phải để cho Lâm Tự biết mùi vị bị vả mặt là như thế nào”
Tôi còn chưa kịp vả mặt Lâm Tự. Kiều Từ Từ và người nhà của cô ta, đã chạy đến công ty làm ầm ĩ một trận, tát Lâm Tự một cái rõ đau. Kiều Từ Từ đã mang thai 4 tháng rồi, nhưng từ đầu đến cuối, vẫn không có cái đám cưới hoành tráng nào diễn ra cả. Người nhà cô ta chạy đến công ty làm ầm lên, buộc mẹ chồng đưa tiền rước Kiều Từ Từ vào cửa. Một số đồng nghiệp chạy ra cửa xem náo nhiệt. Lâm Tự chạy ra giữ chặt Kiều Từ Từ:
“Không phải đã đi đăng ký kết hôn rồi sao, em đến quậy phá cái gì vậy hả!”
Mẹ Kiều chỉ vào Lâm Tự mắng:
“Một đồng cũng chưa đưa mà đã đi đăng ký kết hôn, cậu mơ đẹp quá rồi ! Con gái của tôi vốn là một sinh viên tài năng, đây là lần đầu nó kết hôn. Nếu cậu không đưa 88 vạn tiền sính lễ, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!”
Dứt lời, mẹ Kiều lập tức ngồi xuống đất ăn vạ tại chỗ:
“Con gái xinh xắn của tôi bị nhà họ Lâm lừa rồi ! Mấy người phải giải quyết cho tôi!”
Mẹ Kiều ra lệnh cho ba Kiều:
“Ông cầm điện thoại quay phim những người ở đây lại cho tôi. Tôi muốn vạch mặt mấy kẻ này, để cho mọi người thấy: những kẻ này ỷ thế hiếp người như thế nào”
Mẹ chồng không ra mặt giải quyết, mà trực tiếp gọi cảnh sát đến. Khi cảnh sát đến nơi, mẹ chồng để thư ký tự đi kể rõ sự tình. Lâm Tự ngoại tình, Kiều Từ Từ dù biết mình là tiểu tam, nhưng vẫn mặt dày đến Lâm gia ép cưới. Thậm chí cô ta còn ăn cắp bí mật kinh doanh bán lấy tiền, vân vân và mây mây…Thư ký còn quay sang cảnh cáo cả nhà họ Kiều:
“Nếu mấy người đã có gan đánh tráo sự thật, điều hướng dư luận, thì chúng tôi cũng không ngần ngại mà sử dụng pháp luật để đánh lại mấy người”
Thư ký còn đặc biệt nói thêm:
“Tổng giám đốc nói: nếu Lâm Tự muốn kết hôn với cô Kiều, bà ấy không cản. Chỉ là, bà ấy sẽ không chi ra bất cứ phân tiền nào, cũng như không tham dự lễ cưới. Cuộc sống sau này của hay người có tốt hay xấu, thì đều do hai người quyết định”
Nhà họ Kiều không chiếm được chút lợi lộc nào, còn bị bẽ mặt trước bao người. Trước khi rời đi còn đòi Lâm Tự 10 vạn phí phá thai, nếu không sẽ đánh gãy chân hắn. Lâm Tự trở thành trò cười trong mắt nhân viên công ty. Người sáng suốt đều nhìn ra được: hắn đã bị mẹ mình bỏ rơi, người cười nhạo hắn ngày một nhiều. Không đến hai ngày, Lâm Tự đã chuyển về nhà. Hắn chỉ nói rằng: hắn và Kiều Từ Từ đã hoàn toàn cắt đứt, cũng như đứa trẻ kia cũng được xử lý sạch sẽ. Với địa vị của hắn, việc vay 10 vạn cũng không phải việc gì khó khăn. Có lẽ, hắn thấy được ba mẹ Kiều có vẻ không dễ đụng. Nếu hắn không đáp ứng yêu cầu của Kiều Từ Từ, cuộc sống sau này của hắn khẳng định sẽ bị quấy phá không thôi. Ngày ngày bị đôi ba mẹ kia chà đạp đủ đường.
————–