Kiếp này hạnh phúc: Cuộc đời mới, tình yêu mới - Phần 7
Trong màn lệ nhòa, tôi thấy một bóng hình quen thuộc, là Lý Quỳnh Hoa. Cô ta rụt rè nhìn tôi:
“Nhưng chị phải cho tôi tiền, tôi đi theo Chu Hoành khổ quá rồi, cần tiền. Chu Hoành quá thất đức. Tìm cho con bé nhà tử tế còn đỡ, đằng này lại tìm một thằng ngốc.”
Hy vọng trong tôi lại nhen nhóm, tôi móc hết tiền trên người đưa cho cô ta, cuối cùng cũng biết được nơi ở của Tiểu Phượng. Chu Hoành bán con bé vào một vùng núi nghèo hẻo lánh, đến đường đi còn chưa có. Chúng tôi dẫn theo một nhóm người, đi xe lừa cả ngày, đến tối mịt mới tới nơi. Vừa vào cửa, đã thấy Tiểu Phượng đang bị một bà già mắng mỏ, dạy con bé cách làm một người vợ tốt. Tay Tiểu Phượng sưng đỏ, đang lau nước dãi cho một cậu bé trai có ánh mắt đờ đẫn. Tôi xông lên đẩy bà già kia ra, ôm chặt Tiểu Phượng vào lòng. Tiểu Phượng tủi thân khóc lớn, sau đó lại an ủi tôi:
“Mẹ, đừng lo, con không sao hết ! Mấy ngày nay, con vẫn luôn tìm cơ hội bỏ trốn!”
Triệu Dương đưa cho con bé một vốc kẹo sữa Đại Bạch Thỏ:
“Tiểu Phượng, mẹ muốn đón con ra ngoài đi học đấy, con có muốn đi không?”
Tiểu Phượng vui vẻ ăn kẹo:
“Con muốn đi ạ.”
Chúng tôi bồi thường cho bà già kia một khoản tiền, đưa Tiểu Phượng về lại trấn Tứ Thủy. Cả nhà cuối cùng cũng đoàn tụ. Tôi gọi bố mẹ và Tiểu Phượng đến quán ăn của Lão Triệu, mọi người ngồi quây quần ăn bữa cơm vui vẻ. Chúng tôi tay trong tay thông báo quyết định kết hôn, bố mẹ vui mừng đến rơi nước mắt. Họ chưa bao giờ nghĩ: tôi có thể ra ngoài gây dựng sự nghiệp, càng không ngờ tôi còn có thể tái hôn. Vì chuyện tôi ly hôn, họ vẫn luôn bị người trong trấn coi thường. Lão Triệu vẫn vẻ mặt nghiêm nghị ít nói đó. Tóc ông đã điểm bạc, chỉ luôn miệng nói “Tốt”, hết chén này đến chén khác uống rượu, mặt đỏ bừng. Tôi biết, trong lòng ông cũng rất vui.
Chúng tôi ngồi trong phòng riêng, kể về những trải nghiệm bên ngoài. Lão Triệu biết tôi mở quán ăn Tứ Xuyên, cứ khen tôi có tiền đồ, đã học được chân truyền của ông. Ăn cơm xong, chúng tôi định đưa mấy người lớn tuổi đi hóng gió, Lão Triệu lại xua tay. Ông cầm bao thuốc lá đắt tiền Triệu Dương tặng, gặp người quen trong trấn là lại mời một điếu.
“Hầy, thằng phá gia chi tử nhà tôi mua đấy. Nó giờ làm lãnh đạo nhỏ ở nơi khác rồi, không biết gặp vận may chó ngáp phải ruồi gì nữa! Con dâu tôi là người giỏi giang, mở quán ăn Tứ Xuyên ở bên ngoài rồi. Thực ra, học được chân truyền của lão Triệu tôi, mấy món đơn giản cũng đủ dùng rồi.”
Vì chuyện của Triệu Dương, ông bị người ta chỉ trỏ gần nửa đời người. Bây giờ, cuối cùng cũng có thể ưỡn thẳng lưng rồi. Con của lão Triệu ông đây không phải côn đồ, lưu manh. Chiếc ô tô đậu trước cửa quán ăn, người trong trấn vô cùng ngưỡng mộ, sờ đông sờ tây, ngó nghiêng nhìn ngó.
“Ái chà, Hạnh Vân ly hôn đúng là sáng suốt. Giờ tìm được người tốt thế này, chứ nếu còn ở với Chu Hoành thì khổ rồi.”
“Tôi đã nói Hạnh Vân là người có phúc khí mà. Cảm giác bây giờ còn trẻ hơn trước cả chục tuổi ấy chứ, cuộc sống ngày càng sung túc!”
Ngày hôm sau, Chu Hoành dắt theo Chu Mãn, tập tễnh xuất hiện trước cửa nhà tôi. Hắn cầm một xấp tiền đưa cho tôi, mặt dày nói:
“Hạnh Vân, tôi nghe cả rồi, cô mở quán ăn còn định đưa cả Tiểu Phượng đi đúng không?”
Tôi lườm hắn một cái:
“Liên quan gì đến anh?”
Mắt hắn lóe lên vẻ tính toán:
“Chúng ta dù sao cũng từng là vợ chồng, con bé Tiểu Phượng kia thì làm được gì. Con trai mới là quan trọng nhất. Đợi sau này cô trăm tuổi, chẳng phải vẫn dựa vào con trai sao, cô cũng đưa nó đi đi.”
Triệu Dương tức đến bật cười lạnh:
“Hạnh Vân không còn liên quan gì đến các người nữa, tôi khuyên anh bớt tính toán đi.”
Chu Hoành hai mắt đỏ ngầu:
“Mày tưởng tao không biết mày nghĩ gì hả? Mày sợ sau này con trai tao chia tiền của mày, đúng không?”
Chu Mãn nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt âm u tính toán y hệt bố nó, khiến tôi nổi da gà. Nó khóc lóc om sòm, ăn vạ dai dẳng, cũng đòi ra ngoài đi học. Ôm chân tôi gào khóc. Dù sao nó cũng là con tôi, nói lúc này không hề dao động chút nào là nói dối. Triệu Dương thấy tôi im lặng, tưởng tôi do dự, bèn dịu giọng nói:
“Hạnh Vân, anh tôn trọng ý kiến của em.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Chu Mãn, nói từng chữ một:
“Lúc đó, là con tự chọn đi theo Chu Hoành, cũng là con chê mẹ làm mất mặt con. Chu Mãn, đường con tự chọn thì tự mình đi hết đi, đừng trách người khác.”
Chu Hoành giả nhân giả nghĩa định đưa tiền sính lễ cho tôi, tôi “phì” một tiếng:
“Tiền này anh giữ lại mà mua quan tài đi!”
Chu Hoành im lặng được mấy ngày. Sau vụ của Tiểu Phượng, người trong trấn ai cũng chửi Chu Hoành té tát. Nói anh ta đúng là muốn tiền đến phát điên rồi. Cũng có mấy người thích tỏ vẻ hiểu chuyện, phân tích:
“Chu Hoành đúng là thiển cận, Tiểu Phượng ra ngoài ăn học thành tài, lúc đó gả đi chẳng phải được nhiều tiền thách cưới hơn sao? Gấp gáp làm gì cơ chứ.”
Bên ngoài thay đổi từng ngày, nhưng dường như con người ở đây vẫn vậy. Tiểu Phượng tuyệt đối không thể ở lại đây thêm nữa. Ngay trước ngày cả nhà chúng tôi chuẩn bị lên đường, lại có chuyện bất ngờ xảy ra. Chu Hoành tìm đến tòa soạn báo bóc phốt, nói tôi: chê mẹ chồng bị liệt nên đã ngoại tình với Triệu Dương. Rồi ham giàu sang mà bỏ chồng bỏ con, sau khi phất lên còn cấu kết với nhân tình đánh chồng cũ. Trên báo đăng cả ảnh, miêu tả tôi một cách sinh động, như một thứ cặn bã của thời đại. Tin tức đàn ông bỏ vợ bỏ con thì đầy rẫy, nhưng phụ nữ bỏ chồng bỏ con lại là một tin cực kỳ giật gân.
Tờ báo vừa ra đã gây chấn động không nhỏ, những kẻ muốn viết mấy bài giật gân ùn ùn kéo tới. Lão Triệu nói với tôi, Chu Hoành dùng số tiền bất nghĩa kia mời một đám người đi ăn tiệm, xì xào bàn tán gì đó trong phòng riêng. Tin đồn lan nhanh như nước sôi, người trong trấn biết rõ sự tình thì không sao. Nhưng dần dần, cả đối tác làm ăn của Triệu Dương cũng hỏi đến chuyện này. Trong phút chốc, chúng tôi chẳng khác nào chuột chạy qua đường, ai cũng ghét. Làm liên lụy đến xưởng của Triệu Dương mất mấy đơn hàng lớn, quán ăn cũng vắng khách đi trông thấy. Tôi không thể nuốt trôi cục tức này, liền tìm một tờ báo giải trí có lượng phát hành lớn, vung tiền lên trang nhất, tít đầu. Tôi kể lại toàn bộ sự thật từ đầu đến cuối.
Chuyện này hai bên mỗi người nói một kiểu, qua lại vài lần liền kinh động đến một chương trình phát thanh, về đời sống người dân. Gió xuân cải cách thổi vào trấn nhỏ, điều này rất phù hợp với giá trị mà chương trình muốn truyền tải. Ngày hôm đó, người trong trấn bật đài lên, liền nghe thấy giọng kể chậm rãi của tôi. Tôi kể về những năm tháng hi sinh khi lấy Chu Hoành. Kể về việc anh ta đã phản bội tôi ra sao, và sự tuyệt vọng, nản lòng của tôi đối với cái gia đình ban đầu đó.
Kể về lần đầu tiên, tôi tập viết nguệch ngoạc tên mình. Kể về những ngày tháng vào Nam, tôi đã cố gắng hết sức để dành tiền, thức khuya làm việc trong nhà máy như thế nào. Kể về tôi và Triệu Dương đã dựa vào nhau, gửi gắm nỗi nhớ qua từng lá thư ra sao. Kể về việc tôi đã đi sớm về khuya, từ một gánh hàng rong bán tương ớt, đến mở một quán ăn nhỏ như thế nào. Kể về việc tôi đã chứng kiến: sự thay đổi vĩ đại như sử thi ở vùng ven biển. Trên mảnh đất đầy biến động này, đã thấy vô số câu chuyện đổi đời ngoạn mục. Những người trẻ chăm chỉ, ngồi trên phà, trên tàu hỏa, lặn lội đường xa đến vùng ven biển. Chúng tôi hai bàn tay trắng, thứ duy nhất có là quyết tâm thay đổi vận mệnh.
Buổi phỏng vấn rất dài, nói xong tôi đã nước mắt giàn giụa. Tất cả mọi người trong phòng thu đều vô cùng xúc động. Trên đường về nhà, tôi và Triệu Dương ôm nhau dưới ánh hoàng hôn. Những năm tháng gian khổ vượt khó đi lên đó, cuối cùng đã trở thành tấm huân chương cho sự thành công của chúng tôi. Cuối cùng, tôi và Triệu Dương đã lấy lại được danh dự, các tờ báo lớn nhao nhao kéo đến trấn tìm hiểu. Người dân trấn Tứ Thủy nhận quà xong, ai cũng làm chứng nói tốt cho chúng tôi rất nhiều. Con người ta vốn thích thêm hoa trên gấm mà. Gia đình Chu Hoành không thể ở lại trấn được nữa. Anh ta tức tối đập đùi một cái, cũng quyết định ra ngoài làm ăn lớn. Anh ta lái chiếc xe ba bánh cũ của nhà vào thành phố, mang theo cả Lý Quỳnh Hoa và Chu Mãn. Vài ngày sau, chỉ có một mình Lý Quỳnh Hoa khóc lóc thút thít trở về. Hóa ra, khi xe đi qua một con dốc đứng thì bị lật, Chu Mãn rơi xuống vực mất tại chỗ. Chu Hoành vẫn còn thở, nhưng cũng chẳng khác gì người chớt. Anh ta bị liệt toàn thân.
Lòng tôi có chút nặng trĩu vì Chu Mãn. Tôi biết nó và bố nó như đúc từ một khuôn ra, nhưng xét cho cùng, nó vẫn là con tôi. Triệu Dương giúp tôi lo liệu đám tang cho Chu Mãn. Tôi suy sụp mất mấy ngày, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, cuộc đời này tôi còn rất nhiều việc phải làm. Bao chuyện xưa cũ lại hiện về trước mắt. Lẽ nào, đây chính là cái mà người trong trấn hay nói, nhân quả báo ứng?
Số phận thật trớ trêu, giờ đây người nằm trên giường lại là Chu Hoành. Tôi quyết định đến thăm anh ta lần cuối. Khi đẩy cửa bước vào, tôi thấy Lý Quỳnh Hoa mặt đỏ bừng, môi như tô son, trông có lại chút sức sống. Còn người đàn ông bệnh nhân ở giường bên cạnh, thì ánh mắt né tránh. Trong lòng tôi đã hiểu rõ. Tôi đã từng giúp đỡ sự nghiệp của anh ta, sinh con đẻ cái cho anh ta. Vậy mà khi tôi còn chưa nhắm mắt, anh ta đã ngoại tình với người khác.
” Tôi…” Đôi mắt vẩn đục của anh ta rưng rưng lệ, cả người bao trùm một vẻ sắp chết.
“Chu Hoành, những đau khổ tôi từng phải chịu đựng, bây giờ anh đều đã nếm trải qua cả rồi. Cảm giác thế nào?”
Trong đôi mắt vàng vọt của anh ta lóe lên sự không cam lòng, tủi nhục và tức giận, chỉ là không thể cử động được nữa. Bụi trần việc cũ, tôi đã buông bỏ cả rồi. Khoảnh khắc bước ra khỏi phòng bệnh này, tôi biết cuộc đời mới của mình còn rất dài phía trước. Lý Quỳnh Hoa gọi tôi lại, trên mặt lộ vẻ cẩn thận dò hỏi:
“Chu Hoành giờ thành người thực vật rồi, tiền trong nhà cũng sắp tiêu hết. Nếu chị đồng ý, tôi định từ bỏ điều trị…”
Tôi nhận ra: từ đầu đến cuối, thực ra tôi chưa từng hận người phụ nữ này. Cô ta dựa dẫm vào hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, cuối cùng vẫn là công cốc cả. Cũng chỉ là một người đáng thương chưa từng thực sự tỉnh ngộ. Tôi đưa cho cô ta một khoản tiền:
“Cô mới là vợ anh ta, cô quyết định thế nào cũng được.”
Rất nhanh sau đó, tôi và Triệu Dương đưa cả nhà lên đường trở về. Chúng tôi giống như hàng triệu người trong dòng chảy của thập niên 80, nắm tay nhau hướng tới tương lai tươi sáng. Đón chào sự thay đổi lớn lao, khi kinh tế đất nước cất cánh bay cao.
—–
HOÀN VĂN
“Có lẽ, nếu không ra đi một lần, Vương Hạnh Vân sẽ mãi mãi không nhận ra: mình từng sống mòn đến mức nào. Lần này, cô đã chọn khác. Cô chọn sống. Sống ngẩng cao đầu, sống không xin phép ai, như thể từng nhịp tim đều là tiếng tuyên ngôn dứt khoát. Và người dám đứng cạnh cô, không phải là một “giáo viên gương mẫu”. Mà là Triệu Dương, người đàn ông từng bị cả trấn gán cho hai chữ “lưu manh”, nhưng chưa từng một lần quay lưng với cô. Kiếp trước, Hạnh Vân đã thua thảm hại trong ván bài cuộc đời. Kiếp này, cô không chỉ thắng, mà còn thắng một cách đầy ngoạn mục, rực rỡ và lẫm liệt, để lại một dấu ấn không thể phai mờ.”