Kẻ phản bội xứng đáng trắng tay - Phần 2
Tôi nhíu mày, không hiểu tại sao: chuyện riêng hủy bỏ hôn ước của thư ký, lại phải báo cáo cấp trên. Và tình cờ, đó cũng là ngày tôi và Giang Dịch kết hôn. Giang Dịch ra khỏi phòng tắm. Tôi hỏi Giang Dịch:
“Hà Mạn sao lại nói với anh chuyện hủy bỏ hôn ước?”
Giang Dịch lúc ấy trả lời:
“Làm sao anh biết được ! Chắc cô ta buồn chán hoặc bị bệnh tâm thần.”
Anh cầm điện thoại, liếc nhìn lịch sử trò chuyện rồi ném nó sang một bên, chán ghét nói:
“Ngoại hình trung bình thì không sao, nhưng mắt nhìn người cũng quá tệ. Chồng sắp cưới của cô ta, là một tay cờ bạc. Lúc không có tiền, thì suốt ngày đến công ty tìm cô ta, làm cho công ty náo loạn.”
Thấy giọng điệu ghê tởm của anh, lúc đó tôi thực sự không để tâm đến Hà Mạn. Nhưng mọi thứ dường như đã lặng lẽ thay đổi. Đó là năm thứ ba Hà Mạn làm việc. Một đêm nọ, tôi nhận được tin nhắn từ đồng nghiệp của Giang Dịch:
[Chị dâu, hãy để ý đến cô ta.]
Tôi nhìn thấy trong bức ảnh, người mà Giang Dịch đang ôm là Hà Mạn. Giang Dịch cho tôi xem một bức ảnh nhóm, của các đồng nghiệp nữ trong công ty. Trong số rất nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp, Hà Mạn với khuôn mặt bình thường và nước da ngăm đen. Bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Không phải Giang Dịch chưa bao giờ được người khác theo đuổi. Anh tốt nghiệp đại học, công việc ổn định, ngoại hình đẹp, tính tình tốt. Cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng Giang Dịch không để tâm đến chuyện đó. Sau khi kiên quyết từ chối những cô gái đó, Giang Dịch sẽ ôm tôi và nói:
“Vợ anh là tuyệt nhất”.
Đương nhiên, điều kiện của tôi không tệ: tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, có công việc và ngoại hình xứng đôi với Giang Dịch. Cho nên tôi nghĩ, anh ta không thể nào yêu Hà Mạn được. Và trước đó, Giang Dịch cũng đã nói với tôi rằng: công ty anh đang tổ chức một bữa tiệc tối, và họ đã chơi thật hay thử thách. Tôi nghĩ đây là hình phạt của Giang Dịch, sau khi thua cuộc. Nhưng sự việc này, vẫn là cái gai nhỏ trong tim tôi. Vì vậy, sau đó tôi cũng đến công ty của Giang Dịch.
Hà Mạn quả thực giống như những gì tôi nhìn thấy trong ảnh. Cô ta chỉ mặc áo phông và quần jean đơn giản, không trang điểm, sắc mặt vàng vọt. Cô ta đang ngồi giữa một số cô gái trẻ và xinh đẹp, thực sự không ưa nhìn. Khi Hà Mạn nhìn thấy tôi, cô ta co rúm lại và tránh ra xa, giống như chuột nhìn thấy mèo. Khi cô đến rót trà cho tôi, tay run đến nỗi trà đổ ra bàn. Mắt cô ta đỏ hoe vì sợ hãi, và liên tục xin lỗi tôi:
“Xin lỗi chị Thẩm, tôi không cố ý…”
Giang Dịch nhìn thấy liền mắng:
“Cô thật vụng về. Chuyện nhỏ này cũng làm không tốt, cút ra ngoài!”
Hà Mạn đã khóc và biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Hà Mạn luôn là nhân vật bị mắng. Cô ta rụt rè, bình thường, không có chút nổi bật nào, rất mờ nhạt. Tôi đã nghĩ Giang Dịch thực sự ghét cô ta.
Nhưng tại sao, năm thứ tư, Giang Dịch lại mất trí vì chuyện của Hà Mạn. Anh đã đánh nhau dữ dội. Tôi không hiểu: chuyện gì đã xảy ra. Người bị đánh là Trần Nam, chồng sắp cưới của Hà Mạn, người đã hủy hôn với cô ta. Vì thua bạc, nên đến đòi tiền Hà Mạn, nhưng Hà Mạn từ chối. Vì vậy, anh ta đã tát thẳng vào mặt, khiến mặt cô ta sưng tấy. Sau khi Giang Dịch phát hiện ra, anh ta lập tức lao ra đánh Trần Nam thừa sống thiếu chớt. Trần Nam báo cảnh sát, và Giang Dịch đã bị tạm giam 10 ngày. Trước khi bị tạm giam, Giang Dịch ôm tôi thật chặt:
“Châu Châu, không phải như em nghĩ đâu. Chờ anh đi, anh sẽ giải thích.”
Nhưng, lời giải thích của anh ta dành cho tôi đâu rồi? Anh đã bỏ rơi tôi trong hoang mang, để đi đỡ Hà Mạn vì cô ta bị ngã. Anh đã đeo sợi dây hộ mệnh của Hà Mạn. Tôi ngồi một mình trên xe, nước mắt tuôn rơi trong vô thức, trái tim tôi đã chớt
Khi về đến nhà, bữa ăn tôi đã chuẩn bị vẫn còn trên bàn. Tôi ngồi bên bàn ăn, từ sáng đến tối, nhìn chúng thay đổi từ ngon lành sang nguội lạnh, nhưng vẫn không đợi được Giang Dịch. Tôi nằm xuống nghỉ ngơi. Giang Dịch về rất muộn. Anh đi tới ôm tôi, khẽ gọi:
“Châu Châu, Châu Châu…”
Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ. Anh bước vào phòng tắm. Tôi mở mắt ra và nhìn thấy sợi dây đỏ kia trên cổ tay anh. Giang Dịch ra khỏi phòng tắm khi điện thoại của anh đổ chuông. Chắc nghĩ tôi đã ngủ, anh ở trong phòng, nhỏ giọng trả lời:
“Có chuyện gì vậy?”
Phòng ngủ tối om và im lặng, tôi có thể nghe thấy giọng của người ở đầu dây bên kia. Đó là đồng nghiệp và là bạn của Giang Dịch, Dương Đức:
“Hà Mạn đã từ chức rồi ! Không muốn chuyện kia ảnh hưởng đến anh. Trước đó, cô ấy vì anh mà hủy bỏ hôn ước. Nghe nói, vì chuyện này mà cô ấy bị đàn ông kia quấy rầy. Cô ấy thích anh, tôi không tin là anh không biết. Cô ấy đã làm rất nhiều điều cho anh, đừng để cô ấy thất vọng !”
Giang Dịch im lặng một lúc lâu. Nó dài đến nỗi, khiến tôi có ảo giác rằng: anh đã cúp điện thoại. Sau đó, tôi nghe anh nói:
“Biết rồi.”
Tôi cảm nhận được nửa giường bên kia lún xuống. Tôi biết Giang Dịch đã nằm xuống rồi. Thường thì, anh sẽ đến ôm tôi, nhưng bây giờ, chúng tôi quay lưng lại với nhau. Và khoảng cách giữa chúng tôi, như một khe núi, không thể kéo lại gần nhau. Điện thoại của Giang Dịch hoạt động suốt đêm.
Buổi sáng sau khi Giang Dịch ra ngoài, tôi không đi làm. Vì cảm thấy hơi khó chịu trong bụng, nên tôi xin nghỉ để đến bệnh viện. Ở đó, tôi tình cờ gặp đồng nghiệp của Giang Dịch, là Dương Đức. Anh ta cũng nhìn thấy tôi.
“Uống một tách cà phê đi.” -Tôi nói.
Dương Đức thẳng thắn nói:
“Không cần uống cà phê. Tôi biết cô muốn nói gì, liên quan đến Hà Mạn đúng không?”
“Hà Mạn không đẹp bằng cô, không có gì bằng cô cả. Nhưng mà, cô ta nấu cơm cho Giang Dịch, giúp Giang Dịch uống rượu. Nhiều khi tâm tình của Giang Dịch không tốt, cô ấy đều ở bên cạnh. Đó chẳng phải là điều mà một người đàn ông mong muốn sao?
Còn cô, chỉ tạo áp lực cho Giang Dịch. Gia thế của anh ấy không bằng cô, lại sợ bị cha mẹ cô cự tuyệt, cho nên chỉ có thể cố gắng làm việc, đối đãi cô như công chúa. Vì thế, đừng hỏi tại sao, cô nên tự ngẫm lại bản thân mình đi.”
Tôi lắng nghe những lời này, trong sự hoài nghi. Đúng là gia cảnh của tôi khá hơn Giang Dịch, nhưng bố mẹ tôi thấy anh ta vững vàng, cầu tiến, nên khi lấy nhau cũng không yêu cầu anh phải có xe, có nhà. Sau đó, gia đình tôi cũng hỗ trợ anh ta rất nhiều trong công việc, bất kể tài chính hay các mối quan hệ. Có thể nói, nếu không có sự hỗ trợ của gia đình tôi, thì sẽ không có Giang Dịch thành công như ngày hôm nay. Nhưng bây giờ, anh ta lại phàn nàn rằng: tất cả đều là áp lực?
Khi đọc lời thề hôn nhân, anh cũng đã thề rằng: sẽ không bao giờ để tôi phải chịu oan ức, sẽ coi tôi như báu vật. Bây giờ, điều đó cũng là áp lực của anh ta. Nỗi chua xót trong lòng lan tràn, tôi bật cười thành tiếng. Tôi lái xe trở về nhà.
Khi về đến nhà, Giang Dịch đang nghe điện thoại. Nhìn thấy tôi, anh ta lộ rõ vẻ áy náy, gần như lập tức quay người đi ra ban công, để tiếp tục cuộc điện thoại. Vài phút sau, anh ta bước vào và nói với vẻ cáu kỉnh:
“Thư ký mới tuyển gọi tới. Có chuyện quan trọng nên phải gọi điện hỏi anh.”
Tôi cụp mắt xuống. Thật ra thì tôi đã nghe rồi. Anh ta đang nói về: sơ yếu lý lịch tìm việc làm. Hiện tại, chỗ tôi làm đang tuyển người. Thật không ngờ, lại nhận được hồ sơ của Hà Mạn. Khi các đồng nghiệp trong bộ phận nhân sự nhìn thấy sơ yếu lý lịch của cô ta, họ thậm chí còn khen ngợi:
“Sơ yếu lý lịch của người này thực sự rất tốt.”
Lần đầu tiên nhìn sơ yếu lý lịch, tôi biết, đó là do Giang Dịch làm. Từ phối màu cho đến hành văn, mỗi người có thói quen riêng. Giang Dịch làm sơ yếu lý lịch rất tốt. Tất cả các sơ yếu lý lịch của tôi, sau khi được soạn thảo, đều nhờ anh giúp chỉnh sửa và trau chuốt lại. Lúc đó, tôi đã nói đùa:
“Anh có muốn làm thêm việc, giúp người khác sửa lại hồ sơ xin việc không? Sẽ có thu nhập khá đó.”
Anh cười, nhéo mặt tôi:
“Thời gian của anh quý lắm. Ngoại trừ sơ yếu lý lịch của em ra, anh cũng không có thời gian đọc của người khác.”
Bây giờ, tất cả những gì duy nhất, giống như một trò đùa. Tôi cụp mắt xuống và trong lòng nảy ra một ý nghĩ. Khi trả hồ sơ cho nữ đồng nghiệp phụ trách tuyển dụng, tôi giả vờ thản nhiên nói:
“Trông cô ấy khá đấy. Rất có tâm.”
Và đó là cách Hà Mạn gia nhập công ty chúng tôi. Cô ta vẫn không trang điểm, khuôn mặt hơi vàng và đi làm với áo phông, quần jean bình thường. Cô ta cũng đeo một sợi dây hộ mệnh màu đỏ trên cổ tay. Nó giống hệt như cái của Giang Dịch.
Khi nhìn thấy tôi, Hà Mạn không ngạc nhiên và nói:
“Chị Châu Châu.”
Tôi liếc nhìn. Sau đó, chúng tôi gặp nhau trong phòng trà, ngoài tôi và Hà Mạn ra, còn có chị Bình.
“Tiểu Mạn còn chưa có bạn trai, đúng không? Để chị giới thiệu cho em một người, công việc rất tốt.”
Hà Mạn do dự và nói rằng: điều đó không cần thiết. Nhưng khi nhìn thấy tôi bước vào, ánh mắt cô ta đột nhiên thay đổi, và thái độ cũng thay đổi. Cô ta mỉm cười đồng ý:
“Cám ơn chị Bình, hẹn gặp lại.”
Cà phê nóng hổi tràn ra miệng cốc, tôi chưa kịp phản ứng, Hà Mạn đã lấy khăn giấy bịt tay tôi lại:
“Chị Thẩm, cẩn thận bỏng.”
Nói đến những lời quan tâm, khuôn mặt cô ta có chút bồn chồn và tự hào. Tôi cau mày.
Khi ăn tối, Giang Dịch vừa ăn vừa chơi điện thoại một cách lơ đãng. Tự dung, anh ta đập điện thoại xuống bàn và tức giận nói:
“Phụ nữ ngày nay sợ không lấy được chồng. Mỗi ngày đều vội vàng đi xem mắt sao?”
Là mai mối. Nghĩ đến cuộc đối thoại giữa Hà Mạn và chị Bình trong phòng trà, tôi không hỏi: anh đang nói về ai, mà chỉ trả lời:
“Nam chưa vợ, nữ chưa chồng, đến tuổi đi xem mắt, không phải là chuyện bình thường sao? Sao lại tức giận như vậy?”
Giang Dịch nghẹn ngào một lát, gắp một ít rau vào bát tôi, đột nhiên chuyển chủ đề:
“Ăn nhiều rau đi, rau rất tươi.”
Khoảng mười giờ tối, có một cuộc gọi điện thoại của Giang Dịch. Khi đó, chúng tôi đang ngồi trong phòng khách, xem phim cùng nhau. Điện thoại của anh đặt trên bàn cà phê. Vừa mở máy lên, thoáng nhìn đã thấy chữ Hà Mạn. Giang Dịch xấu hổ sờ mũi, cúp điện thoại và chửi rủa:
“Ban đêm ban hôm, cô ta gọi anh làm gì ? Đến phát ốm.”
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay cầm điện thoại tắt tiếng, đút lại vào túi. Cùng tôi ngồi trên sofa xem phim, như không có chuyện gì xảy ra. Qua hơn mười phút, Giang Dịch đột nhiên đứng lên:
“Anh sực nhớ: hôm nay còn có một email chưa xử lý. Anh đi xử lý đã.”
Tôi siết chặt điều khiển từ xa trong tay: “Vâng.”
Bởi vì, phòng làm việc của chúng tôi được cách âm đặc biệt. Giang Dịch không bao giờ đóng cửa, khi làm việc trong đó. Anh từng nói:
“Anh sợ sẽ không nghe thấy, khi em gọi anh.”
Nhưng bây giờ, cánh cửa đó đã đóng lại. Vài phút sau, cửa phòng làm việc đột nhiên bị anh ta dùng sức đẩy ra. Giang Dịch cầm điện thoại và nhìn tôi, kìm nén sự tức giận:
“Anh đã nói với em, là anh không có quan hệ gì với Hà Mạn. Sao em còn làm như vậy?!”
Tôi không hiểu: “Tôi đã làm gì?”
“Trong lòng em biết mà!” Nói xong đóng sầm cửa rời khỏi nhà.
Tôi không biết. Tôi có làm gì đâu, tại sao tôi phải chịu sự tức giận vô cớ như vậy. Tôi theo Giang Dịch ra ngoài, và đi đến quán bar. Tôi nhìn thấy Hà Mạn đang ngồi xổm bên đường.
Hôm nay, cô ta có vẻ khác với thường ngày, không còn là áo phông và quần jean nữa, mà là một chiếc váy ngắn không tay màu đỏ. Trên mặt trang điểm nhẹ và vẫn đi giày cao gót.
Thấy Giang Dịch xuống xe, Hà Mạn lập tức đứng dậy, chạy về phía anh, rồi òa khóc. Khi gần đến, cô ta bỗng trượt chân và ngã thẳng vào vòng tay của Giang Dịch. Giang Dịch cũng rất tự nhiên đưa tay đỡ lấy cô ta. Trông giống như một cặp đôi đang ôm nhau bên đường. Hà Mạn ở trong lòng anh ta nức nở:
“Muộn như vậy, em không nên quấy rầy anh và chị Thẩm. Nhưng anh ta đến tìm em. Em thật sự rất sợ…”
Giang Dịch cởi áo khoác khoác cho Hà Mạn:
“Sau này, lúc nào cần, có thể tìm đến anh.”
Tôi như bị chôn chân tại chỗ. Gió từ mọi hướng thổi về phía tôi, và cái lạnh từ tận đáy lòng lan ra tứ chi. Tôi gọi anh ta: “Giang Dịch.”..
———-