Khi mặt nạ rơi xuống: Yêu thương hoá oán hờn - Phần 5
Sắc mặt cô ta hơi trầm xuống. Tôi không nhịn được mà nghĩ, quen biết hai người bọn họ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi cảm thấy cô ta với Cố Ngôn Lẫm thật xứng đôi. Đều là đầu óc có bệnh.
“Chuyện này mà thành, thì đối với cô cũng có chỗ lợi. Tôi thật lòng muốn xin lỗi cô. Nam Âm, cô có thể……”
“Không thể, mau cút đi.”
Khóe miệng cô ta run rẩy vài cái, mím môi nhìn thoáng qua phía sau, trong ánh mắt lộ ra một tia tàn nhẫn. Bước nhanh đi đến bên cạnh người tôi, cô ta hạ giọng nói:
“Tôi biết cô hận tôi, nhưng cô càng hận Cố Ngôn Lẫm hơn. Anh ta như con rắn hai đầu đứng núi này trông núi nọ, làm hại đứa bé của cô……”
Tôi nhìn lướt qua, cô ta lập tức hiểu ý. Tôi vừa mới nói rồi, cô ta không xứng nhắc tới con của tôi, huống chi là châm ngòi ly gián rõ ràng như vậy. Cô ta khẽ cắn môi như là bất chấp tất cả, chẳng qua cũng chỉ là một Cố Ngôn Lẫm mà thôi:
“Tôi có thể giúp cô khiến anh ta tay không rời nhà. Nhiều năm như vậy, cô cũng nên giữ lại được chút gì đó cho mình, chúng ta đều là phụ nữ, tôi hiểu cô.”
Thế mà, cô ta lại còn nói cô ta hiểu tôi. Thật là không còn lời nào để nói, mẹ nó !
Tôi không trả lời lại mà trực tiếp đẩy cô ta ra ngoài. Sau đó đóng cửa lại rầm một tiếng, trong phòng lập tức yên tĩnh lại. Tuy rằng thái độ rất dứt khoát, nhưng mà không phải tôi không thắc mắc về lời nói của cô ta. Dứt khoát lập tức đi đến sô pha rồi ngồi xuống, xoa xoa giữa mày rồi nghĩ lại chuyện vừa mới phát sinh. Với sự hiểu biết của tôi về Cố Ngôn Lẫm, chuyện ly hôn sẽ không dễ dàng như vậy, đồng thời đúng thật là tôi cũng cố ý muốn hắn tay không rời nhà. Nhưng hiện tại, tôi càng tò mò hơn chính là, Kỷ Vân Yên muốn tôi giúp một chuyện. Vậy chuyện cô ta muốn tôi làm là chuyện gì ?
Ngày hôm sau, Cố Ngôn Lẫm bác bỏ hiệp nghị ly hôn. Trực tiếp nói cho tôi biết, là hắn không thừa nhận cảm tình hai bên tan vỡ. Kiên trì cho rằng: cảm tình của chúng tôi vẫn tốt đẹp, không chấp nhận tình huống khác. Nếu khăng khăng phải ly hôn, thì chỉ có thể đi tố tụng. So với tôi thì hắn càng biết rõ, nhắc tới tố tụng ly hôn thì trình tự cần sáu tháng. Sau sáu tháng mà hắn không tiếp, bản án lại phải mất thêm sáu mươi ngày để thông báo. Chỉ cần hắn đưa ra phản đối trước khi có thông báo kết thúc, toà án sẽ lại phải phê duyệt lần nữa trong vòng ba mươi ngày. Cho dù đã có phán quyết sơ thẩm, thì hắn cũng có thể chống án.
Cho dù tôi mạnh mẽ ở riêng hai năm, để chứng minh tình cảm vợ chồng giữa chúng tôi đã tan vỡ. Hắn cũng có thể dùng phương thức khác để chứng minh: giữa chúng tôi vẫn còn có tình cảm. Kết quả cuối cùng chính là lôi kéo đi lôi kéo lại. Chỉ cần khoảng thời gian này, cũng đủ Cố Ngôn Lẫm thông qua các loại phương pháp mà di dời đi toàn bộ tài sản chung của vợ chồng chúng tôi. Hắn có thể giúp Kỷ Vân Yên thắng kiện, thì cũng có thể giúp bản thân hắn thắng kiện. Rất thái quá, nhưng hắn lại rất chuyên nghiệp, điều này càng kỳ quái hơn. Tôi không muốn tố túng, càng không thể tố tụng với hắn. Nghĩ đi nghĩ lại, thật đúng là Kỷ Vân Yên có thể giúp tôi, khiến cho Cố Ngôn Lẫm rời nhà với hai bàn tay trắng. Phương pháp đơn giản nhất, chính là quay một đoạn video hai người bọn họ thân mật, để chứng minh hắn ngoại tình trong hôn nhân là được. Tôi không khỏi than thở, trong ngành nghệ thuật nhất định phải có chuyên môn.
Khi tôi đang ngẩn người, Tô Cảnh Bình mặc quần áo bình thường, chân đang dẫm lên dép lê đi tới.
“Làm sao vậy, không phải hôm qua mới xuất viện sao, lại có chỗ nào đau sao? Có thể mô tả ra không? Mà thôi đi, cô đi theo tôi, đến bệnh viện lại làm kiểm tra toàn thân cho cô.”
Tôi phục hồi tinh thần lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mặt trời sáng rực chiếu rọi xuống lưng anh, bóng dáng đổ dài trên mặt đất đan xen với hình bóng của tôi, có thêm vài phần cảm giác thân cận.
“Không phải, tôi không có chỗ nào không thoải mái cả. Tôi tới tìm anh, một là nói lời cảm ơn, hai là muốn nhờ anh hỗ trợ.”
Tô Cảnh Bình kinh ngạc một chút, rất nhanh đã nhận ra, khóe môi cong cong như là tâm trạng không tồi:
“Cuối cùng thì đã nhận ra tôi?”
Tuy rằng chỉ là trêu chọc, nhưng vẫn khiến tôi có chút xấu hổ, nghĩ lại một chút, có lẽ ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã nhận ra tôi.
“Tôi không nghĩ rằng, chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này.”
Tôi vỗ vỗ bên người, ý bảo anh ngồi xuống. Không biết có phải do đã đi làm rồi hay không, mà nhìn qua anh hay nói hơn rất nhiều so với trước kia.
“Tôi cũng không nghĩ tới, Trạng Nguyên năm đó của ngành khoa học tự nhiên tỉnh Thương Nam, danh hiệu đệ nhất vĩnh viễn ngành lâm sàng của Bắc đại, vừa mới tốt nghiệp đã bị giáo sư Ngải dùng số tiền lớn đào đi. Sau lại thành Nam Âm bậc thầy của khoa não trong lời đồn, thế nhưng lại đã kết hôn mang thai……”
Nghe đến đó, hô hấp tôi dừng một chút, hiển nhiên là Tô Cảnh Bình đã nhận ra, lập tức thay đổi câu chuyện:
“Bệnh nhân không nghe lời khuyên của bác sĩ, thiếu niên ghiếc rồng rồi cũng thành rồng. Cô đúng là như vậy.”
Tôi bật cười một tiếng. Năm đó, đúng thật tôi rất chán ghét người bệnh không nghe lời khuyên. Anh thấy tôi cười thả lỏng không ít, trực tiếp kết thúc cái đề tài này:
“Nói lời cảm ơn thì không cần, nhưng cô nói muốn cần tôi hỗ trợ là có ý gì?”
Nhắc tới chính sự tôi nghiêm túc hẳn lên, dáng người đoan chính với thái độ cực kỳ thành khẩn nói:
“Tôi muốn nhờ anh, giúp tôi liên hệ giáo sư Ngải một chút.”
Mày anh hơi nhíu lại, dường như không nghĩ tới tôi nói hỗ trợ là chuyện này. Nhưng cũng lập tức lấy di động ra, ấn vài số để gọi một cuộc điện thoại. Không hỏi vì sao, không hỏi muốn làm cái gì, chỉ là nhanh chóng giúp tôi gọi một cuộc điện thoại. Lòng tôi sinh ra vài phần cảm kích. Mười mấy giây sau bên kia được kết nối, giọng nói quen thuộc truyền đến khiến hốc mắt tôi đột nhiên nóng lên.
Nếu nói chuyện khiến tôi hối hận nhất, chính là kết hôn với Cố Ngôn Lẫm. Vậy chuyện hối hận thứ hai, chính là rời khỏi Ngải Bác. Chôn vùi sự nghiệp, mất đi đứa bé, mấy năm nay của tôi đều rối tinh rối mù.
“Làm sao vậy Cảnh Bình, sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho tôi thế này?”
Tô Cảnh Bình chỉ nói hai câu đơn giản, rồi đưa điện thoại cho tôi, ánh mắt ý bảo tôi nhận lấy rồi tự mình nói đi. Một chiếc di động lại tựa như viên đá nặng nề.
“Alo, giáo sư Ngải, em là Nam Âm.”
Vài giây sau, giọng nói của tôi khẽ run mà mở miệng. Tô Cảnh Bình biết ý mà đứng lên đi xa một chút, cho tôi đủ không gian để nói chuyện. Hơn mười phút sau, tôi ngắt di động rồi đứng lên, sức lực to lớn làm đầu ngón tay tôi đều có chút trắng bệch.
Bước nhanh đi đến bên cạnh Tô Cảnh Bình, tôi vừa khóc vừa cười nói:
“Giáo sư Ngải đồng ý, giáo sư mắng tôi một trận. Sau đó bảo tôi tìm thời gian cùng anh đi đến nhà ông ấy. Tô Cảnh Bình, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh.”
Anh xoay người lại tùy ý mở rộng đôi tay về phía tôi, tôi không chút suy nghĩ nhào tới, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc. Đường vòng của mấy năm nay, cuối cùng cũng đi xong rồi.
“Được rồi, mấy ngày nay số lần cô khóc còn nhiều hơn cả số lần của năm đó, khi tôi quen biết cô. Đây cũng không phải là đàn chị Nam Âm, đã giúp tôi giải quyết mọi vấn đề.”
Tôi rất vui mừng, hoàn toàn không rụt rè mà chùi nước mắt nước mũi lên trên người anh, sau một lúc lâu mới lại nói vài câu cảm ơn. Nhưng ở một nơi mà cả tôi lẫn anh đều không chú ý, một người phụ nữ đột nhiên xoay người, bước chân vội vàng mà rời đi. Ước chừng lại qua hơn một tuần, cuối cùng thì Tô Cảnh Bình cũng tìm được cơ hội nghỉ phép dài hạn ba ngày, nên đã hẹn với tôi buổi chiều cùng đến nhà thầy Ngải.
Một tuần này, tôi cũng không nhàn rỗi. Tôi tiến hành công chứng toàn bộ giấy tờ bất động sản sau hôn nhân. Chụp ảnh và đăng ký những vật phẩm có giá trị lớn tạo thành danh sách, sắp xếp lại các hóa đơn tìm được. Hơn nữa, xin đóng băng lại tiền gửi có giá trị lớn, trong thẻ này là thu nhập mấy năm trước của tôi. Tôi không muốn bị chia đều với Cố Ngôn Lẫm.
Kỷ Vân Yên lại tới tìm tôi vài lần, tôi nói bóng nói gió mà cũng hỏi qua. Nhưng mà cô ta “thông minh” hơn rất nhiều so với Cố Ngôn Lẫm. Những thông tin mà cô ta cho rằng là hữu hiệu, thì lại im bặt không nhắc tới, một chữ cũng không tiết lộ. Tuy rằng như vậy, nhưng tôi vẫn đào được chút thông tin. Một người trung niên sáu mươi tuổi, nam giới, nửa năm trước đột nhiên bị nhồi mấu não. Tuy được cứu trở về nhưng thân thể vẫn luôn rất yếu ớt, ông ấy rất có uy vọng trong hai ngành chính trị và kinh doanh. Chỉ bằng những thông tin này thì tôi không suy đoán ra được người kia là ai. Nhưng mà mấy tin tức này, cũng đủ cho thầy Ngải đoán được tám chín phần mười.
Tôi thở ra một hơi dài, ba năm không gặp thầy, lại gặp nhau lần nữa, tôi thậm chí còn không biết nên nói cái gì. Nhưng mà càng làm cho tôi ngạc nhiên hơn chính là, Tô Cảnh Bình không phải đến một mình, anh còn mang theo một cô gái có vẻ bề ngoài cực xinh. Xinh đẹp đến mức suýt chút nữa đã làm mù “mắt chó” của tôi. Nhìn qua thì thấy chỉ khoảng hai mươi, dáng người diện mạo khí chất đều hoàn hảo, chỉ là……
Cô ấy cúi đầu mà không nhìn tôi. Tầm mắt ngẫu nhiên giao với tầm mắt tôi, cũng lập tức tránh đi, giống như là đã làm cái tội ác tày trời gì đó mà chột dạ, nên không dám đối diện với tôi. Loại khí chất vừa tinh tế vừa ngốc nghếch này, làm tôi có thêm vài phần thiện cảm.
Tôi cong cong khóe miệng hỏi: “Đây là?”
Tô Cảnh Bình rất tự nhiên mà muốn nắm lấy tay cô gái, lại bị cô ấy né tránh như con thỏ gặp phải chim ưng. Liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi lại liếc mắt nhìn anh một cái. Như là có chút không hiểu: vì sao chúng tôi không tay trong tay, vì sao anh lại muốn cầm tay cô ấy. Tôi đột nhiên hiểu rõ, chẳng lẽ cô ấy lại cho rằng tôi với Tô Cảnh Bình là một đôi ?
————–