Ký ức cũng biết phản bội - Phần 1
Trong buổi họp lớp náo nhiệt, khi ly rượu giao bôi còn chưa cạn, bóng hình người cũ bỗng trở về khuấy đảo cả không gian. Tình yêu tưởng chừng bền chặt phút chốc hóa mong manh, đứng trước bờ vực tan vỡ. Giữa giằng xé của tình cũ và tình mới, con tim lạc lối sẽ tìm về đâu?
Một hợp đồng hôn nhân định sẵn, liệu có phải là lối thoát, hay chỉ là một trói buộc khác? Đằng sau những tính toán thiệt hơn, liệu có còn chỗ cho một trái tim được chữa lành?
Mời bạn cùng thưởng thức truyện: “KÝ ỨC CŨNG BIẾT PHẢN BỘI”
————-
Trong buổi họp lớp, mọi người nâng ly cạn chén, không khí vô cùng náo nhiệt. Bạn bè của Giang Doãn ồn ào bày trò, bắt chúng tôi uống rượu giao bôi. Nhưng ngay khi tôi và Giang Doãn khoát tay, chuẩn bị uống xong rượu, cửa phòng bao bị đẩy ra. Người tới là mối tình đầu của Giang Doãn, Lâm Tô Tô. Cô ấy chào hỏi mọi người xong, ngước mắt nhìn Giang Doãn đang ngồi phía đối diện.
“A Doãn, em đã trở về.”
Mọi người sửng sốt vài giây sau, không hẹn gặp mà cùng nhìn tôi. Không khí trong nháy mắt trở nên vi diệu. Bạn bè Giang Doãn cười lạnh:
“Năm đó Giang Doãn bệnh nặng, cô nói chia tay liền chia tay. Mặc kệ cậu ấy sống chớt như thế nào, bây giờ còn trở về làm gì ?”
Lâm Tô Tô bị lời nói làm đau đớn, mắt lập tức đỏ lên. Cô ta đi tới bên cạnh Giang Doãn, yếu ớt gọi một tiếng:
“A Doãn. Anh vẫn còn giận em sao?”
Bàn tay bưng ly rượu của Giang Doãn âm thầm siết chặt, ngón tay trắng bệch. Hắn đột nhiên đưa tay ôm tôi vào lòng, nói với Lâm Tô Tô:
“Vợ tôi có ở đây, cô Lâm đừng nói lung tung.”
Lâm Tô Tô nhìn bàn tay Giang Doãn đặt trên vai tôi, trong nháy mắt nước mắt rơi xuống, thật đáng thương. Cô ta kéo sợi dây chuyền bạc trên cổ ra, mang theo mặt dây chuyền ngọc phật.
Sau khi Giang Doãn nhìn thấy ngọc phật kia, mắt nhíu lại. Tôi cũng nhận ra nó. Là di vật của mẹ Giang Doãn. Từ nhỏ hắn đã đeo bên người, ngay cả tắm rửa cũng không nỡ tháo xuống. Lúc trước tôi còn thấy kỳ quái, không biết tại sao: sau khi khỏi bệnh hắn không đeo nữa, thì ra là tặng cho Lâm Tô Tô.
Lâm Tô Tô gỡ sợi dây chuyền xuống, khóc nói:
“Chuyện chia tay ba năm trước, em rất xin lỗi. Nhưng khi đó em không còn lựa chọn nào khác, em phải theo đuổi ước mơ của mình. Nhưng anh còn nhớ lúc trước, anh đã nói gì khi tặng em mặt dây chuyền ngọc phật này không? Anh nói: cho dù chúng ta ầm ĩ như thế nào nào, chỉ cần em đưa ngọc phật ra, anh sẽ quay về bên cạnh em.”
Đáy mắt cô ta hiện lên tia hy vọng, run giọng nói:
“A Doãn, bây giờ em nguyện ý buông bỏ tất cả quay về tìm anh, còn anh thì sao? Anh có nguyện ý cưới em không?”
Giang Doãn nhìn chằm chằm ngọc phật trong tay Lâm Tô Tô, bàn tay siết chặt vai tôi. Tôi nhăn mày vì đau. Lâm Tô Tô thấy Giang Doãn chậm chạp không nói lời nào, như là tan nát cõi lòng, cắn chặt môi run rẩy:
“Em biết đáp án của anh rồi. Sau này, em sẽ không tới quấy rầy anh nữa.”
Lâm Tô Tô đặt mặt dây chuyền ngọc phật lên bàn trước mặt Giang Doãn, xoay người khóc chạy ra ngoài. Cửa phòng bao bị đóng sầm lại, giống như ngăn chặn không khí bên ngoài, cả căn phòng đều bị đè nén muốn chớt. Nhưng ngay lập tức, Giang Doãn cầm mặt dây chuyền ngọc phật trên bàn lên, mạnh mẽ đứng dậy. Trong lòng tôi bất an, giữ chặt tay hắn: “Giang Doãn?”
Hắn nắm chặt ngọc phật trong lòng bàn tay, sau khi hạ quyết tâm rất lớn, tách từng ngón tay của tôi ra:
“Tri Ý, anh sợ cô ấy xảy ra chuyện.”
Giang Doãn đuổi theo Lâm Tô Tô mà không nhìn lại. Những người còn lại cũng không nhịn được, chạy theo ra ngoài xem. Tôi bị bạn bè của Giang Doãn kéo đi. Người bạn đó vội la lên:
“Tri Ý, cô còn không mau đi tìm người về! Lâm Tô Tô cứ như là tâm ma của Giang Doãn ấy, cậu ấy không khống chế được bản thân mình.”
Tôi bị anh ta kéo tới đại sảnh của khách sạn. Đúng lúc nhìn thấy trước cửa khách sạn, Giang Doãn liền kéo Lâm Tô Tô vào lòng. Cô ta ghé vào trong ngực hắn, khóc lóc thảm thiết:
“A Doãn, em biết ngay là anh không buông bỏ em được!”
Tôi tận mắt nhìn thấy, hai tay Lâm Tô Tô ôm chặt cổ Giang Doãn, kiễng mũi chân, chủ động hôn lên môi hắn. Mà hắn cũng không hề cự tuyệt, còn không kìm lòng được mà ôm eo cô ta, mãnh liệt đáp lại. Trong đại sảnh khách sạn, những người xa lạ vây xem khác đều lấy điện thoại ra chụp ảnh, ghi hình. Có hai nữ sinh kích động thảo luận không thôi.
“Mau nhìn kìa! Đó không phải là quán quân thế giới Lâm Tô Tô sao? Oa! Bạn trai cô ấy đẹp trai quá!”
“A ! Ngọt ghê! Đây là tình tiết phim thần tượng gì vậy!”
Bọn họ không ai biết, tôi mới là vợ chưa cưới của Giang Doãn. Tôi như một chú hề đứng ở đây, bị những người bạn học vây xem. Bạn bè của Giang Doãn nhìn không vừa mắt, muốn đi kéo người, bị tôi cản lại. Tôi nhìn hai người hôn nhau không rời, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ:
“Cho dù anh kéo được người trở về, nhưng trái tim không còn hướng về nhau, có ích gì nữa.”
Tôi thích Giang Doãn suốt mười năm, lúc hắn bị bệnh nặng suýt chớt, cũng không rời không bỏ. Nhưng giờ khắc này, bất chợt mọi tình cảm liền tiêu tan.
Giang Doãn một đêm không về. Tôi ngồi trên sô pha trong phòng khách nhà hắn cả đêm. Mãi cho đến trưa ngày hôm sau hắn mới trở về, quần áo trên người cũng đã thay mới. Khi nhìn thấy tôi, hắn sửng sốt. Sau đó, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, cười hỏi tôi:
“Em đến lúc nào? Sao không nói trước với anh một tiếng.”
Hắn thong dong đi qua trước mặt tôi, đến tủ lạnh lấy một chai soda ướp lạnh, vặn nắp uống liền vài hớp. Tôi sờ chiếc nhẫn đính hôn trên ngón giữa, hỏi hắn:
“Tối qua, anh và Lâm Tô Tô lên giường chưa?”
Giang Doãn siết chặt chai nhựa trong tay, quay đầu nhìn tôi:
“Thẩm Tri Ý, em muốn nói gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo.”
Tôi nhìn vết hôn trên cổ hắn, chua xót cười cười: “Đã không còn gì muốn nói nữa.”
Tôi tháo nhẫn đính hôn trên tay ra. Còn nhớ rõ đêm đeo nó lên, tôi cũng từng kích động vui sướng. Tôi cúi người, đặt nhẫn lên bàn trà. Giang Doãn bước nhanh tới, như không hề biết nỗi đau của tôi, chỉ vào nhẫn hỏi:
“Em đây là ý gì? Vì tối hôm qua anh ở cùng Tô Tô, nên hôm nay em cố ý tới bới móc đúng không ? Thẩm Tri Ý, cũng không phải ngày đầu tiên em biết anh yêu cô ấy. Lúc trước em không so đo, nhất định muốn cùng anh đính hôn, bây giờ sao lại không nhịn được?”
Tôi nhìn Giang Doãn:
“Hai người đã từng là quá khứ, tôi có thể chấp nhận. Nhưng bây giờ, sự phản bội của anh là ngoại tình, tôi không thể chấp nhận.”
Trên mặt hắn hiện vẻ chễ giễu:
“Được, chịu không nổi thì chia tay. Thẩm Tri Ý, em ngàn vạn lần đừng mong anh dỗ dành em, anh không có kiên nhẫn.”
Trước kia mỗi lần cãi nhau, tôi đều chủ động lấy lòng hắn. Cho nên hai chữ chia tay, hắn nói quen rồi. Dường như chắc chắn tôi sẽ không thật sự rời khỏi hắn.
Trong lúc giằng co, Lâm Tô Tô gọi điện thoại đến. Tay Giang Doãn run rẩy chạm vào loa ngoài. Ở đầu dây bên kia, Lâm Tô Tô khóc lóc nói:
“A Doãn, hình như có một người đàn ông theo đuôi em, em thật sự rất sợ…”
Giang Doãn lập tức khẩn trương: “Em ở đâu? Gửi vị trí cho anh, anh lập tức qua đó.”
Anh ta phớt lờ tôi và quay người rời đi, khi nói chuyện với Lâm Tô Tô. “Rầm”, cửa lớn bị đóng lại. Giang Doãn lại một lần nữa vì Lâm Tô Tô, bỏ rơi tôi. Nhưng hắn còn không biết, lúc này đây, tôi sẽ không quay đầu lại.
——–
Buổi tối, tôi một mình ở quán bar uống rượu, vịn tường nhà vệ sinh nôn đến mệt lả. Đứng trong hành lang, tôi bị một người đàn ông xa lạ quấy rầy, Cố Thời đột nhiên xuất hiện. Thân hình cao lớn của anh chắn trước mặt tôi, bảo người đàn ông kia cút. Người đàn ông đó đành phải rời đi trong tức giận. Cố Thời xoay người, đỡ lấy tôi đang ngả nghiêng:
“Vì cái tên Giang Doãn đó, mà chà đạp bản thân như vậy sao?”
Thân thể tôi tựa vào tường, ngẩng đầu nhìn lên. Quai hàm rõ ràng, sống mũi cao, anh đang nhìn xuống tôi. Tôi có chút kinh ngạc:
“Không phải anh đang ở Hồng Kông sao?”
Ánh mắt Cố Thời bình tĩnh, nhưng có sức thuyết phục: “Tôi thấy hot search rồi.”
Tối hôm qua, có người đăng ảnh Giang Doãn và Lâm Tô Tô hôn nhau lên mạng, lọt vào hot search. Hiện tại, cộng đồng mạng đều ủng hộ cặp đôi này, cứ như tôi mới là người thứ ba chen chân. Tôi có chút quẫn bách:
“Thì ra sự mất mặt cũng đã bay đến Hồng Kông rồi.”
Lúc đầu tôi gục xuống, Cố Thời đã kịp thời đưa tay nâng lên. Tôi nhìn mũi giày sắp chạm vào anh, nhỏ giọng nói:
“Cố Thời, tôi hối hận rồi ! Lẽ ra lúc trước nên nghe lời khuyên của anh.”
Tôi và Cố Thời, Giang Doãn là bạn học cấp ba. Lúc trước, Cố Thời không ủng hộ chuyện tôi và Giang Doãn ở bên nhau, là tôi không nghe. Hôm nay nhận được kết cục quá thảm. Cố Thời trầm mặc vài giây, đột nhiên ấn đầu tôi vào ngực anh. Cách lớp áo khoác, tôi nghe thấy tiếng tim Cố Thời đập rất nhanh, giọng nói trầm ổn vang lên:
“Bây giờ cũng không muộn, Thẩm Tri Ý, tôi trở về là vì em.”
….
————–