Ký ức cũng biết phản bội - Phần 4
Người xem bình luận điên cuồng: “Hôn một cái đi! Hôn một cái đi!”
Chủ nhiệm sợ tôi xúc động, lập tức nhắc nhở:
“Thẩm Tri Ý, mặc kệ quan hệ của ba người là gì. Hiện tại, cô phải chuyên nghiệp lý trí dẫn chương trình này cho tôi. Nếu không, đây xem như là sự cố của cô, đài sẽ truy cứu trách nhiệm tiếp theo của cô.”
Các đồng nghiệp dưới đài, cũng đều dùng ánh mắt vi diệu nhìn tôi chằm chằm. Còn nữa, vẻ đắc ý trên mặt Lâm Tô Tô, khoái cảm trả thù tôi trong ánh mắt Giang Doãn. Dường như mỗi người bọn họ đều cho rằng: tôi sẽ phát điên. Nhưng tôi lại yên lặng buông bàn tay cầm kịch bản xuống, cùng mọi người ở hiện trường cười vỗ tay nói: “Hôn một cái đi!
Sắc mặt Giang Doãn lập tức tối sầm. Live stream đã thành công. Mọi người trong đài đều giơ ngón tay cái lên, khen tôi chuyên nghiệp. Chủ nhiệm luôn luôn nói năng thận trọng, tự mình mở chai sâm banh chúc mừng tôi:
“Tiểu Thẩm à, tôi đã nói cô là phúc tướng! Tỷ lệ người xem trực tiếp tối nay, phá vỡ kỷ lục gần mười năm của đài chúng ta, cô cứ chờ thăng chức tăng lương đi.”
Tôi mỉm cười nhận lấy sâm banh chủ nhiệm đưa tới, khiêm tốn nói:
“Là nhờ chủ nhiệm dốc lòng bồi dưỡng mấy năm nay, ly này tôi kính anh trước.”
Chủ nhiệm thích nhất là được tâng bốc, đắc ý lại vênh váo. Nhưng tôi biết, những đồng nghiệp bề ngoài giơ ngón tay cái lên với tôi, sau lưng đều chê cười tôi bị cắm sừng. Chủ nhiệm khen ngợi tôi, cũng chỉ là một con hổ mặt cười. Nhưng không sao, điều quan trọng là tôi đã nắm lấy cơ hội. Sau đêm nay, tôi không còn là người dẫn chương trình không ai hỏi thăm nữa. Đó là nhờ Lâm Tô Tô.
————-
Hồng Kông. Thư ký gõ cửa, đi vào phòng làm việc, cung kính nói:
“Tổng giám đốc Cố, máy bay tư nhân đã sắp xếp xong, lúc nào cũng có thể xuất phát?”
Cố Thời không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm hình ảnh trực tiếp trên TV. Thẩm Tri Ý vỗ tay theo khán giả, cùng hô “Hôn một cái đi”. Đoạn này không biết anh tua đi tua lại xem bao nhiêu lần, ý đồ từ trong mỗi một ánh mắt, động tác của cô tìm được đáp án. Cô có thể ung dung đối mặt với Lâm Tô Tô và Giang Doãn như thế, có phải đã thể hiện rõ: Giang Doãn ở trong lòng cô, cũng không quan trọng như vậy hay không?
Vốn là, lúc anh vừa xem truyền hình trực tiếp, còn lo lắng: Thẩm Tri Ý sẽ bị Lâm Tô Tô làm khó dễ, định bay về làm chỗ dựa cho cô. Nhưng hiện tại xem ra, là anh quá lo lắng. Cố Thời im lặng mím môi cười, thuận tay hút điếu thuốc, dặn dò: “Hủy bỏ lịch trình.”
“Vâng.”
Sau khi kết thúc công việc, tôi từ tòa nhà văn phòng đài truyền hình đi ra, đã là hơn chín giờ tối. Giang Doãn không biết từ đâu chui ra, lập tức vọt tới trước mặt, kéo tôi đi.
Tôi mất rất nhiều công sức mới hất được hắn ra: “Anh làm gì vậy!”
Giang Doãn có chút không khống chế được nổi giận:
“Thẩm Tri Ý, em náo loạn đủ chưa! Cho em bậc thang xuống, em có hiểu hay không?”
Tôi xoa cổ tay bị hắn nắm đau điếng:
“Giang Doãn, cho tới bây giờ, anh vẫn cảm thấy tôi đang giận anh sao?”
Hai tay Giang Doãn phiền não vuốt tóc:
“Nếu không thì sao? Em yêu anh như vậy, căn bản là không thể rời bỏ anh! Đúng, anh thừa nhận, trong lòng anh có Lâm Tô Tô. Khi đối mặt với cô ấy, anh không khống chế được bản thân!”
Hắn dùng hai tay nắm lấy bả vai tôi, ra vẻ chân tình mà tỏ tình:
“Thẩm Tri Ý, sớm chiều ở chung mấy năm nay, anh đã thích em rồi. Cho dù em là con nuôi, anh cũng không quan tâm. Anh cũng không nghĩ tới chuyện hủy bỏ hôn ước, em hiểu không! Đêm nay anh xuất hiện ở đây, là vì giận em, ai bảo em dây dưa không rõ với Cố Thời? Bây giờ, chúng ta coi như huề nhau, em hãy tha thứ cho anh. Chúng ta hòa giải, được không?”
Hắn thậm chí muốn tiến lên ôm, bị tôi chán ghét đẩy ra. Tôi lấy giấy chứng nhận kết hôn từ trong túi ra, ném trước mặt hắn:
“Giang Doãn, tôi kết hôn với Cố Thời rồi.”
Giang Doãn nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay tôi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, mắt trừng to như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt.
“Anh không tin!”
Tôi nhìn hắn:
“Giấy chứng nhận kết hôn ở đây, tôi và Cố Thời đã đăng ký rồi, danh chính ngôn thuận. Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, anh có thể kiểm tra. Hoặc là, bây giờ tôi chứng minh cho anh xem.”
Tôi ở trước mặt Giang Doãn, gọi điện thoại cho Cố Thời. Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Giọng nói dễ nghe của Cố Thời lộ ra sự dịu dàng:
“Em xong việc rồi sao?”
Tôi “Vâng” một tiếng, mở loa. Tôi nhìn khuôn mặt âm trầm của Giang Doãn, nhẹ giọng nói:
“Ông xã, em nhớ anh.”
Không khí rơi vào yên lặng. Giang Doãn siết chặt tay, khớp ngón tay vang lên răng rắc . Đầu bên kia điện thoại, Cố Thời hít sâu như không thể nghe thấy, yết hầu lăn đi lăn lại. Ngay khi Giang Doãn như phát điên, muốn cướp di động của tôi, Cố Thời trầm mặc đột nhiên mở miệng:
“Anh cũng nhớ em.”
Sau khi cúp điện thoại, xe tôi gọi cũng vừa đến. Tôi vòng qua Giang Doãn, lần này hắn không cản. Tôi lên xe, xe chậm rãi khởi động, dần dần rời đi. Từ kính chiếu hậu, tôi nhìn thấy Giang Doãn một mình đứng trong màn đêm, thân thể cứng ngắc như tảng đá, thật lâu không nhúc nhích.
Đường xá về đêm, xe cộ nối đuôi nhau giống như một dải ruy băng lưu động. Kiến trúc hai bên đường, dưới ánh đèn neon chiếu rọi, có vẻ cao lớn mà hùng vĩ. Đèn đỏ phía trước sáng lên, xe cộ lại lưu thông. Tôi nhìn hai ba người trên đường dành cho người đi bộ, những học sinh cùng nhau về nhà, nhớ tới ngày lần đầu tiên gặp Giang Doãn, cũng là trên đường tan học về nhà.
————–
Năm đó, tôi đang học năm ba trung học cơ sở. Tan giờ tự học buổi tối, trên đường bị mấy tên côn đồ ngoài trường chặn lại. Bên trong có một cô gái tóc vàng, trước kia ở cùng cô nhi viện với tôi. Cô ta nhận ra, uy hiếp tôi đóng phí bịt miệng. Nếu không, sẽ đem chuyện tôi là con nuôi nhà họ Thẩm, rêu rao khắp trường.
Lúc ấy, tôi đang học trường dành cho con nhà giàu. Nếu như những người bạn cùng trường biết: tôi chỉ là con nuôi, nhất định sẽ xa lánh. Tôi muốn sống một cuộc sống đàng hoàng, và không muốn sống một cuộc đời bị bắt nạt nữa, không còn cách nào khác là phải giao tiền. Cô ta thấy tôi dễ bị bắt nạt, nên được voi đòi tiên, bắt đầu động chân động tay. Vô tình Giang Doãn đi ngang qua, dùng bóng rổ đập vào đầu. Giang Doãn tháo tai nghe xuống, nhai kẹo cao su nói:
“Mấy đứa con trai các cậu bắt nạt một đứa con gái, còn biết xấu hổ hay không?”
Đám côn đồ kia đều biết Giang Doãn. Bởi vì Giang Doãn là chúa tể nổi tiếng, bọn họ không dám chọc, toàn bộ đều chạy.
Giang Doãn đi tới trước mặt tôi, “Cậu tên Thẩm Tri Ý đúng không.”
Tôi nhìn hắn ngạc nhiên. Hắn cà lơ phất phơ cười:
“Đứng đầu tất cả các môn học toàn khối, là học trò ngoan trong mắt giáo viên, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Tôi nắm chặt vạt áo, không nói gì. Hắn lại đột nhiên cúi người, kề sát vào mặt tôi, thổi kẹo cao su.
“Tôi tên Giang Doãn, sau này tôi che chở cho cậu. Nhưng điều kiện là, sau này tất cả bài tập, cậu đều phải giúp tôi làm.”
Đèn đường mờ nhạt chiếu rọi sau lưng Giang Doãn, tôn lên khuôn mặt tươi cười lưu manh. Nữ sinh mới lớn có lẽ đều sẽ thích hình tượng nam sinh như vậy. Đó là lần đầu tiên tôi động tâm. Giang Doãn cũng trở thành người duy nhất trong trường, biết tôi là con nuôi.
Sau đêm đó, mỗi ngày tan học hắn đều đúng giờ xuất hiện trước cửa lớp, nhét bài tập vào tay tôi, sau đó đưa về nhà. Không ai dám quấy rầy tôi nữa. Lúc ấy tôi thật sự cảm thấy: Giang Doãn đối với tôi không giống với người khác. Ví dụ như: trong trận bóng rổ, hắn chỉ cần tôi đưa nước, bảo tôi giúp hắn lau mồ hôi trên trán. Trời mưa dầm, hắn sẽ cởi áo khoác của mình, trùm lên đầu, dắt theo tôi cùng chạy. Cho đến khi Lâm Tô Tô xuất hiện, tất cả liền thay đổi.
Lúc bốn giờ sáng, tôi bị điện thoại di động đánh thức. Mơ mơ màng màng tiếp điện thoại: “Alo.”
Giọng Cố Thời lại vô cùng tỉnh táo: “Anh đang ở trước cửa nhà em.”
Tôi mở mắt ra, cơn buồn ngủ trong nháy mắt hoàn toàn biến mất. Đi chân trần từ trên giường chạy xuống, kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, trước cửa chính có một chiếc Maybach đang đỗ. Cố Thời mặc áo khoác màu đen, ngồi dựa vào mui xe, một tay giơ điện thoại, một tay kẹp điếu thuốc, đang ngẩng đầu nhìn sang bên này. Trong điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ của anh:
“Bây giờ anh biết em ở phòng nào rồi.”
Tay tôi sờ lên thủy tinh, lạnh như băng.
“Sao anh lại đột nhiên tới đây?”
Tiếng thở của người ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng: “Bởi vì em nhớ anh mà.”
Tôi có chút áy náy nhìn anh qua cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cửa kính nói:
“Tôi nói như vậy vì…”
Anh cướp lời tôi: “Là bởi vì Giang Doãn ở đó, nên em cố ý nói cho cậu ta nghe.”
Giọng nói trầm ổn của Cố Thời mang theo sự dịu dàng, làm cho người ta có cảm giác an toàn vô tận:
“Nhưng anh nhớ em, là thật. Cho nên anh bay trong đêm, chỉ muốn nhìn em một cái.”
Đêm khuya cuối mùa thu, trái tim tôi dường như được cái gì đó sưởi ấm. Tôi biết, là anh lo lắng cho tôi. Cố Thời không tới cửa. Buổi chiều anh còn có một cuộc họp quan trọng phải tham dự, phải bay về Hồng Kông. Mãi cho đến sau khi anh đi thật lâu, lòng tôi cũng không thể bình tĩnh.
Lâm Tô Tô nổi tiếng rất khó mời, nhưng bởi vì cô ta chấp nhận phỏng vấn của tôi, nên danh tiếng được nâng lên tầm cao mới. Sau đó, rất nhiều nghệ sĩ đều chủ động liên lạc với đài truyền hình, muốn hẹn tôi phỏng vấn. Nhà đài tăng lương cho tôi, còn tranh thủ chớp thời cơ, cố ý sáng lập cho tôi một chương trình phỏng vấn độc lập. Bởi vì phong cách phỏng vấn của tôi sắc bén, rất được cư dân mạng hoan nghênh. Cho nên liên tục nửa tháng, chuyên mục của tôi đều đứng đầu về tỉ lệ người xem, hơn nữa còn phá vỡ nhiều kỷ lục. Những người từng coi thường và nói đùa rằng tôi đến Đài bằng cửa sau, giờ đây gặp mặt đều là gọi tôi là “chị Ý”. Ngay cả mẹ tôi cũng vậy. Lần đầu tiên, từ nhỏ đến giờ bà khen tôi:
“Tri Ý, con làm tốt lắm. Sau này, cũng phải vì nhà họ Thẩm mà giữ thể diện, nhớ không?”
Những lời này, vào ngày bà nhận nuôi tôi cũng từng nói…
————–