Kiếp này hạnh phúc: Cuộc đời mới, tình yêu mới - Phần 5
Kỳ thi đại học nhanh chóng đến, Chu Hoành tự tin bước vào phòng thi. Ngày có kết quả thi, Chu Hoành mặc bộ đồ mới, hớn hở dắt Chu Mãn đi xem. Hai người thấy tôi thì hếch mặt lên trời, ra vẻ kiêu ngạo. Tôi chẳng hề quan tâm kết quả, vẫn như thường lệ đến quán ăn nấu nướng. Hôm đó quán ăn đông người, ồn ào bàn tán xem ai thi tốt, đổi đời rồi. Tôi nghe có người nhắc đến tên Chu Hoành, giọng đầy khinh bỉ:
“Cái ông Văn Khúc Tinh của trấn mình ấy à, tưởng giỏi giang thế nào, hóa ra chẳng đỗ cái gì cả!”
Tôi vô cùng ngạc nhiên, kiếp này Chu Hoành lại không thi đỗ trung cấp. Ảo tưởng được phân công việc, đổi đời hoàn toàn tan vỡ. Nghe nói Lý Quỳnh Hoa khóc trời khóc đất, cảm thấy mình đặt cược sai chỗ rồi. Chu Hoành như chiếc lá khô trong gió, cả người mất hết tinh thần. Người trong trấn vốn e dè anh ta thật sự đỗ đại học, nên đã kìm nén bấy lâu không dám làm mất mặt anh ta. Giờ thì mọi người cuối cùng cũng không còn lo lắng, dám thoải mái nói móc ngay trước mặt anh ta rồi.
“Xí! Ra vẻ Văn Khúc Tinh tái thế. Đến cái bằng trung cấp cũng không đỗ nổi, không biết làm màu cho ai xem!”
“Đã bảo Vương Hạnh Vân ly hôn là đúng rồi ! Xem bây giờ, người ta sống tốt đẹp thế nào kìa.”
“Tôi đã nói là anh ta thi không đỗ mà. Vừa không biết làm việc, lại chẳng biết quan tâm, Hạnh Vân ở cữ còn phải xuống bếp nấu cơm cho ăn, đàn ông ai lại làm thế?”
“Cóc ghẻ đòi làm cóc vàng, tưởng mình là linh vật chắc. Bình thường coi thường mọi người ít học, bản thân thì giỏi giang lắm chắc?”
Lời nói câu nào câu nấy chói tai, đè nặng đến mức lưng Chu Hoành như còng xuống. Lúc này tôi mới hiểu ra, bản thân không hề vô dụng như lời Chu Hoành nói. Không có tôi chăm sóc mẹ chồng con cái, quán xuyến trong ngoài, làm sao anh ta có thể yên tâm ôn thi? Vậy mà khi anh ta phất lên, lại hạ thấp mọi nỗ lực của tôi chẳng đáng một xu. Tôi chợt hiểu ra rằng: tâm sức của mình phải dành cho chính mình. Làm ngọn nến soi sáng cho người khác, cuối cùng người ta lại chê mình không đủ sáng. Vợ hiền mẹ tốt cái quái gì chứ, chẳng có lợi lộc gì cho bản thân cả.
Tối quán ăn vắng khách, tôi và Tiểu Phượng đang ăn cháo kê với bánh hành lá, Chu Mãn đột nhiên xông vào.
“Mẹ! Con hối hận vì lúc đó đã không đi theo mẹ. Mẹ có thể nhận nuôi con không? Em gái sớm muộn gì cũng phải lấy chồng. Mẹ giờ là bếp chính rồi, không có con thì sau này ai kế nghiệp mẹ?”
Tính toán cho bản thân cũng rõ ràng thật đấy. Mặt nó bầm tím, gầy như que tăm. Lòng tôi nhói lên một chút, nhưng nhìn thấy sự tính toán lóe lên trong mắt nó, rõ ràng là một Chu Hoành thứ hai. Hai cha con này giống hệt nhau, đáng sợ như loài đỉa hút mấu. Đời này, tôi tuyệt đối không phạm lại sai lầm tương tự. Tôi nhẫn tâm đuổi nó đi.
————–
Triệu Dương ngứa ngáy chân tay, muốn kinh doanh. Tôi bảo anh thời cơ chưa đến, đợi thêm chút nữa. Quan hệ giữa Lão Triệu và anh ta đã tốt hơn nhiều. Cả hai đều nóng tính, mỗi lần sắp cãi nhau tôi lại đứng ra khuyên vài câu. Trước đây, Lão Triệu không thừa nhận mình có đứa con trai như vậy. Ông ấy cả đời thanh cao chính trực, sống bằng nghề nấu nướng. Vậy mà đứa con duy nhất lại vào tù, để người ta đâm sau lưng. Mấy năm Triệu Dương đi tù, nghe người trong quán kể, ông ấy chưa từng vào thăm một lần. Thỉnh thoảng lấy cớ nhóm lửa, lại trốn sau bếp lò lén lau nước mắt. Ai hỏi thì ông lại bảo do khói bếp cay mắt.
Một hôm, nghe tin Triệu Dương không lo làm nông, lại chạy lên thành phố xem hàng, mang về một đống quần ống loe kỳ quái. Lão Triệu tức đến nỗi cầm điếu cày đuổi đánh anh ta. Tôi vội chạy ra xoa dịu, hỏi ông cách tỉa củ cải hoa.
“Hạnh Vân mà là con gái ta thì tốt biết mấy. Tiếc là lại sinh ra cái đồ báo ứng nhà mày!”
Vì tay nghề nấu nướng của tôi tiến bộ nhanh chóng, Lão Triệu ngày càng vui vẻ hòa nhã với tôi, cảm thấy tay nghề của mình đã có người kế thừa.
“Được được được, cứ để cô ấy làm con của bố đi.”
Triệu Dương đột nhiên nói. Nghe vậy, tôi im lặng. Lão Triệu thấy tình hình không ổn, liền chửi xối xả vào mặt anh ta:
“Đồ không biết xấu hổ, mày tưởng mày là cục vàng chắc! Cũng không hỏi xem, người ta có thèm để mắt đến mày không. Suốt ngày như thằng du côn lêu lổng, ăn không ngồi rồi!”
Tôi bỗng thấy những lời này thật chói tai. Triệu Dương mà tôi biết, là người hào phóng thẳng thắn. Trước kia hợp tác bán đồ rang, chưa bao giờ trả thiếu tôi một xu. Tôi đòi giá thấp, anh còn chủ động thêm tiền cho tôi. Anh có tầm nhìn kinh doanh, nhìn ra ngay cơ hội thị trường. Anh bênh vực người mình, có chuyện gì cũng luôn đứng ra che chở cho tôi.
“Bác Triệu, bác đừng nói vậy, Triệu Dương không phải người như thế. Anh ấy… rất tốt, rất tốt.”
Lão Triệu sững người, ngừng thao thao bất tuyệt kể tội, gõ gõ tẩu thuốc:
“Ôi, chuyện của người trẻ tôi không hiểu, hai đứa tự nói đi.”
Lão Triệu đi rồi, bóng lưng vội vã mang theo chút nhẹ nhõm. Mấy ngày qua tiếp xúc, tôi đã biết rõ tình cảm của Triệu Dương. Nhưng thất bại ở kiếp trước, khiến tôi không dám tiến thêm bước nữa, đành phải giả câm giả điếc. Tôi sợ lòng người dễ đổi thay, tình cảm dù đẹp đến mấy cuối cùng cũng sẽ tan hoang.
“Em thật sự thấy anh rất tốt sao?”
Triệu Dương nhìn thẳng vào sâu trong mắt tôi, ánh mắt nóng bỏng như muốn nhìn thấu. Tôi theo phản xạ muốn bỏ chạy, anh ấy đưa tay chặn lại. Tiến thoái lưỡng nan. Anh lấy từ trong lòng ra một hộp kem ngọc trai, một chiếc đồng hồ hiệu Thượng Hải. Rồi nhanh chóng đeo vào tay tôi một chiếc vòng bạc sáng lấp lánh.
“Gia tài của anh chỉ đủ mua những thứ này, em có bằng lòng sống cùng anh cả đời không?”
Chóp mũi anh lấm tấm mồ hôi, trong mắt tràn đầy chân thành. Thì ra thích là như thế này. Lúc tôi cưới Chu Hoành, chuyện gì cũng đến tay tôi lo liệu. Khi cưới, anh ta chẳng tặng tôi gì, mấy chục năm sau hôn nhân vẫn luôn như vậy. Lòng tôi chua xót vô cùng:
“Nhưng em từng ly hôn.”
“Có sao đâu, em không ly hôn sao anh có cơ hội? Ly hôn thế là tốt rồi.”
“Em còn có con.”
“Em có con thì có sao, anh còn từng ngồi tù. Em yên tâm, sau này Tiểu Phượng chính là con gái ruột của anh.”
“Em còn không có học thức.”
“Mù chữ vẫn tốt hơn lưu manh, cả trấn này đều nói anh là lưu manh. Muốn học chữ có gì khó đâu, sau này anh dạy em.”
Lúc anh nhìn tôi, mắt sáng như sao, tôi trong mắt anh dường như đẹp vô ngần. Ngay cả bản thân tôi cũng bắt đầu thích chính mình. Tôi nhìn gương mặt nghiêm túc của Triệu Dương, cuối cùng cũng mềm lòng:
“Đợi thêm hai năm nữa, nếu lúc đó anh vẫn không đổi ý, chúng ta sẽ về chung một nhà.”
“Đợi em hai mươi năm nữa cũng được.”
Hai năm sau, chính là lúc Triệu Dương phất lên như diều gặp gió. Lòng người lúc sa cơ dễ dàng hứa hẹn, đến khi phát đạt lại khó lòng chung thủy. Đến lúc đó, nếu Triệu Dương đổi ý, tôi cũng không oán không hối. Tôi đã không còn là người con gái xem tình yêu lớn hơn trời nữa rồi.
Tối đến thoa kem ngọc trai, kiếp này không bị nhà họ Chu hành hạ, trông tôi vẫn còn khá trẻ. Chất kem trắng muốt thơm ngát, tan ra trên đầu ngón tay, người trong gương hai má hồng hào, đôi mắt vẫn long lanh sáng như hạt nhãn. Tôi ngủ một giấc thật ngon. Dần dần, tôi có thời gian chăm chút bản thân. Tôi đeo ống tay áo mới tinh, buộc sợi dây đỏ trên mái tóc đuôi ngựa đen nhánh. Ai cũng nói tôi xinh đẹp hơn xưa rất nhiều.
Sau khi khôi phục kỳ thi đại học, đội văn hóa của trấn tổ chức lớp xóa mù chữ. Nhỏ thì bảy tám tuổi, lớn thì ba bốn mươi tuổi đều có thể tham gia. Kiếp trước, tôi thấy mình đã hai mươi mấy tuổi, còn trà trộn vào đám trẻ con thì mất mặt quá, nên có chút do dự. Bàn với Chu Hoành, anh ta mắng tôi không phải loại biết chữ nghĩa gì, sớm đừng có đi làm mất mặt. Lần này tôi hạ quyết tâm tham gia.
Tôi nổi bật một cách lạc lõng giữa đám đông, nhưng giáo viên không hề ghét bỏ, ngược lại còn khen tôi có dũng khí bắt đầu lại từ đầu. Một phẩy một mác là chữ Nhân, bốn ô vuông nhỏ là chữ Điền, người trong căn nhà bốn phía là chữ Tù. Vạn vật thế gian như sống động hẳn lên trước mắt tôi. Tôi học được cách viết tên mình, Hạnh trong hạnh hoa, Vân trong vân đậu. Cuối cùng, tôi cũng bước ra khỏi căn bếp bốn góc vuông đã giam cầm tôi cả đời. Tôi học rất chăm chỉ, cộng thêm Triệu Dương thỉnh thoảng dạy kèm cho tôi, chẳng mấy chốc tôi đã nắm được một số chữ Hán cơ bản.
Năm 1979 nhanh chóng đến, Triệu Dương chuẩn bị ra vùng ven biển làm ăn. Tôi biết cơ hội thay đổi vận mệnh đã đến.
“Băng giá đã vỡ, hải trình đã mở, đường lối đã vạch…”
Triệu Dương đọc bài xã luận, phố lớn ngõ nhỏ tràn đầy sức sống, quốc gia đang ở đêm trước của thời kỳ kinh tế cất cánh. Anh ấy hào hứng nói với tôi:
“Anh cảm thấy có gì đó đang thay đổi, đợi anh về nhé.”
“Không, em muốn đi cùng anh.”
Tình cảm giữa tôi và Triệu Dương tuy tốt đẹp, nhưng tôi không muốn đánh cược vào tấm chân tình của một người đàn ông nữa. Lần này, tôi muốn tự tay mình tạo dựng một bầu trời riêng. Điều duy nhất không yên tâm là con gái, nhưng tôi không có tiền, không thể đưa con bé đi cùng. Tiểu Phượng nhận ra sự do dự của tôi, nép vào lòng:
“Mẹ cứ yên tâm đi đi, con sẽ học hành chăm chỉ. Đợi mẹ về, đón con đi sống cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Cuối cùng tôi đành nuốt nước mắt nhẫn tâm. Lão Triệu biết chuyện này xong không nói gì, cứ dúi tiền dưỡng già của mình cho tôi.
“Cầm lấy đi ! Đưa cho thằng phá gia chi tử kia, tôi còn không yên tâm.”
————–