Kiếp này hạnh phúc: Cuộc đời mới, tình yêu mới - Phần 6
Năm 1979 nhanh chóng đến, Triệu Dương chuẩn bị ra vùng ven biển làm ăn. Tôi biết cơ hội thay đổi vận mệnh đã đến.
“Băng giá đã vỡ, hải trình đã mở, đường lối đã vạch…”
Triệu Dương đọc bài xã luận, phố lớn ngõ nhỏ tràn đầy sức sống, quốc gia đang ở đêm trước của thời kỳ kinh tế cất cánh. Anh ấy hào hứng nói với tôi:
“Anh cảm thấy có gì đó đang thay đổi, đợi anh về nhé.”
“Không, em muốn đi cùng anh.”
Tình cảm giữa tôi và Triệu Dương tuy tốt đẹp, nhưng tôi không muốn đánh cược vào tấm chân tình của một người đàn ông nữa. Lần này, tôi muốn tự tay mình tạo dựng một bầu trời riêng. Điều duy nhất không yên tâm là con gái, nhưng tôi không có tiền, không thể đưa con bé đi cùng. Tiểu Phượng nhận ra sự do dự của tôi, nép vào lòng:
“Mẹ cứ yên tâm đi đi, con sẽ học hành chăm chỉ. Đợi mẹ về, đón con đi sống cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Cuối cùng tôi đành nuốt nước mắt nhẫn tâm. Lão Triệu biết chuyện này xong không nói gì, cứ dúi tiền dưỡng già của mình cho tôi.
“Cầm lấy đi ! Đưa cho thằng phá gia chi tử kia, tôi còn không yên tâm.”
Biết tôi muốn ra vùng ven biển mở quán ăn, Lão Triệu lại bỏ ra hẳn hai ngày trời, đem hết tuyệt kỹ gia truyền dạy cho tôi. Ông lấy ra một cuốn “Đặc sản địa phương” do chính mình tổng hợp, bảo tôi nghiên cứu kỹ hết các công thức trong đó. Lòng tôi ngổn ngang trăm mối, vừa áy náy vừa xót xa. Lão Triệu sắp nghỉ hưu rồi, lúc nấu nướng không còn nhanh nhẹn như mấy năm trước. Ông vốn định bồi dưỡng tôi kế nghiệp, nay tôi muốn đi, ông lại chẳng hề trách móc. Ông chỉ quay lưng đi, tấm thân hơi còng nhìn ngọn núi xanh phía xa, dặn dò:
“Thằng phá gia chi tử đó bốc đồng lắm. Ngày nào cũng ruột gan cồn cào muốn phát tài. Nói cho cùng, thằng nhóc Triệu Dương này cũng kéo con đi chệch đường rồi. Hạnh Vân, con… con để ý nó một chút, đừng để nó lại gây chuyện đấy. Không thì bố thật không còn mặt mũi nào xuống gặp mẹ nó.”
Người già rồi, không hiểu rõ thế giới bên ngoài. Cứ cố chấp tin vào kinh nghiệm của mình, muốn đường đời con cái bớt đi gập ghềnh. Nhưng tình thương của ông là thật. Tôi chợt hiểu ra: vì sao Triệu Dương hồi trẻ gặp bao nhiêu trắc trở, mà vẫn gây dựng được sự nghiệp. Sự chính trực, nguyên tắc của Lão Triệu, chẳng phải cũng đã trở thành một phần tính cách của Triệu Dương đó sao? Tôi gửi gắm Tiểu Phượng cho Lão Triệu và bố mẹ, nhẫn tâm đi về phương Nam.
Kiếp trước tôi tầm thường vô vị, là một người đàn bà nội trợ, ngày ngày chỉ biết đến củi gạo dầu muối. Tình hình kinh tế, triển vọng ngành nghề gì tôi đều mù tịt. Vì vậy sống lại một đời, tôi cũng chẳng hề nhìn xa trông rộng gì, mọi việc chỉ có thể dựa vào chính mình. Lão Triệu thời trẻ từng bôn ba khắp nơi, món ăn địa phương nào cũng biết làm, đặc biệt là nấu món Tứ Xuyên cực ngon. Vùng Quảng Đông ăn uống thanh đạm, nhưng người từ Tứ Xuyên, Hồ Nam xuống phía Nam làm thuê, buôn bán không ít. Ăn không quen canh ngon trà sáng, cả ngày kêu la miệng nhạt thếch như chim rồi.
Tôi tìm một nhà máy để làm công, thấy tôi mang mấy hũ tương ớt từ quê lên, mọi người đều xem tôi như cứu tinh. Ngày nào cũng mặt dày, đến xin xúc một muỗng ăn. Tương ớt đỏ lên men kỹ, chua chua cay cay, một muỗng có thể ăn với cả bát cơm trắng lớn. Tôi quyết định bắt đầu từ việc bán tương ớt, đồng thời vừa làm công tích góp vốn. Mẻ tương đầu tiên làm ra nhanh chóng bán hết sạch. Không lâu sau, bên Triệu Dương cũng có tin tốt. Anh ấy đã tham gia vào một nhà máy sản xuất dây nhiệt ở Bảo An. Triệu Dương thông qua một người làm kinh doanh ở cửa hàng cung tiêu lấy tin tức, đứng ra kết nối cho một ông chủ Hồng Kông, xây nhà máy ở Bảo An. Tận dụng số lượng lớn đồ điện tử thải loại tuồn về từ Hồng Kông, sản xuất dây linh kiện trong máy sấy tóc. Nhờ công lao “chiêu thương dẫn vốn”, sự nghiệp của Triệu Dương ngày càng phát đạt, trở thành nhân vật quan trọng trong nhà máy.
Tôi tích đủ tiền, dựng một quán nhỏ bán đồ ăn Tứ Xuyên, ngay cạnh nhà máy mình làm việc. Ban đầu là các công nhân quê Tứ Xuyên, Hồ Nam trong nhà máy đến mua. Sau đó, người của mấy nhà máy gần đó cũng kéo tới. Bò luộc Tứ Xuyên là món tủ của tôi. Thịt thăn bò dùng dao thái lát mỏng, tẩm bột năng rồi chần nhanh cho chín tới, cho vào bát. Sau đó rắc thêm ít bột tiêu Tứ Xuyên và ớt bột, rưới dầu nóng vừa sôi lên trên, “xèo” một tiếng, khói trắng bốc lên nghi ngút. Mùi thơm của thịt bò và dầu ớt lan tỏa khắp nơi. Mùi thơm đó bay xa cả con phố, thu hút từng nhóm thực khách nhớ quê hương tìm đến. Đậu phụ Ma Bà ăn cực tốn cơm, Phổi bò sốt cay dầu đỏ tươi thơm, tay nghề của Lão Triệu được tôi phát huy rực rỡ.
Trong nhà máy, người ta truyền tai nhau, còn có không ít người đi bộ sáu bảy cây số cũng phải đến ăn. Ban đầu tôi tự mình xoay xở, Triệu Dương viết thư khuyên tôi thuê người, sợ tôi không đủ tiền, lại gửi thêm không ít. Anh ấy bận trăm công nghìn việc, vẫn về giúp tôi chọn địa điểm, bỏ ra ba ngày đi khắp các phố lớn ngõ nhỏ. Cuối cùng, chúng tôi sang lại được một cửa hàng nhỏ với giá cực rẻ. Cửa hàng đó trông có vẻ vắng vẻ, nhưng chúng tôi biết được: ba nhà máy ở đó sắp tuyển công nhân. Vải đỏ căng lên, pháo nổ vang trời, ba bếp lò lớn hơi nóng ngùn ngụt, đầu bếp múa chảo, nhân viên phục vụ đi lại như con thoi giữa đám đông. Tôi đứng ở cửa đón khách qua lại, nhớ lại những khó khăn trên suốt chặng đường đã qua, nước mắt làm nhòe cả tầm nhìn. Triệu Dương vỗ vai tôi:
“Hôm nay là ngày trọng đại, phải cười nhiều lên.”
Tôi lau nước mắt, nở nụ cười.
“Bố anh mà biết chắc sẽ vui lắm. Ông già đó tự hào về tay nghề của mình lắm đấy. Hạnh Vân, thật sự cảm ơn em. Nhờ có em mà bố anh mới bớt tiếc nuối.”
Tôi nhẹ nhàng tựa vào vai anh:
“Đợi một thời gian nữa, em sẽ đón bố mẹ em, Tiểu Phượng và cả Lão Triệu qua đây. Cả nhà mình đoàn tụ, cũng để các cụ hưởng phúc cùng.”
Ánh sáng pháo hoa phản chiếu trong mắt Triệu Dương:
“Hai năm rồi, lúc trước chúng ta đã nói. Nếu em mà định giở quẻ, anh sẽ đi mách đấy.”
Tôi gật đầu, hai tay đan vào nhau, mọi thứ đều không cần nói thành lời. Khi mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp, một tin sét đánh ngang tai ập đến. Tiểu Phượng bị bán đi, làm con dâu nuôi từ nhỏ! Chu Hoành không biết dùng cách gì, để điều bố mẹ tôi và Lão Triệu đi chỗ khác, bán Tiểu Phượng vào một vùng núi hẻo lánh để đổi lấy mấy trăm tệ.
Để tránh bị tìm thấy, hắn bán con bé đi rất xa. Bố mẹ tôi tức đến phát ngất, Lão Triệu dùng xẻng nấu ăn đánh hắn đến đầu chảy mấu. Nhưng dù hỏi thế nào, ép buộc ra sao, hắn cũng không hé răng nửa lời. Tôi lập tức hoang mang lo sợ, cố gắng trấn tĩnh sắp xếp chuyện quán xá, loạng choạng muốn quay về trấn Tứ Thủy. Triệu Dương đỡ lấy tôi:
“Đừng sợ, anh về cùng em.”
Chúng tôi lòng như lửa đốt, tức tốc quay về trấn Tứ Thủy, xông thẳng đến nhà Chu Hoành. Trong nhà bừa bộn ngổn ngang, mùi cồn nồng nặc xộc vào mũi. Chu Hoành say khướt, thấy tôi, mắt sáng lên:
“Ai cũng nói vùng ven biển kiếm được tiền, xem cô đeo vàng đeo bạc kia kìa, kiếm được bao nhiêu rồi?”
Tôi tát hắn một cái trời giáng, nghe thấy giọng mình cũng đang run rẩy:
“Tiểu Phượng đâu! Mày bán con bé đi đâu rồi?”
Hắn liệt trên đất, liếc mắt nhìn tôi:
“Tao muốn bán nó đi từ lâu rồi ! Nhìn thấy nó là tao lại tức, đứa lớn quản không được, đứa nhỏ tao còn không quản được sao?”
Triệu Dương không nghe nổi nữa, dùng giày da giẫm lên cẳng chân Chu Hoành:
“Còn lảm nhảm nữa, tao phế nốt cái chân này của mày, tin không?”
Anh ấy tăng thêm lực:
“Nói, Tiểu Phượng ở đâu?”
Chu Hoành đau đến mức gào khóc thảm thiết, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi không chịu hé nửa lời.
“Muốn biết thật thì đưa tiền đây.”
Tôi ném cả vòng tay, dây chuyền vàng, nhẫn vào mặt hắn:
“Đủ chưa! Giờ nói được chưa?”
Hắn tham lam vơ lấy đồ nhét vào túi, cười gằn:
“Không được. Dựa vào đâu mà chúng mày được sống sung sướng, còn tao thì què một chân. Vương Hạnh Vân, mày tưởng tao không biết, năm đó là mày mật báo hả? Tao cứ muốn mày không bao giờ tìm thấy nó!”
“Bán được giá tốt, không uổng công tao nuôi nó lớn từng này! Con ranh bất hiếu đó, gả cho thằng ngốc là vừa đẹp, ha ha…”
Triệu Dương nắm chặt nắm đấm muốn đánh người, tôi cố nén cơn giận trong lòng, ngăn anh lại:
“Báo cảnh sát đi, đừng vì loại người này mà làm bẩn tay mình.”
Tôi và Triệu Dương lại chạy đôn chạy đáo hỏi thăm khắp nơi, nhưng chẳng có manh mối nào. Cả một ngày trôi qua, lòng tôi rối như tơ vò. Chỉ hận không thể ghiếc quách Chu Hoành đi cho xong, lại tự trách mình không về đón Tiểu Phượng sớm hơn.
“Tôi biết con gái chị ở đâu.”
Trong màn lệ nhòa, tôi thấy một bóng hình quen thuộc, là Lý Quỳnh Hoa. Cô ta rụt rè nhìn tôi:
“Nhưng chị phải cho tôi tiền, tôi đi theo Chu Hoành khổ quá rồi, cần tiền. Chu Hoành quá thất đức. Tìm cho con bé nhà tử tế còn đỡ, đằng này lại tìm một thằng ngốc.”
Hy vọng trong tôi lại nhen nhóm, tôi móc hết tiền trên người đưa cho cô ta, cuối cùng cũng biết được nơi ở của Tiểu Phượng. Chu Hoành bán con bé vào một vùng núi nghèo hẻo lánh, đến đường đi còn chưa có. Chúng tôi dẫn theo một nhóm người, đi xe lừa cả ngày, đến tối mịt mới tới nơi. Vừa vào cửa, đã thấy Tiểu Phượng đang bị một bà già mắng mỏ, dạy con bé cách làm một người vợ tốt. Tay Tiểu Phượng sưng đỏ, đang lau nước dãi cho một cậu bé trai có ánh mắt đờ đẫn. Tôi xông lên đẩy bà già kia ra, ôm chặt Tiểu Phượng vào lòng. Tiểu Phượng tủi thân khóc lớn, sau đó lại an ủi tôi:
“Mẹ, đừng lo, con không sao hết ! Mấy ngày nay, con vẫn luôn tìm cơ hội bỏ trốn!”
Triệu Dương đưa cho con bé một vốc kẹo sữa Đại Bạch Thỏ:
“Tiểu Phượng, mẹ muốn đón con ra ngoài đi học đấy, con có muốn đi không?”
Tiểu Phượng vui vẻ ăn kẹo:
“Con muốn đi ạ.”
Chúng tôi bồi thường cho bà già kia một khoản tiền, đưa Tiểu Phượng về lại trấn Tứ Thủy. Cả nhà cuối cùng cũng đoàn tụ. Tôi gọi bố mẹ và Tiểu Phượng đến quán ăn của Lão Triệu, mọi người ngồi quây quần ăn bữa cơm vui vẻ. Chúng tôi tay trong tay thông báo quyết định kết hôn, bố mẹ vui mừng đến rơi nước mắt. Họ chưa bao giờ nghĩ: tôi có thể ra ngoài gây dựng sự nghiệp, càng không ngờ tôi còn có thể tái hôn. Vì chuyện tôi ly hôn, họ vẫn luôn bị người trong trấn coi thường. Lão Triệu vẫn vẻ mặt nghiêm nghị ít nói đó. Tóc ông đã điểm bạc, chỉ luôn miệng nói “Tốt”, hết chén này đến chén khác uống rượu, mặt đỏ bừng. Tôi biết, trong lòng ông cũng rất vui.
Chúng tôi ngồi trong phòng riêng, kể về những trải nghiệm bên ngoài. Lão Triệu biết tôi mở quán ăn Tứ Xuyên, cứ khen tôi có tiền đồ, đã học được chân truyền của ông. Ăn cơm xong, chúng tôi định đưa mấy người lớn tuổi đi hóng gió, Lão Triệu lại xua tay. Ông cầm bao thuốc lá đắt tiền Triệu Dương tặng, gặp người quen trong trấn là lại mời một điếu.
“Hầy, thằng phá gia chi tử nhà tôi mua đấy. Nó giờ làm lãnh đạo nhỏ ở nơi khác rồi, không biết gặp vận may chó ngáp phải ruồi gì nữa! Con dâu tôi là người giỏi giang, mở quán ăn Tứ Xuyên ở bên ngoài rồi. Thực ra, học được chân truyền của lão Triệu tôi, mấy món đơn giản cũng đủ dùng rồi.”
Vì chuyện của Triệu Dương, ông bị người ta chỉ trỏ gần nửa đời người. Bây giờ, cuối cùng cũng có thể ưỡn thẳng lưng rồi. Con của lão Triệu ông đây không phải côn đồ, lưu manh. Chiếc ô tô đậu trước cửa quán ăn, người trong trấn vô cùng ngưỡng mộ, sờ đông sờ tây, ngó nghiêng nhìn ngó.
————–