Mặt nạ vỡ nát: Gương mật thật của người tôi yêu - Phần 7
“Cố Thanh Từ, anh nghĩ tôi là người đơn giản sao? Anh cố tình ly gián tôi với Trì Yến như thế, liệu có cao thượng không? Đừng nói là tôi không tin lời anh. Dù có thật đi nữa, tôi cũng chỉ nói thế này: ‘Trì Yến, anh làm tốt lắm!’”
Câu trả lời của tôi khiến Cố Thanh Từ choáng váng, đến mức mắt như sắp rớt ra khỏi tròng. Anh ta túm lấy vai tôi, lắc mạnh như muốn làm nước trong đầu tôi chảy ra ngoài.
“Tạ Chiêu Chiêu, Trì Yến chỉ là một tên tiểu nhân!”
Tôi cố vùng ra, nhưng không thoát được khỏi bàn tay mạnh mẽ của anh ta. Vậy thì đừng trách tôi ra đòn không nể nang. Tôi tung một cú đá thẳng vào chỗ hiểm của anh ta.
“Anh ấy dù là tiểu nhân tôi vẫn thích, còn anh? Anh không đáng làm người!
Cố thị cố gắng che giấu, nhưng bê bối vẫn bị phanh phui. Nguyễn Huyền phát trực tiếp trên mạng và đăng hàng loạt ảnh. Có những bức ảnh thân mật của cô ta với Cố Thanh Từ, nhưng cú sốc lớn hơn, là ảnh họ tham gia tiệc thác loạn tập thể. Những bức ảnh bừa bãi, trụy lạc. Hình tượng tốt đẹp mà Cố Thanh Từ gây dựng nhiều năm, tan thành mây khói. Giá cổ phiếu của Cố thị lao dốc không phanh. Tôi lo rằng Trì Yến sẽ nhân cơ hội này mà giáng thêm đòn chí mạng.
“Sao? Không nỡ à?”
Trì Yến lại giở giọng trêu chọc. Tôi không nhịn được véo vào phần thịt mềm bên eo anh, rõ ràng anh biết tôi không có ý đó.
“Trì Yến, anh biết là em không coi trọng tình thân. Nhưng anh không thể giống em.”
Tôi thực sự lo Trì Yến ra tay quá mạnh, cuối cùng khiến hai gia đình hoàn toàn trở mặt.
“Dù anh không phải người tốt, nhưng anh làm gì cũng công khai. Chuyện giành dự án của Cố thị, anh đã nói trước. Việc Nguyễn Huyền gây rối cũng có phần của anh. Nhưng người ta gây rối được, chẳng lẽ chúng ta không được sao? Còn chuyện Nguyễn Huyền dụ dỗ anh ta, không liên quan đến anh. Gia đình họ tự chuốc lấy thôi.”
Có thể đoán được rằng trước đó, mẹ của Cố Thanh Từ đã lừa gạt Nguyễn Huyền, nhưng cuối cùng anh ta không chịu nhượng bộ. Nguyễn Huyền thấy kế hoạch thất bại, nên quyết định chơi cú chót, bất chấp mọi thứ. Nhưng đây là nghiệp của họ, họ phải tự gánh chịu. Ai mà chẳng phải tự vượt qua những thăng trầm trong đời mình?
Tôi rất ít khi hỏi han chuyện của Trì Yến, nhưng qua hiểu biết thông thường, tôi cũng nhận ra rằng: gia đình càng lớn, chuyện càng phức tạp. Quan hệ của anh với gia đình vốn đã không tốt, tôi không muốn vì mình, mà khiến tình hình tồi tệ hơn:
“Chuyện này, dừng lại ở đây được rồi.”
“Không được. Tạ Chiêu Chiêu, làm người phải có nguyên tắc.”
“Nguyên tắc gì cơ?”
“Nguyên tắc của kẻ gây rối”. Trì Yến cười đắc ý.
“Gây rối đến mức, cả nhà họ Cố và nhà họ Trì, không ai dám động vào chúng ta. Nếu ai dám, chúng ta sẽ cắn trả điên cuồng!”
Tôi đỡ trán, nhịn cười. Người tử tế thế này, sao đột nhiên lại học thói côn đồ vậy?
“Anh học cái này ở đâu thế?”
Trì Yến cười hì hì: “Từ em đấy, Tạ Tiểu Chiêu.”
Ngày đó, Trì Yến vô tình đi vào một con hẻm nhỏ. Anh nhìn thấy một cô gái gầy gò, vừa ngậm điếu thuốc vừa cầm côn nhị khúc, rồi lao vào đánh nhau túi bụi. Một mình cô ấy đấu với bốn người và thắng. Thực ra, cô ấy không giỏi đánh nhau lắm, nhưng khí thế áp đảo hoàn toàn. Khoảnh khắc đó, mắt anh sáng lên, như có dòng mấu trong người thức tỉnh! Anh không còn muốn chán đời nữa. Anh cũng muốn đánh nhau. Thế là, anh lôi một người em họ ra đánh, và từ đó không thể dừng lại. Anh ngày càng mạnh mẽ, cả trong gia tộc lẫn trên thương trường, không ai dám động vào anh.
Nói xong, Trì Yến bế tôi lên như bế một đứa trẻ, đặt tôi ngồi lên đùi anh. Anh khẽ nói:
“Tạ Chiêu Chiêu, anh có thể chịu để người khác giẫm đạp mình. Nhưng anh không thể chịu được việc, họ làm tổn thương em.”
Tôi hờn dỗi cắn vào cổ anh, và không dám ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc ấy, hơi thở của chúng tôi hòa quyện trong không gian ẩm ướt. Tất cả những người đã khiến tôi tổn thương trong thời gian qua: Cố Thanh Từ, Nguyễn Huyền, mẹ của Cố Thanh Từ, bạn bè anh ta, và thậm chí cả mẹ tôi, tôi không nghĩ đó là sự bắt nạt. Đối với tôi, đó chỉ là bản chất con người, thứ mà tôi đã sớm nhìn thấu. Nhưng với Trì Yến, anh lại coi đó là những món nợ phải trả. Và anh đã thanh toán từng món một. Tôi cố nhịn không khóc. Cuối cùng, Trì Yến lại nức nở:
“Tạ Tiểu Chiêu, ai muốn làm em tổn thương, phải bước qua xác anh trước.”
Tôi đổi sang cắn vào một bên khác, thầm nghĩ: Không cần đâu. Ngày tươi đẹp thế này, ai lại cần đến xác chứ? Tôi nâng khuôn mặt đẹp trai của Trì Yến lên và hôn mạnh:
“Trì Tiểu Yến, sau này chị cũng có thể che chở cho cậu.”
————
Triển lãm thành phố lần này, không chỉ nhằm giới thiệu Hải Thành ra quốc tế, mà còn thu hút thêm các doanh nghiệp lớn đến đầu tư. Vì vậy, tôi và Trì Yến đều rất bận rộn. Anh được chính quyền thành phố, ủy thác nhiệm vụ thu hút doanh nghiệp. Còn tôi phụ trách công tác truyền thông, và quảng bá hình ảnh thành phố. Ngày khai mạc, lãnh đạo thành phố dẫn rất nhiều khách quý, trong và ngoài nước đến tham quan. Tôi phụ trách thuyết trình và giới thiệu các dự án quan trọng. Vì đối tượng là quốc tế, tôi sử dụng tiếng Anh, đôi khi pha thêm chút tiếng Pháp và tiếng Ý. Các vị khách đều khen ngợi tôi không ngớt, và lãnh đạo thành phố cũng rất hài lòng. So với người dẫn chương trình, tôi am hiểu các dự án hơn và ứng biến linh hoạt hơn. So với người làm kế hoạch, khả năng giao tiếp và phong thái của tôi, cũng nổi bật hơn hẳn. Nhưng quan trọng nhất, vẫn là kiến thức mà tôi tích lũy được. Tôi đã tìm hiểu về văn hóa, nghệ thuật, lịch sử, thời trang, mỹ học kiến trúc, thậm chí cả kinh doanh và tài chính. Vì vậy, nhìn lại, chuyến hành trình đơn độc đầy can đảm của tôi, không phải hoàn toàn vô ích. Để có thể xứng đôi với Cố Thanh Từ, tôi đã cố gắng hết sức để trang bị cho bản thân. Sau này, tôi sẽ tiếp tục học hỏi không ngừng để trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng không còn là vì ai đó, mà là vì chính tôi.
Sau sự kiện, có phóng viên phỏng vấn tôi:
“Xin hỏi cô Tạ, theo cô, điều quan trọng nhất đối với một người phụ trách triển lãm là gì?”
Trước ánh đèn flash nhấp nháy, tôi mỉm cười tự tin và trang nhã:
“Một người phụ trách triển lãm giỏi, cần có nhiều kỹ năng tổng hợp. Nhưng quan trọng nhất, là trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
“Người ta thường nói rằng: con người không phải cỏ cây, ai mà vô tình được? Nhưng tôi luôn tin rằng: cỏ có tình, cây có tình, vạn vật đều có tình. Mỗi triển lãm, dù trưng bày sản phẩm hay tôn vinh văn hóa, nếu đứng từ góc nhìn của các vật phẩm, và để chúng trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, triển lãm đó đã thành công một nửa.”
“Triển lãm hay không nằm ở sự xa hoa hay ồn ào, mà ở chỗ giúp vật phẩm thể hiện đúng bản chất vốn có của nó. Vai trò của người phụ trách, là tạo ra cầu nối hiệu quả giữa vật phẩm và người thưởng lãm.”
Triển lãm thành phố lần này cũng vậy. Nó không chỉ phô diễn sự phồn hoa của Hải Thành hiện tại, mà còn kể về những thăng trầm, khó khăn, vươn lên và cả lạc lối của nó trong quá khứ. Cho dù là thành phố, vật phẩm hay quốc gia, tất cả đều giống như con người, đều trải qua thăng trầm và biến động. Đỉnh cao thì rực rỡ, nhưng đáy vực cũng chính là lúc tích tụ sức mạnh.
Khi xong việc, tôi gặp lại Cố Thanh Từ bên ngoài sảnh triển lãm. Cố thị cũng tham gia lần này, nhưng vị trí không còn như trước. Nếu trước đây, Cố thị luôn ở khu vực trung tâm, thì lần này họ chỉ được sắp xếp ở một góc nhỏ. Sóng gió vừa qua nhanh, nhưng hậu quả để lại không nhỏ. Cổ phiếu của Cố thị rớt thảm hại, dù có sự giúp đỡ từ Trì Yến, họ cũng chỉ gỡ gạc được một phần. Nhưng danh tiếng thì khó lòng khôi phục. Cố Thanh Từ vẫn ăn mặc sang trọng, nhưng thần thái không còn như trước. Anh trông giống như một món đồ quý phủ bụi.
Anh ngập ngừng bước tới và nói: “Em đã làm rất tốt.”
“Ừm, cảm ơn.”
Con đường của tôi ngày càng rộng mở. Tôi càng không muốn lãng phí thời gian, vào những người và việc trong quá khứ. Cố Thanh Từ do dự một lúc, rồi vẫn cất tiếng hỏi:
“Nếu không có Nguyễn Huyền, chúng ta có thể ở bên nhau không?”
Chưa kịp trả lời, tôi đã nghe một giọng khác chen vào:
“Không đâu. Bởi vì cô ấy là Tạ Chiêu Chiêu, sáng ngời như nhật nguyệt, rực rỡ như tinh tú. Còn anh chỉ là kẻ gào thét, vặn vẹo, bò trườn trong bóng tối…”
Tôi vội lấy tay bịt miệng Trì Yến lại:
“Hôm nay là ngày tốt, đừng làm người ta tức chết.”
Trì Yến nhấc tay tôi ra, cười: “Em bịt miệng sai cách rồi.”
Rồi anh cúi xuống hôn tôi, mạnh mẽ và bá đạo, mang theo chút kiêu hãnh phô trương. Tôi không từ chối, cũng không e ngại. Tôi đáp lại anh đầy can đảm. Giữa biển người ồn ào, tình yêu của chúng tôi vẫn sáng ngời và chính trực.
———————-
Ngoại truyện của Trì Yến
Từ nhỏ, cuộc sống của tôi luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng lại vô cùng nhàm chán. Cho đến năm lớp 11, một “yêu tinh nhỏ” chuyển vào trường. Chúng tôi không cùng lớp, nhưng cứ sau mỗi giờ học, cô ấy lại đứng ở cửa sổ lớp tôi mà nhìn chằm chằm. Ánh mắt của cô ấy thật đáng sợ. Hừ, ai sợ ai chứ? Tôi còn biết trưng ra bộ mặt lạnh lùng nữa cơ. Từ nhà ăn, sân bóng rổ đến phòng thí nghiệm, chúng tôi cứ nhìn nhau bằng ánh mắt sắc lạnh như thế.
Tôi bảo đám bạn thân: “Cô ấy có khi thích tao rồi.”
Nhưng rồi tôi tự nhận ra: không phải thích đâu, mà là cô ấy muốn “xử” tôi thì đúng hơn. Và tôi đã đoán đúng. Cô ấy không thích tôi, mà thích vị trí nhất lớp của tôi. Hừm, chỉ với cô ấy thôi sao? Dù vậy, phải công nhận là cô ấy học rất giỏi. Cô ấy học suốt ngày, từ trong lớp đến khi về nhà, còn thắp đèn học đêm. Nghe nói, có lần vì chăm chú đọc sách quá, mà đâm đầu vào cây. Ha ha, với bộ óc như thế mà cũng đòi vượt tôi à? Sau đó, cô ấy không đến lớp tôi “canh” nữa. Tôi bỗng thấy thiếu thiếu, nên bắt đầu “canh” ngược lại cô ấy. Rồi tôi phát hiện ra rằng: cô ấy thiếu tiền đến mức,nếu làm rơi một đồng xu xuống cống, cô ấy sẽ chửi cái cống cả buổi. Cô ấy không ham danh hiệu nhất lớp, mà chỉ cần học bổng. Để kiếm tiền, cô ấy phải làm nhiều công việc cùng lúc. Tôi nghĩ, thời xưa chắc cũng chẳng có đứa trẻ nào khổ hơn thế. Vậy là, tôi quyết định nhường vị trí nhất lớp cho cô ấy. Mỗi lần thi, tôi lại cố tình làm sai vài câu, để điểm của tôi luôn thấp hơn cô ấy hai điểm.
Lần đầu tiên trong đời, trái tim tôi vốn lạnh lùng, lại nảy sinh cảm giác đồng cảm. Và rồi đồng cảm đó, dần trở thành niềm vui và sự yêu thích không thể kiểm soát. Một lần, sau giờ tự học buổi tối, tôi không về bằng xe nhà, mà lang thang vào một con hẻm nhỏ. Ở đó, tôi thấy yêu tinh nhỏ của mình đang đánh nhau. Cô ấy vừa ngậm thuốc lá, vừa vung côn nhị khúc, “hây hây hô hô” rất điệu nghệ. Cô ấy đánh 10 gậy, nhưng có một nửa là tự đánh trúng vào người mình. Tôi không thể diễn tả cảm xúc lúc ấy, tim tôi đập rộn ràng, thấy cô ấy thật ngầu, đôi mắt cô ấy sáng rực, như thiêu đốt tâm hồn tôi. Rồi tôi cảm thấy đau lòng, như thể mỗi cú đánh vào người cô ấy, là đánh thẳng vào tim tôi. Tôi nghĩ mình bị bệnh rồi. Nhưng cũng chính lúc ấy, tôi cảm thấy mình thật sự sống lại.
Từ đó, tối nào tôi cũng theo cô ấy về nhà, nhưng chỉ dám lén lút theo sau, chứ không đủ can đảm đối diện trực tiếp. Và rồi, tôi bị cô ấy ném đá tới tấp như mưa sao băng, suýt vỡ nát trái tim thiếu niên của mình. Sau lần đó, tôi đưa toàn bộ tiền tiết kiệm cho cậu tôi, nhờ ông tài trợ cho cô ấy dưới danh nghĩa Cố thị, cả viện phúc lợi nơi cô ấy sống cũng được hỗ trợ. Tôi còn biết: số tiền cô ấy kiếm được không chỉ dành cho bản thân. Hầu hết số tiền cô ấy kiếm được, đều dành cho bọn trẻ trong viện phúc lợi. Tôi thấy cô ấy giống như một mặt trời nhỏ, vừa sưởi ấm bản thân, vừa chiếu sáng cho người khác. Sau đó, tôi lén viết cho cô ấy một mẩu giấy:
“Chiêu Chiêu như nhật nguyệt, lấp lánh tựa tinh tú.”
Và rồi tôi bị đánh. Cô ấy không từ chối tôi, nhưng lại nói với bạn cùng lớp rằng: tôi đang làm “lung lay ý chí chiến đấu”. Vậy là cô ấy ra tay trước, để chiếm thế chủ động. Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu cho kiếp nạn tình ái của tôi. Tôi đã thua cược với bố mình, và bị gửi ra nước ngoài. Trước khi đi, tôi muốn mời cô ấy ăn một bữa, và hỏi liệu cô ấy có thể chờ tôi không. Nhưng chưa kịp nói hết câu, cô ấy đã lạnh lùng từ chối: “Không rảnh.”
Lời từ chối quá phũ phàng. Tôi lại hẹn vài lần nữa, và cô ấy bảo:
“Dù có ăn cũng đừng mong tôi nương tay, đừng hòng hối lộ.”
Lúc đó, tôi cảm thấy tiếng mẹ đẻ của mình thật vô dụng. Tôi tự nhủ, thôi vậy, cô ấy ngốc thế này cũng tốt. Tôi chỉ hy vọng khi nào tôi trở về, cô ấy mới hiểu ra.
Vụ việc nhà tôi bị trộm, chắc các bạn cũng biết rồi. Hôm đó, tôi đánh Cố Thanh Từ một trận tơi bời. Anh ta nói rất hùng hồn:
“Tạ Chiêu Chiêu đâu thân thiết với cậu, cô ấy yêu ai liên quan gì đến cậu?”
Tôi chẳng biết giải thích thế nào. Cuối cùng, Tạ Chiêu Chiêu tìm đến tôi và hỏi:
“Sao cậu bắt nạt Cố Thanh Từ? Muốn trả thù thì nhắm vào tôi này.”
Tôi tức đến nỗi muốn bốc cháy ngay tại chỗ. Tôi hỏi:
“Tạ Chiêu Chiêu, mắt cậu mù à?”
Cô ấy đáp tỉnh bơ: “Mắt tôi sáng lắm”
Tôi muốn nói: “Thị lực tốt, nhưng IQ chắc chắn thấp”
Hôm đó là lần đầu tiên trong đời, tôi khóc đến mức suy sụp, gần như nhảy sông. Từ đó, năm nào tôi cũng về nước vài lần, chỉ để xem họ đã chia tay chưa. Nhưng dù tôi nói gì, Tạ Chiêu Chiêu cũng không nhận ra rằng: cô ấy đã chọn nhầm người. Nếu tôi nói quá, cô ấy sẽ bảo tôi là nhân vật phản diện độc ác. Tôi chỉ muốn nổ tung cả thế giới. May sao, trời không phụ lòng người, cuối cùng họ cũng chia tay. Nghe tin đó, tôi bỏ hết hành lý, bay về nước trong đêm. Tôi thấy cô ấy ngồi dưới gốc cây, trông như một chú cún con vô gia cư. Tim tôi đau nhói, đau đến mức muốn tự đánh mình.
Tôi cố ý trêu chọc để cô ấy đánh tôi. Quả nhiên, cô ấy đánh thật. Tôi biết cô ấy quen tự mình gánh chịu mọi thứ từ nhỏ. Tôi sợ cô ấy sẽ tự kìm nén, rồi biến thành người không còn biết vui vẻ. Nhưng thật may, cô ấy đánh tôi rất hăng. Khoảnh khắc đó, tôi biết, Tạ Chiêu Chiêu kiên cường, dám yêu dám hận của ngày xưa đã trở lại. Thật may mắn, ông trời từng vùi dập tôi, nhưng cuối cùng cũng không bạc đãi tôi. Tôi vốn định tiến từng bước một, nhưng cuối cùng vẫn phải tỏ tình. Tôi không muốn chờ thêm nữa. Trước đây tôi đã ngu ngốc một lần, không thể để chuyện đó lặp lại. Nếu cô ấy không chấp nhận, tôi sẽ mặt dày theo đuổi đến cùng. Đã khổ suốt mười năm, tôi không muốn khổ thêm nữa. Nhưng không ngờ, cô ấy lại đồng ý ngay. Cô ấy cuối cùng đã nhận ra giá trị của tôi. Tạ Chiêu Chiêu luôn là cô gái thông minh.
Sau đó, tôi đã cưới được mặt trời nhỏ của đời mình. Hôm đó, tôi bao trọn một khu vui chơi, mời tất cả bạn bè thân thiết, và các em nhỏ ở viện phúc lợi. Chúng tôi đã có một ngày rất vui. Bà nội là người duy nhất trong gia đình đến dự, và bà vui như trẻ con. Những người khác tôi không mời, vì sợ họ làm mất vui. Lúc tiệc sắp tàn, bố tôi cũng xuất hiện. Ông đáng lẽ đã đến sớm hơn, nhưng bị vệ sĩ chặn ngoài cửa. Ông mang theo một tập tài liệu. Tôi luôn nghĩ ông không thích Chiêu Chiêu, nên chẳng bao giờ tỏ ra thân thiện. Nhưng hóa ra, ông đến để đưa cho cô ấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Bố tôi nói với cô ấy: “Cảm ơn con, đã dạy bảo Trì Yến rất tốt.”
Dạy bảo? Tôi muốn nhắc ông rằng: cách dùng từ của ông có vấn đề. Nhưng nghĩ lại, cũng đúng. Không có Tạ Chiêu Chiêu, có lẽ tôi đã mãi mãi chán đời, hoặc sống một cuộc đời méo mó, tối tăm. Nhìn tôi bây giờ mà xem, được cô ấy dẫn dắt, tôi sống vui vẻ biết bao. Sau đó, mặt trời nhỏ của tôi đã sinh cho tôi hai mặt trời con: Hạo Hạo và Hi Hi. Hai đứa giống hệt mẹ, sống tươi vui và rực rỡ. Bọn trẻ trong gia đình đều rất thích chúng, mà thật ra là thích Tạ Chiêu Chiêu. Đúng là kiểu “thương mẹ yêu con”. Cô ấy giống như một pháp sư, biết làm đủ loại quần áo đẹp và món bánh ngon. Chúng tôi đều nghĩ rằng: Chiêu Chiêu có thể làm được mọi thứ. Bố tôi vui quá, lại chuyển thêm một phần cổ phần cho cô ấy. Trước đây, gia đình lúc nào cũng lục đục. Nhưng từ khi có Chiêu Chiêu, mọi thứ trở nên hòa thuận và ấm áp hơn.
Bố tôi già đi trông thấy. Ông hay lẩm bẩm rằng: nhà họ Trì đúng là có phước, mới cưới được một cô con dâu như thế.
Tôi đáp: “Đúng thế chứ sao. Bố có biết ai tìm được người vợ này không?”
Vợ này, tôi đã phải trải qua ‘81 kiếp nạn’ mới theo đuổi được đấy!
Còn Cố Thanh Từ? Anh ta vẫn tiếp tục sống đời tối tăm, méo mó. Sau khi tôi và Tạ Chiêu Chiêu sinh con, anh ta cũng kết hôn. Nhưng chưa đầy một năm đã ly dị. Từ đó, anh ta buông thả bản thân, sa vào rượu chè, đánh nhau và hàng loạt scandal. Anh ta không còn quan tâm đến điều gì nữa, ngày ngày chìm đắm trong hối hận, dần dần mục ruỗng và suy tàn. Còn tôi? Tôi lại bắt đầu cầu trời khấn Phật. Tôi hy vọng kiếp sau, ngay lần đầu gặp Tạ Chiêu Chiêu, tôi sẽ dũng cảm nói:
“Anh thích em.”
————–
HOÀN VĂN
“Câu chuyện bắt đầu bằng một bức ảnh phản bội, và kết thúc bằng một ánh mắt chung thủy suốt mười năm. Tạ Chiêu Chiêu đã trải qua cơn bão dữ dội, khi Cố Thanh Từ lột bỏ chiếc mặt nạ tử tế, phơi bày sự dối trá. Nhưng chính trong khoảnh khắc tưởng chừng tận cùng của nỗi đau ấy, cô đã tìm lại được bản ngã, được là chính mình, rực rỡ và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ở phía bên kia của giấc mộng tan vỡ, có một người vẫn luôn chờ cô, Trì Yến. Không cần cô hoàn hảo, không đòi hỏi cô dịu dàng, không ép cô làm người tốt. Anh yêu cả sự sắc sảo, dữ dội, cứng đầu và gai góc của cô. Bởi tình yêu thật sự, không phải là kiểm soát hay chuộc lỗi, mà là để một người được sống đúng là mình, và vẫn được yêu đến tận cùng.”