Hôn nhân giả, tình yêu thật - Phần 3
“Không phải, chị đến để tạm biệt em.”
Giọng nói của Tống Văn Cảnh đột ngột cao lên vài tông.
“Chị định đi đâu?”
Tôi kể cho anh nghe về việc: mình gửi hồ sơ xin việc và nhận được thư mời phỏng vấn.
“Dù ở đây rất tốt nhưng hôm đó trên núi em có nói: mỗi ngày đều là một khởi đầu mới, có vô số khả năng và cơ hội. Chị cũng muốn cho mình một khởi đầu mới để không hối tiếc.”
“Vậy là chị đã quên được người đó rồi à?”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh. Tống Văn Cảnh nháy mắt:
“Đừng có xem em như trẻ con, mắt của họa sĩ rất tinh tường đấy.”
Bị anh nói như vậy, tôi hơi ngượng ngùng.
“Ừm, có lẽ là đã quên rồi.”
“Vậy chị định đi làm ở đâu?”
“Bắc Kinh.”
Dù tôi cũng nghĩ đến việc chuyển đến một thành phố khác xa Lục Đình Thâm, nhưng từ khi được bà nội đón đi, tôi luôn sống ở Bắc Kinh. Ở đó tôi lớn lên, đi học, bạn bè của tôi cũng ở đó. Tại sao tôi phải ép mình thay đổi đến một thành phố xa lạ, dần dần thích nghi với mọi thứ ở thành phố mới vì Lục Đình Thâm?
“Vậy em đi cùng chị, đúng lúc nhà em tìm thấy em rồi.”
Cuối cùng, tôi cũng đi nhờ xe của Tống Văn Cảnh. Phải quay lại Bắc Kinh, lại phải đối mặt với những căng thẳng khi gặp Lục Đình Thâm, nhưng giữa những kế hoạch mà Tống Văn Cảnh hào hứng kể, cảm giác đó dần nhạt nhòa.
Cuộc sống ở Bắc Kinh dường như diễn ra suôn sẻ. Cuộc phỏng vấn rất thuận lợi, tôi đã nhận được thông báo nhập việc vào tuần sau. Tôi lại thuê một căn hộ gần công ty. Chỉ có điều, sau khi biến mất hai ngày, Tống Văn Cảnh lại trở thành hàng xóm của tôi. Khi ra ngoài đổ rác, tôi thấy có công nhân đang khiêng đồ đạc vào nhà bên cạnh. Liếc mắt một cái, tôi đã thấy Tống Văn Cảnh cao lớn đang đứng trong nhà, chỉ huy công nhân sắp xếp đồ đạc.
“Sao em lại ở đây?”
“Ban đầu muốn tạo bất ngờ cho chị, nhưng không ngờ lại bị chị phát hiện.”
Tống Văn Cảnh tự nhiên cúi người, cầm lấy túi rác của tôi.
“Em nhớ món ăn của chị nấu lắm rồi, nên lại đến làm hàng xóm để sang ăn ké.”
Thật sự tôi khá bất ngờ khi thấy anh xuất hiện. Sống ở một nơi xa lạ, có anh làm hàng xóm cũng cảm thấy an toàn hơn.
“Vậy lát nữa chị sẽ nấu vài món để chúc mừng em chuyển nhà.”
Để tiện, cuối cùng chúng tôi quyết định ăn lẩu ở nhà. Nồi lẩu cay sùng sục, Tống Văn Cảnh gắp một miếng lòng bò vừa nhúng xong cho vào bát tôi. Vừa ăn một miếng, tôi đã bị cay đến nỗi phải cầm ly nước ngọt bên cạnh uống liền mấy ngụm.
“Hóa ra chị không ăn được cay à, em nghe chị nói thích ăn lẩu lắm, cứ tưởng…”
“Không sao, có lẽ lâu rồi không ăn nên hơi không quen.”
Lâu lắm rồi tôi mới ăn lẩu. Trước đây tôi thích ăn lẩu nhất. Hồi bà nội còn sống, bà thường ăn cùng tôi, bà ăn lẩu thanh, còn tôi ăn lẩu cay. Có lần Lục Đình Thâm họp đến khuya, cơm tôi mang đến đã nguội. Bên ngoài đang đổ tuyết nhỏ, tôi đề nghị ra ngoài ăn. Tôi dẫn anh ta đi ăn lẩu. Lục Đình Thâm vốn ăn nhạt, tôi đặc biệt gọi lẩu thái dương. Nhưng suốt bữa ăn, Lục Đình Thâm cứ nhíu mày. Khi về nhà, anh ta nói:
“Lần sau đừng ăn nữa, ăn xong cả người cứ hôi hôi.”
Từ đó tôi không ăn lẩu cay nữa. Một món ăn, nếu lâu ngày không ăn, ngay cả vị giác cũng sẽ không quen. Nhưng rất nhanh tôi đã ăn đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, lấy lại được cảm giác thích thú khi ăn lẩu trước đây. Ăn xong, Tống Văn Cảnh dọn dẹp bàn ăn, lau chùi nhà bếp rồi mở cửa sổ thông gió. Khi đi, anh còn mang theo cả túi rác.
Cuộc sống trở lại thành phố Bắc Kinh bình yên hơn tôi tưởng. Các phương tiện truyền thông chẳng còn nhắc đến cái tên “phu nhân nhà họ Lục” đã vắng bóng bao lâu nay, nhà họ Lục cũng chẳng ai tìm đến tôi nữa. Dường như sự tồn tại của tôi chẳng đáng để ai quan tâm. Ngược lại, công chúng lại tò mò về vị trợ lý luôn kề bên Lục Đình Thâm. Tôi lướt qua những bức ảnh do phóng viên chụp trộm, lòng tràn đầy cảm giác trớ trêu. Liệu Lục Đình Thâm có thật sự yêu Lâm Uyển đến vậy không?
Trong những bức ảnh, Lục Đình Thâm cúi người chỉnh lại cà vạt cho đối phương, lên xe thì cẩn thận che chở cho đầu cô ta. Cả những ngày mưa, anh ta cũng luôn che ô nghiêng về phía cô ta. Thì ra tình yêu dành cho một người có thể dễ dàng chuyển sang một người khác, chỉ vì một khuôn mặt tương tự đến vậy. Lục Đình Thâm luôn bảo vệ thông tin về Lâm Uyển rất tốt. Chưa bao giờ có bức ảnh nào bị rò rỉ. Mọi người đều đồn đoán rằng: tôi đã bị anh hoàn toàn lạnh nhạt. Nếu còn ở lại nhà họ Lục lúc này, có lẽ tôi đang chờ đợi một người chồng chẳng bao giờ về nhà. Nhưng bây giờ, tôi bận rộn với những bản kế hoạch, những cuộc họp. Bận rộn…
“Tống Văn Cảnh, chị đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có làm nũng với chị như vậy!”
Tôi đẩy mạnh đầu anh ra khỏi vai. Tống Văn Cảnh lại đẩy cái laptop của tôi ra xa, bất mãn nói:
“Trước mặt một anh chàng đẹp trai như em, mà chị lại cứ nhìn chằm chằm vào một ông già làm gì?”
Lần đầu tiên nghe ai đó gọi Lục Đình Thâm là ông già, nếu để anh ta biết được, chắc chắn sẽ rất buồn cười. Nghĩ đến biểu cảm của anh ta, tôi không nhịn được mà bật cười. Khi ngẩng đầu lên sau khi cười xong, thì thấy Tống Văn Cảnh nhìn tôi với vẻ nghiêm túc.
“Anh ta có phải là người đã làm chị tổn thương trước đây không? Lục Đình Thâm của tập đoàn Lục thị, em quen biết anh ta.”
Tôi ngạc nhiên nhìn Tống Văn Cảnh. Trong trí nhớ của tôi, tôi chưa bao giờ thấy Tống Văn Cảnh ở nhà họ Lục.
“Hồi nhỏ, mẹ em bảo em gọi anh ta là chú.”
Tôi lại không nhịn được cười, ôm bụng và ngã xuống sofa.
“Ha ha… Anh ta chỉ lớn hơn em có bốn tuổi thôi mà, em dám gọi là chú à… ha ha…”
Tống Văn Cảnh véo má tôi.
“Anh ta trông già hơn tuổi.”
Lục Đình Thâm đã tham gia vào công việc của công ty từ khi còn rất nhỏ. Vì vậy, anh ta trông trưởng thành hơn so với những người cùng trang lứa. Nghe vậy thì có vẻ cũng hợp lý.
“Vậy ra chị là phu nhân nhà họ Lục đã biến mất?”
Khuôn mặt của Tống Văn Cảnh đột ngột phóng to trước mắt tôi. Lúc này, tôi mới nhận ra mình đã vô tình gối đầu lên đùi anh từ lúc nào. Tôi muốn ngồi dậy, nhưng Tống Văn Cảnh lại giữ chặt tôi, anh nhìn chằm chằm dường như muốn tôi đưa ra câu trả lời.
“Ừ.”
“Vậy tôi sẽ tìm luật sư, chúng ta sẽ ly hôn ngay ngày mai!”
“Không cần… Chúng tôi không có giấy đăng ký kết hôn.”
Tôi cười khổ, không có giấy đăng ký kết hôn nên cũng chẳng cần ly hôn. Giữa chúng tôi, thứ duy nhất ràng buộc chỉ là chiếc nhẫn cưới. Có lẽ vì đã làm “phu nhân nhà họ Lục” quá lâu, nên ngay cả Lục Đình Thâm cũng quên mất rằng: chúng tôi thậm chí còn chưa đăng ký kết hôn.
“Vậy thì tốt, vậy chị hãy làm giấy đăng ký kết hôn với em đi!”
———–
Nhìn cuốn sổ đỏ hồng tươi vừa mới ra lò trên tay, tôi bỗng chốc ngẩn ngơ. Ngày xưa, tôi từng nghĩ rằng: trên giấy đăng ký kết hôn của mình sẽ là bức ảnh của tôi và Lục Đình Thâm, nào ngờ lại là một người đàn ông khác. Tối qua, dưới sự nài nỉ của Tống Văn Cảnh, tôi đã đồng ý giúp anh kết hôn giả để đối phó với gia đình. Tống Văn Cảnh lấy cuốn sổ đỏ ra khỏi tay tôi.
“Để anh mang về cho bố mẹ xem đã, chứ không mẹ anh cứ nghĩ anh lừa bà ấy.”
Cuộc hôn nhân này thật sự chẳng có chút cảm giác thực nào cả. Ba năm trước, đám cưới hoành tráng ấy, có nghi thức nhưng lại thiếu giấy đăng ký kết hôn. Mọi thứ đều như một vở kịch, một hạnh phúc giả tạo để phô trương ra bên ngoài. Bây giờ có giấy đăng ký kết hôn rồi, mà lại chẳng có đám cưới. Trong lòng tôi lại cảm thấy yên tâm lạ thường, có lẽ vì không có kỳ vọng nên cũng chẳng có thất vọng. Tống Văn Cảnh mang giấy đăng ký kết hôn về nhà một chuyến, rồi mang đến một tin vui.
“Bố mẹ anh đã đồng ý cho anh tổ chức triển lãm tranh rồi. Lần này anh rất hài lòng với những tác phẩm của mình.”
————–