Ký ức cũng biết phản bội - Phần 3
Tôi siết chặt nắm tay, muốn tới gặp hắn. Trong lúc vội vàng, tôi không để ý phía sau có một người phục vụ bưng khay đi về phía này, tôi đụng phải anh ta. Rượu sâm panh trên khay đổ xuống lễ phục, ngực tôi ướt sũng đến mức gần như trần trụi. Tôi lập tức dùng hai tay bảo vệ ngực. Nhân viên phục vụ đứng dậy, liên tục xin lỗi tôi.
Người vây xem bên cạnh càng ngày càng nhiều. Tất cả họ đều chỉ vào tôi và thì thầm với nhau, mọi người trông như đang xem một trò đùa. Cảnh tượng này trùng lặp với hình ảnh bị bắt nạt trong tâm trí tôi.
Khi còn bé, bởi vì vóc dáng nhỏ nhắn, lại suy dinh dưỡng lâu dài, tôi thường xuyên bị những đứa trẻ lớn hơn một chút, trong cô nhi viện, chặn lại trong ngõ nhỏ để bắt nạt. Khi trời mưa, họ vùi mặt tôi trong vũng nước, ép tôi uống nước bẩn. Còn đổ đá đầy vào giày của tôi, bắt tôi phải đi bộ. Cho nên, khi nhân viên phục vụ tiến lên muốn đỡ tôi, tôi giống như là con chim sợ cành cong né tránh tay anh, sợ tới mức lui về phía sau. Nhưng vừa quay người lại vì xấu hổ, tôi đập đầu vào trong ngực Cố Thời. Không để ý đến sự vùng vẫy của tôi, anh ôm thật chặt, đặt lòng bàn tay ấm áp lên sau đầu tôi, đau lòng nói:
“Anh xin lỗi, anh đến muộn.”
Mọi người ở đây nhìn thấy Cố Thời xuất hiện, đều ngây ngẩn cả người. Họ bắt đầu xì xầm.
“Đây không phải là cháu trai lớn của ông Cố sao? Sao anh ấy lại xuất hiện ở đây?”
“Ông Cố? Là ông Cố huyền thoại trong giới kinh doanh Hồng Kông đúng không?”
“Đúng vậy, anh ta là người thừa kế được chỉ định của ông Cố.”
“Ồ ! Vậy anh ta và con gái nuôi nhà họ Thẩm này có quan hệ gì?”
Dưới ánh mắt mọi người, Cố Thời cởi áo khoác âu phục trên người, đắp lên ngực tôi. Sau đó anh cúi người, trực tiếp bế ngang tôi lên.
“Anh đưa em đi.”
Tôi cảm kích nhìn anh, nước mắt chảy xuống. Cố Thời ôm tôi đi, lúc sắp tới cửa, Giang Doãn đột nhiên xông lên. Hắn chắn trước cửa, nói với Cố Thời: “Thả người xuống cho tôi!”
Ánh mắt Cố Thời sắc bén: “Nếu tôi không thả thì sao.”
Giang Doãn uy hiếp nói: “Vậy anh cũng đừng hòng đi ra khỏi cánh cửa này.”
Hai người giằng co, bầu không khí càng lúc càng căng thẳng. Cố Thời cười khẽ, giọng nói lại lạnh như băng: “Ngăn tôi? Cậu có thể sao?”
Đương nhiên Cố Thời không xem sự uy hiếp của Giang Doãn ra gì, tiếp tục đi về phía trước. Theo mỗi bước anh bước ra, bàn tay Giang Doãn dần dần nắm chặt, hô hấp của mọi người cũng như ngừng lại.
“Tri Ý !”
Giọng của mẹ đột nhiên từ phía sau đám đông vọng đến. Bà vượt qua đám đông, bước nhanh đến trước mặt tôi và Cố Thời. Cố Thời lịch sự gật đầu với bà. Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, mẹ lập tức hiểu, liền cười nói:
“Tri Ý từ nhỏ thân thể đã không tốt. Lúc cậu đưa con bé ra ngoài, đừng để con bé bị trúng gió. Cho dù người khác nói thế nào, Tri Ý vĩnh viễn là con gái nhà họ Thẩm. Cậu hãy đối xử tốt với nó.”
Cố Thời “Vâng” một tiếng, bên môi nở nụ cười tao nhã. Cuối cùng, Giang Doãn bị mẹ tôi kéo đi. Cố Thời đưa tôi đi một cách hoành tráng. Lúc đi ngang qua Giang Doãn, còn cố ý ngoái đầu nhìn lại, ném cho hắn một ánh mắt khinh thường.
Trong nước, Cố Thời không có chỗ ở cố định, đa số ở trong phòng khách sạn nhà mình. Anh đưa tôi về, tự mình pha nước nóng, bảo tôi đừng suy nghĩ gì cả, tắm rửa cho khỏe. Còn sai người mua quần áo mới, đúng size tôi mặc mang đến. Chờ tôi tắm xong đi ra, Cố Thời đã không còn ở trong phòng. Anh để lại một tờ giấy trên bàn trà.
“Anh đi xử lý chút chuyện, lát nữa sẽ về. Em ngủ một giấc thật ngon. Ở chỗ này, sẽ không có người tới quấy rầy em.]
Tôi biết, là Cố Thời muốn cho tôi không gian riêng. Tôi vốn không có ý định ngủ, muốn ngồi ở sô pha chờ anh về, nhưng lại tựa vào gối ôm, ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã tối đen, lác đác mấy ngôi sao treo trên bầu trời đêm. Lúc đứng dậy tấm chăn lông trên người trượt xuống, rơi trên mặt đất. Tôi nhìn chằm chằm tấm chăn trên mặt đất, ngồi yên vài giây.
Giọng Cố Thời liền từ phía sau vang lên: “Em tỉnh rồi.”
Tôi hoảng sợ, cuống quít quay đầu lại, liền thấy Cố Thời đang ngồi trước bàn làm việc, máy tính trên bàn còn sáng màn hình.
Tôi nhặt chăn trên mặt đất lên, hỏi: “Anh về lúc nào?”
Cố Thời nhìn đồng hồ treo tường:
“Đã hai tiếng rồi, thấy em ngủ ngon, không đành lòng đánh thức.”
Tôi ngơ ngác ngồi đó, bình tĩnh lại một lúc rồi nói:
“Cảm ơn vì chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhưng trời cũng muộn rồi, tôi nên về thôi.”
Trong lúc nói chuyện, tôi đã gấp chăn lại và đặt ngay ngắn lên gối. Nhìn thấy tôi chuẩn bị rời đi, Cố Thời lo lắng đứng dậy khỏi máy tính, gọi theo:
“Thẩm Tri Ý, giúp anh một việc được không?”
Cố Thời nói: ông nội anh bệnh rất nặng. Tâm nguyện duy nhất, là có thể nhìn thấy anh đăng ký kết hôn, trước khi qua đời. Anh hy vọng, tôi có thể giúp chuyện này. Cố Thời rất trịnh trọng nói với tôi:
“Anh biết điều này nghe rất hoang đường. Nhưng bây giờ, em cũng cần một người giúp em thoát khỏi sự dây dưa của Giang Doãn, không phải sao?”
“Thẩm Tri Ý, cho anh thời gian một năm, chỉ một năm thôi. Chúng ta ký một thoả thuận. Nếu đến kỳ hạn một năm, em vẫn không thể yêu anh, anh sẽ phối hợp làm thủ tục ly hôn, còn có thể bồi thường thêm một trăm triệu. Đến lúc đó, em có thể cầm số tiền này thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Thẩm, đi làm chuyện mình muốn làm.”
Tôi không muốn đồng ý, nhưng anh cho quá nhiều, điều này rất khó không động tâm. Huống hồ, tôi quả thật cũng cần anh tới giúp, để thoát khỏi Giang Doãn. Nếu không, phía mẹ tôi cũng rất khó khăn. Vậy nên tôi đồng ý.
Ngày tôi và Cố Thời ký thoả thuận, thì cũng đến Cục Dân chính lĩnh giấy chứng nhận. Vì công việc, tôi không đi được, nên Cố Thời cầm giấy chứng nhận kết hôn bay về Hồng Kông, báo cáo kết quả trước. Chúng tôi thống nhất: chờ tôi hết bận việc sẽ cùng anh trở về thăm ông nội.
Từ thực tập đến công tác, tôi đến đài truyền hình gần ba năm, nhưng vẫn không được trọng dụng. Bởi vì quan hệ của nhà họ Thẩm, lãnh đạo đối với tôi coi như cũng nể mặt. Nhưng cơ hội tốt thì không tới phiên tôi, bọn họ chỉ xem tôi như bình hoa. Tiết mục “Chuyên mục đêm nay” là tôi tranh thủ thật lâu, chuẩn bị thật lâu, tốn rất nhiều tâm tư, thật vất vả mới hoàn thành. Tôi rất mong chờ được phát song, nhưng Chủ nhiệm lại đột nhiên nói cho tôi biết, chương trình dừng lại. Anh ta nói: lịch trình tối nay của Lâm Tô Tô có thay đổi, tạm thời rảnh rỗi. Đồng ý đến Đài làm phỏng vấn độc quyền, còn chỉ đích danh tôi làm MC.
Anh ta ra lệnh cho tôi: tạm hoãn tất cả công việc trong tay, toàn lực phối hợp với Lâm Tô Tô, làm tốt buổi phát sóng trực tiếp tối nay. Khoảng một giờ trước khi phát sóng, tôi và Lâm Tô Tô gặp nhau trong phòng hóa trang.
Tôi vì việc chung hỏi: “Cô Lâm, bây giờ có tiện đối chiếu kịch bản không?”
Cô ta nhìn tôi trong gương trang điểm, khẽ mỉm cười: “Được.”
Sau khi bảo thợ trang điểm và các nhân viên khác ra ngoài, trong phòng trang điểm cũng chỉ còn lại hai người: tôi và cô ta.
Cô ta dựa vào sô pha nói: “Tôi nghĩ cô sẽ từ chối phỏng vấn.”
Tôi nghiêm túc đánh dấu kịch bản, cũng không ngẩng đầu lên:
“Cô là nhân vật đứng đầu, cơ hội xuất đầu lộ diện tốt như vậy, vì sao tôi phải từ chối.”
Đó là sự thật. Bình thường kiểu phỏng vấn nhân vật nổi tiếng này, nhóm người dẫn chương trình trong đài thường tranh nhau, căn bản không tới phiên tôi. Cho nên, dù cơ hội này là do người mà tôi rất ghét ban cho, cũng phải nắm lấy. Sau khi đánh dấu chỗ cuối cùng, tôi dừng bút, hỏi cô ta:
“Kịch bản không sai nhiều lắm, cô còn gì muốn bổ sung không?”
Lâm Tô Tô lại trả lời một đằng:
“Thẩm Tri Ý, tối nay tôi chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho cô, chờ mong một chút đi.”
Tôi mãi cho đến khi chương trình phát sóng trực tiếp, tiến hành đến phân đoạn thứ ba, mới biết niềm vui bất ngờ mà Lâm Tô Tô nói. Niềm vui, là chỉ Giang Doãn. Giờ phút này, số người xem trực tiếp đã đột phá lên bốn trăm vạn. Tôi đặt câu hỏi:
“Có rất nhiều cư dân mạng muốn biết, hiện tại cô có độc thân hay không?”
Lâm Tô Tô tươi cười ngọt ngào nhìn về phía ống kính: “Không phải.”
Cô ta hào phóng thừa nhận tình yêu của mình và Giang Doãn, tỉ mỉ liệt kê những ngọt ngào trong tình cảm trước đây của bọn họ, và khẳng định tình yêu dành cho hắn. Bình luận trong phòng truyền hình trực tiếp nổ tung.
“Oa, quán quân, em ủng hộ hai người.”
“Lãng mạn quá đi, mối tình đầu nhiều năm sau gặp lại, phát hiện hai bên vẫn yêu nhau. Đây là phim thần tượng gì vậy !”
Khi bầu không khí lên đến đỉnh điểm, Lâm Tô Tô lại lên tiếng:
“Thật ra, hôm nay anh ấy cũng tới đây.”
Toàn bộ nơi này đột nhiên trở nên náo nhiệt. Mọi người trong khán đài điên cuồng nhìn xung quanh. Cho đến khi ánh mắt Lâm Tô Tô dừng ở một chỗ ngồi phía sau, khóe môi khẽ nhếch:
“A Doãn, anh đồng ý lên sân khấu đứng ở bên cạnh em không?”
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ta, thấy Giang Doãn đứng lên. Ánh mắt của hắn và tôi có vài giây ngắn ngủi giao nhau, lông mày dài nhếch lên, như thế đang trừng phạt và chế giễu tôi. Không ai biết Giang Doãn ở đây. Giờ phút này, ngoại trừ tôi, những người còn lại đều rất sốc.
Một bộ phận người trong đài biết: Giang Doãn hẹn hò với tôi. Xem hot search, xem náo nhiệt là một chuyện, xem ba người chúng tôi đứng cùng một chỗ, lại là một chuyện khác. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả, Giang Doãn hào phóng lên sân khấu, ôm chặt lấy Lâm Tô Tô. Vì cái ôm này của bọn họ, số người trong phòng phát sóng trực tiếp tăng vọt tới sáu triệu, phá vỡ tỉ lệ người xem trong đài gần mười năm.
Người xem bình luận điên cuồng: “Hôn một cái đi! Hôn một cái đi!”
Chủ nhiệm sợ tôi xúc động, lập tức nhắc nhở:
“Thẩm Tri Ý, mặc kệ quan hệ của ba người là gì. Hiện tại, cô phải chuyên nghiệp lý trí dẫn chương trình này cho tôi. Nếu không, đây xem như là sự cố của cô, đài sẽ truy cứu trách nhiệm tiếp theo của cô.”
Các đồng nghiệp dưới đài, cũng đều dùng ánh mắt vi diệu nhìn tôi chằm chằm. Còn nữa, vẻ đắc ý trên mặt Lâm Tô Tô, khoái cảm trả thù tôi trong ánh mắt Giang Doãn. Dường như mỗi người bọn họ đều cho rằng: tôi sẽ phát điên. Nhưng tôi lại yên lặng buông bàn tay cầm kịch bản xuống, cùng mọi người ở hiện trường cười vỗ tay nói: “Hôn một cái đi!
Sắc mặt Giang Doãn lập tức tối sầm. Live stream đã thành công. Mọi người trong đài đều giơ ngón tay cái lên, khen tôi chuyên nghiệp. Chủ nhiệm luôn luôn nói năng thận trọng, tự mình mở chai sâm banh chúc mừng tôi
————–