Khi tình yêu đến ngày hết hạn - Phần 5
Vẫn là căn phòng bao cũ. Tôi đứng ngoài cửa, nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác như đã từng thấy qua. Chỉ có một điểm khác. Hôm nay, trong phòng có thêm một người.
“Tạ Dư, chẳng phải vợ anh không cần anh sao? Có gì to tát đâu, cùng lắm thì ly hôn đi!”
Mạnh Nhiễm giật lấy ly rượu trong tay anh ta, hung hăng đập xuống đất. Ánh mắt cô ta nặng nề, có chút ấm ức, viền mắt đỏ hoe, giọng nói mềm mại trở lại:
“Ly hôn cũng tốt mà. Ly hôn rồi cưới em, không phải sẽ tốt hơn sao?”
Tạ Dư, vốn đang nằm trên ghế sofa, nghe đến câu này, đột nhiên ngồi thẳng dậy. Anh ta nhìn Mạnh Nhiễm, bỗng bật cười.
“Ly hôn? Cưới em? Nhiễm Nhiễm, chúng ta đã nói rõ từ đầu rồi. Anh tuyệt đối sẽ không ly hôn.”
Nghe vậy, Mạnh Nhiễm giật mình đứng bật dậy.
“Nhưng bây giờ, vợ anh vì sự nghiệp mà bỏ rơi anh và con. Anh còn đau lòng vì một người phụ nữ vô tình như vậy đến bao giờ?”
Lời này chạm đúng nỗi đau của Tạ Dư. Anh ta cầm lấy chai rượu bên cạnh, ngửa đầu tu một hơi dài. Rồi cười tự giễu:
“Cô ấy có thể tuyệt tình, nhưng anh không làm được. Anh yêu cô ấy.”
Nói xong, anh ta ném vỡ chai rượu, sau đó quay đầu nhìn Mạnh Nhiễm, hai tay nâng mặt cô ta lên. Thì thầm:
“Giá mà Thanh Thanh cũng phụ thuộc vào anh như em, thì tốt biết bao.”
Lời vừa dứt, anh ta liền kéo mạnh Mạnh Nhiễm về phía mình, trước mặt tất cả mọi người, hôn cô ta ngấu nghiến. Nụ hôn vô cùng mãnh liệt, những người xung quanh lập tức hò hét trêu chọc, đồng loạt gọi Mạnh Nhiễm là “chị dâu nhỏ”, nghe rất trơn tru.
Cho đến khi, tiếng chuông điện thoại vang lên. Một người trong nhóm cầm máy lên, bước ra ngoài nhận cuộc gọi. Vừa mở cửa, anh ta lập tức trông thấy tôi.
“Chị… chị dâu? Sao chị lại ở đây?”
Câu nói này vang lên, cả căn phòng vốn còn ồn ào bỗng trở nên im ắng lạ thường. Còn Tạ Dư, vẫn đang hôn Mạnh Nhiễm. Ngay lập tức đẩy cô ta ra, hoảng loạn nhìn tôi.
—————
“Thanh Thanh, sao em lại ở đây?”
Tạ Dư sải bước về phía tôi. Dù ánh đèn trong phòng bao lờ mờ, tôi vẫn nhìn thấy rõ vết son môi trên khóe miệng anh ta. Có thể tưởng tượng, nụ hôn vừa rồi dữ dội đến mức nào. Tôi không trả lời, chỉ lạnh nhạt ném thỏa thuận ly hôn vào người anh ta.
“Tạ Dư, bao năm tình nghĩa, em cũng không muốn làm mọi chuyện quá khó coi. Ký vào đi.”
Sự bình tĩnh của tôi khiến anh ta khựng lại, sau đó như bừng tỉnh điều gì.
“Thanh Thanh, em đã biết từ trước rồi sao?”
Tôi gật đầu, ánh mắt lướt qua bản thỏa thuận ly hôn.
“Đã chọn phản bội, thì phải chấp nhận hậu quả. Tạ Dư, chúng ta chỉ có thể ly hôn.”
Lời tôi vừa dứt, anh ta lập tức hoảng loạn. Vứt thỏa thuận xuống đất, hai tay siết chặt lấy tay tôi, giọng nói mang theo sự van nài.
“Thanh Thanh, là anh sai rồi. Anh thề sau này sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Chúng ta đừng ly hôn, được không? Anh yêu em, em cũng yêu anh, chúng ta còn có một đứa con đáng yêu.Sao em có thể nói bỏ là bỏ được?”
Đến nước này rồi, mà anh ta vẫn có thể trơ trẽn nói ra những lời này. Thậm chí còn muốn dùng con cái để trói buộc tôi bằng đạo đức. Tôi lập tức giơ tay, tát anh ta thật mạnh.
“Cô dựa vào đâu mà đánh người?”
Mạnh Nhiễm thấy vậy liền lao đến, lải nhải không ngừng. Tôi quay sang, tát thẳng vào mặt cô ta. Cô ta sững sờ, ôm mặt nhìn tôi đầy tủi thân. Nhưng Tạ Dư không đứng ra bênh vực cô ta. Cô ta quay sang tìm sự ủng hộ từ đám bạn trong phòng. Nhưng tất cả mọi người đều nhìn nhau, người thì nhìn trần nhà, kẻ thì cúi đầu, không ai dám nhìn cô ta. Tôi cười nhạt:
“Dám làm tiểu tam, thì phải có giác ngộ của tiểu tam.”
Bị đánh, là chuyện bình thường. Nói xong, tôi quay đầu nhìn Tạ Dư.
“Đừng cố dùng con cái để ràng buộc tôi. Anh thật sự nghĩ: tôi không biết hai cha con các người đã giấu tôi chuyện gì sao?”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Tạ Dư lập tức tái nhợt.
Mấy ngày sau đó, tôi không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Tạ Dư. Anh ta như thể đã biến mất khỏi thế gian. Không tìm thấy anh ta, tôi không thể ly hôn. Nhưng tôi cũng không muốn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này. Ngay lúc mọi thứ đang rơi vào bế tắc, Mạnh Nhiễm lại chủ động hẹn gặp tôi. Trong quán cà phê, cô ta mặc một chiếc váy đỏ rực, lưng thẳng tắp, kiêu ngạo như một con thiên nga. Nhìn thấy tôi đến, cô ta khẽ cười:
“Đây chắc là lần thứ ba chúng ta gặp nhau rồi nhỉ.”
Tôi gật đầu, giọng điệu thản nhiên.
“Lần đầu tiên gặp cô, tôi đã biết cô là tiểu tam rồi.”
Giọng tôi không nhỏ, quán cà phê đông người, lập tức có không ít ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi. Mạnh Nhiễm, người vừa duy trì dáng vẻ cao ngạo khi nãy, nghe câu nói ấy thì sắc mặt khẽ thay đổi, gần như nghiến răng nghiến lợi mà lên tiếng:
“Tống Thanh Thanh, cô đã bao giờ nghe qua câu này chưa: người không được yêu mới là kẻ thứ ba?”
Tôi bật cười, lắc đầu, nhìn cô gái trẻ đang tràn đầy tự tin trước mặt. Không trách được tại sao Tạ Dư lại thích cô ta. Trẻ trung, xinh đẹp, tính cách cũng nóng bỏng. Nhưng lại quá ngây thơ. Hoặc có lẽ… não bộ có vấn đề.
“Đã làm tiểu tam thì nên cúp đuôi mà sống. Học thuộc những câu thoại kinh điển của tiểu tam, cô sợ người ta không nhận ra thân phận của mình sao?”
Tôi nói chậm rãi, nhưng từng từ đều rõ ràng, dứt khoát. Những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán. Mạnh Nhiễm dường như bị chọc tức, không còn ý định vòng vo với tôi nữa, mà trực tiếp lấy ra một xấp ảnh từ trong túi.
“Nhìn đi, đây đều là ảnh của tôi và Tạ Dư.”
Tôi cúi đầu nhìn những bức ảnh trên bàn. Không thể phủ nhận, trong vài khoảnh khắc bị ghi lại, Tạ Dư trông thật sự rất vui vẻ. Niềm vui ấy xuất phát từ tận đáy lòng.
“Chúng tôi gặp nhau hoàn toàn tình cờ. Ban đầu chỉ là bạn bè, nhưng anh ấy nói rằng: anh thích tính cách của tôi, đôi khi nóng nảy một chút, giống như một quả ớt nhỏ. Tôi thích anh ấy, nên tôi không định giấu giếm tình cảm của mình, dù biết rõ anh ấy đã có vợ.”
“Vậy nên tôi đã chủ động tỏ tình. Anh ấy không hề từ chối tôi. Chúng tôi ôm hôn nhau, đã làm rất nhiều chuyện mà cô có thể không tưởng tượng nổi.”
Cô ta ngừng lại một chút, nụ cười dần hiện lên trên môi, mang theo sự khiêu khích lộ liễu.
“Có lẽ cô không biết, có lần cô đi công tác, Tạ Dư nói rằng anh ấy muốn tìm chút kích thích, thế là đưa tôi về nhà hai người. Ngay trên chiếc giường của cô, chúng tôi đã hoan ái với nhau.”
“À đúng rồi, còn con trai bảo bối của cô nữa. Khi đó, thằng bé ở ngoài phòng khách canh chừng cho chúng tôi đấy.”
Lời nói của cô ta khiến tim tôi nhói lên trong giây lát. Nhưng tôi không để lộ ra, chỉ lẳng lặng xem hết số ảnh trên bàn, rồi thu dọn lại. Gương mặt Mạnh Nhiễm lộ rõ vẻ đắc ý, tiếp tục lải nhải không ngừng. Bất chợt, cô ta khựng lại, sau đó đột nhiên giật lấy cốc nước trước mặt tôi, dội thẳng lên đầu mình.
“Tống Thanh Thanh, cô nói xem, Tạ Dư sẽ tin ai?”
Nói dứt câu, Tạ Dư đã vội vàng bước vào.
“A Dư, em vừa rồi…”
“Thanh Thanh, em không sao chứ?”
Tạ Dư cắt ngang lời cô ta, tiến lên nắm lấy bả vai tôi, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới, thấy tôi vẫn bình thường mới nhẹ nhõm thở phào. Sau đó, anh ta nghiêm mặt hỏi tôi:
“Em gặp cô ta làm gì?”
Nói xong, anh ta nhìn sang Mạnh Nhiễm.
“Tôi nhớ đã nói với cô rồi, không được phép tìm đến Thanh Thanh.”
Giọng anh ta lạnh lẽo. Mạnh Nhiễm, người vừa đắc ý khi nãy, giờ sắc mặt tái nhợt. Thêm vào đó, lớp trang điểm tỉ mỉ của cô ta bị nước làm nhòe nhoẹt, cả người trông vô cùng chật vật. Tôi đẩy mạnh tay anh ta ra, giọng nói lạnh băng:
“Đừng diễn trò trước mặt tôi nữa. Nếu anh chưa từng phản bội, Mạnh Nhiễm sẽ không thể tìm đến tôi. Bây giờ, anh lại muốn đổ hết lỗi lầm lên đầu cô ta sao? Tạ Dư, anh không thấy mình quá vô liêm sỉ sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Tạ Dư cũng trở nên khó coi…
————–