Khi tình yêu đến ngày hết hạn - Phần 3
Tạ Dư cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, lập tức sải bước đến trước mặt tôi, ngồi xuống sofa bên cạnh. Vừa định mở miệng nói, thì thứ gì đó trong túi anh ta đột nhiên rơi ra. Chiếc hộp nhỏ rơi xuống đất, lăn ra một chiếc vòng tay, giống hệt cái mà họ vừa tặng tôi. Không khí, trong thoáng chốc trở nên đông cứng.
Tạ Dư thoáng hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn Tạ Tử Lăng, sau đó ung dung nói:
“Tử Lăng nói: chiếc vòng này rất hợp với em. Hơn nữa cửa hàng chỉ có hai chiếc, nên hai cha con anh bàn bạc rồi quyết định mua hết, để nó chỉ thuộc về em. Chỉ là tặng hai chiếc vòng giống hệt nhau cũng không hay lắm, nên anh định cất đi. Không ngờ, lại bị em nhìn thấy.”
Anh ta vừa dứt lời, Tạ Tử Lăng cũng liên tục gật đầu.
“Đây là ý kiến của con đó mẹ! Con muốn chiếc vòng này chỉ thuộc về mẹ thôi!”
Mới sáu tuổi, nhưng đã có thể nói dối mà không chớp mắt, không chút chột dạ. Giống hệt người cha của nó. Tôi chỉ cảm thấy lòng lạnh buốt. Bị chồng và con trai cùng lúc phản bội. Đứa trẻ này là một phần mấu thịt của tôi, vậy mà, nó lại giúp bố nó che giấu chuyện ngoại tình, hoàn toàn không để tâm đến cảm xúc của người mẹ này. So với sự phản bội của Tạ Dư, hành động của Tạ Tử Lăng khiến tôi càng đau lòng hơn.
Có lẽ sợ tôi tiếp tục truy hỏi, Tạ Dư vội vàng chuyển chủ đề:
“Thanh Thanh, chúng ta đã để thằng bé quậy suốt nửa tháng rồi. Tối nay, anh định chuyển về phòng chính, ngủ cùng em nhé?”
Vừa nói, anh ta vừa cười, ánh mắt mang theo ám chỉ mà tôi nhìn rất rõ. Nếu tôi không biết gì, có lẽ lúc này tôi sẽ cảm thấy ngượng ngùng, nói rằng “Con còn ở đây, đừng đùa nữa.”
Nhưng giờ đây, tôi chỉ nhìn anh ta, càng cảm thấy nực cười.
“Tạ Dư, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Dù sao cũng là bao năm tình cảm, tôi không thể bình thản như vẻ ngoài. Nhưng tôi không muốn mình mất kiểm soát. Chia tay trong êm đẹp, tôi tự nhủ.
Có lẽ giọng điệu tôi quá nghiêm túc, nên nụ cười trên mặt Tạ Dư dần tắt, anh ta ngồi thẳng dậy, dịu giọng hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tôi nhìn anh ta, nhìn người đàn ông tôi đã yêu bao năm, nghĩ đến sự phản bội của anh ta, trái tim tôi thắt lại. Cảm giác đau đớn như hàng trăm mũi kim xuyên qua. Tôi hít thở sâu nhiều lần, cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi chậm rãi nói:
“Tạ Dư, chúng ta ly…”
Chưa kịp dứt lời, điện thoại của anh ta bỗng reo lên. Là một nhạc chuông tôi chưa từng nghe qua. Tạ Dư lập tức đứng dậy, vừa cầm điện thoại vừa bước nhanh ra ban công.
“Thanh Thanh, là cuộc gọi quan trọng của công ty, anh nghe máy trước nhé.”
Tôi nhìn anh ta, rồi nhìn con trai tôi, chỉ thấy tràn đầy châm biếm. Nhìn theo bóng lưng Tạ Dư rời đi, tôi lập tức đứng dậy, vào phòng ngủ lấy vali. Tạ Tử Lăng đi theo sau. Thằng bé nhìn chiếc vali đặt bên mép giường, chớp chớp mắt, giọng nói vẫn còn mang chút ngây thơ:
“Mẹ ơi, mẹ lại đi công tác à?”
Vì tính chất công việc, tôi và Tạ Dư đều thường xuyên phải đi công tác. Gia đình đã sắp xếp một bảo mẫu chăm sóc con. Vậy nên khi thấy tôi lấy vali, Tạ Tử Lăng đương nhiên nghĩ rằng, tôi lại đi công tác như mọi lần. Tôi không giải thích, chỉ khẽ gật đầu. Không biết thằng bé nghĩ gì, bỗng nhiên quay người chạy ra ngoài. Tôi không để tâm, tiếp tục thu dọn giấy tờ trên bàn, kiểm tra lại một lượt để chắc chắn không bỏ sót gì.
Sau đó, tôi kéo vali ra khỏi phòng. Vừa bước đến phòng khách, tôi đã nghe thấy tiếng Tạ Tử Lăng đang nói chuyện điện thoại trong phòng làm việc.
“Bố ơi, mẹ hình như sắp đi công tác, bố không cần về sớm đâu.”
“Ừm… con biết mà, có cô giúp việc chăm con rồi.”
“Đúng rồi, đồ chơi mà dì Mạnh mua cho con, bố nhớ nói với dì ấy là con rất thích nhé.”
Tôi không nghe tiếp. Chỉ cảm thấy, lòng lạnh buốt.
——————-
Hơn một tháng nữa tôi sẽ ra nước ngoài, vì vậy tôi không tìm chỗ ở mới, mà quyết định ở khách sạn tạm thời. Ban ngày đi làm như bình thường, buổi tối về khách sạn. Không cần nghĩ đến con cái hay Tạ Dư, cuộc sống bỗng dưng nhẹ nhõm lạ thường.
Còn về Tạ Dư, ngay tối đầu tiên tôi rời đi, anh ta đã nhắn tin cho tôi. Ngữ điệu vẫn ngọt ngào như cũ, nói rằng nhớ tôi. Nhưng, có lẽ tâm trạng tôi bây giờ đã khác. Nhìn dòng tin nhắn ấy, nghĩ đến cảnh có lẽ khi nhắn nó, anh ta còn đang quấn quýt với người phụ nữ khác. Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
Ngoài công việc, tôi cũng tìm một luật sư đáng tin cậy để soạn thảo đơn ly hôn. Trong cuộc hôn nhân này, người sai là Tạ Dư. Vì thế, những gì thuộc về tôi, tôi sẽ không nhượng bộ dù chỉ một chút. Khi bản thỏa thuận được soạn xong, tôi vẫn không có ý định quay về, mà chỉ tập trung bàn giao công việc ở công ty. Nhưng tôi không ngờ, trước khi ra nước ngoài, tôi lại tình cờ gặp nhân tình của Tạ Dư.
Vì công việc, tôi hẹn ăn tối cùng chị Vương, một đồng nghiệp. Nhưng vừa đến nhà hàng, chị ấy nhận được một cuộc điện thoại.
“Thanh Thanh, xin lỗi nhé ! Chồng chị có việc đột xuất, chị phải đi đón con ngay bây giờ.”
Chị Vương có một cô con gái rất đáng yêu, cuối tuần thường đến trung tâm học múa. Trước đây chị ấy từng kể qua, nơi đó cũng không xa nhà hàng lắm, nên tôi đề nghị đi cùng để đón bé. Khi đến nơi, vừa vặn giờ tan lớp. Lớp học múa là dạy kèm một kèm một. Tôi nhìn cô giáo trẻ dắt tay con gái chị Vương bước ra. Cô ấy có dáng người rất đẹp, gương mặt cũng thanh tú. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi. Nếu như, tôi không nhìn thấy chiếc vòng tay trên cổ tay cô ấy.
“Cô Mạnh, dạo này thật sự rất cảm ơn cô đã chăm sóc bé Hy Hy.”
Chị Vương khách sáo nói. Người phụ nữ được gọi là cô Mạnh khẽ cười, nhẹ nhàng vén tóc. Chiếc vòng tay quen thuộc lại một lần nữa hiện lên trước mắt tôi. Nếu tôi nhớ không lầm, Tạ Dư từng nói, chiếc vòng này chỉ có hai cái duy nhất ở Giang Thành. Và cả hai… đều đáng lẽ phải ở trong nhà tôi. Tôi không biết phải mô tả cảm xúc lúc này ra sao. Chỉ lặng lẽ quan sát cô ta. Có lẽ ánh mắt tôi quá lộ liễu, cô ta cũng quay lại nhìn tôi.
“Chào chị, tôi là Mạnh Nhiễm, giáo viên ở trung tâm múa này.”
Vừa nói dứt câu, điện thoại của cô ta vang lên. Người phụ nữ nãy giờ cười nói lịch sự, lập tức trở nên ngượng ngùng.
“Xin lỗi nhé, bạn trai tôi gọi đến.”
Dứt lời, cô ta cầm điện thoại, đi vào trong phòng. Không biết hai người họ nói gì, một lúc sau, cô ta trở ra, đã tắt máy.
“Tôi có chút việc, xin phép đi trước.”
Nói xong, Mạnh Nhiễm rời đi. Tôi và chị Vương nắm tay bé Hy Hy, chậm rãi bước ra khỏi trung tâm. Vừa ra đến cổng, tôi liền nhìn thấy Tạ Dư. Anh ta đứng quay lưng về phía tôi. Nhưng ngần ấy năm chung sống, tôi vẫn nhận ra anh ta chỉ trong nháy mắt. Tạ Dư vươn tay kéo Mạnh Nhiễm vào lòng, cúi xuống hôn lên má cô ta. Mạnh Nhiễm đẩy anh ta ra một cái, như thể đang giận dỗi, nhưng rõ ràng Tạ Dư lại rất thích thú.
Sau đó, anh ta lấy từ trong xe ra một bó hoa hồng lớn. Hai người họ trông không khác gì một cặp đôi yêu đương cuồng nhiệt. Chị Vương đứng cạnh tôi cũng thấy cảnh này. Chị ấy không nhận ra Tạ Dư, chỉ mỉm cười cảm thán:
“Cô Mạnh và bạn trai trông ngọt ngào thật đấy.”
Tôi gật đầu:
“Đúng vậy, ngọt ngào thật.”
Chỉ là, lòng tôi giờ đây đã hoàn toàn bị vị đắng xâm chiếm, chẳng còn chút dư vị ngọt ngào nào nữa. Nhìn hai người họ lên xe rời đi, điện thoại tôi bỗng rung lên. Là luật sư gửi đến bản thỏa thuận ly hôn. Tôi lập tức bấm gọi cho Tạ Dư.
Trong xe, anh ta vừa cầm điện thoại, vừa nắm tay Mạnh Nhiễm. Giọng nói từ điện thoại truyền đến, không chút khác lạ.
“Thanh Thanh? Sao tự nhiên gọi cho anh vậy? Em xong việc rồi à? Để anh ra sân bay đón em nhé?”
Vừa nói xong, Mạnh Nhiễm như không hài lòng, liền cúi xuống, hung hăng cắn vào cánh tay anh ta.
“Ưm…”
Tạ Dư rên lên một tiếng, sau đó vội vàng xoa đầu cô ta, giọng điệu mang theo chút áy náy.
“Thanh Thanh, vừa nãy anh lỡ đụng trúng cái gì đó thôi.”
Tôi “Ừm” một tiếng, đi thẳng vào vấn đề:
“Tám giờ tối nay, tôi sẽ đợi anh ở nhà, có chuyện quan trọng cần nói.”
Lời vừa dứt, không xa phía trước, Mạnh Nhiễm như nghe thấy, lập tức vòng tay ôm lấy cổ Tạ Dư. Sau đó, cô ta hôn anh ta một nụ hôn kiểu Pháp nồng cháy. Tôi siết chặt điện thoại trong tay, lòng đắng ngắt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nói câu cuối cùng:
“Chuyện này rất quan trọng, đừng quên.”
“Ừ, anh biết rồi…”
Vừa nói xong, Tạ Dư đã vội vàng cúp máy. Rồi ngay lập tức, hai tay ôm lấy gương mặt Mạnh Nhiễm, hôn cô ta sâu hơn. Sau khi ăn tối với đồng nghiệp, tôi quay về ngôi nhà trước đây của mình. Nơi này, gọi là “nhà” thật sự quá châm biếm.
————–