Hôn nhân giả, tình yêu thật - Phần 1
Người đời tung hô tôi là kẻ may mắn: một cô gái mồ côi được nhà họ Lục nuôi lớn, rồi trở thành phu nhân của tổng giám đốc Lục Đình Thâm quyền lực, một bước liền tiến vào trung tâm giới hào môn. Nhưng trong mắt anh, tôi chỉ là cái bóng mờ nhạt, thế thân của một người con gái đã chớt. Đám cưới thế kỷ ấy, không có giấy đăng ký kết hôn, cũng chẳng có tình yêu.
Tôi từng ngây dại nghĩ rằng, chỉ cần ở lại đủ lâu, anh sẽ quay đầu nhìn. Nhưng thứ tôi nhận được, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật nhục nhã… và chiếc nhẫn cưới bị ném trả dưới chân. Ngày tôi quay lưng bước đi, mang theo cả kiêu hãnh và những mảnh vỡ của tuổi thanh xuân, tôi ngỡ mình đã mất tất cả.
Không ngờ, sau khi bước khỏi bóng tối, lại tìm thấy ánh mặt trời, bầu trời sao… và một người sẵn sàng cúi đầu gọi tôi là “vợ”. Chỉ là, khi bóng hình cũ quay về, gieo vào tim tôi những rung động đã ngủ quên. Liệu tôi có đủ dũng khí để bước tiếp, hay lại chìm đắm trong quá khứ một lần nữa?
Mời bạn cùng thưởng thức truyện: “HÔN NHÂN GIẢ, TÌNH YÊU THẬT”
—————
Trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi tám của Lục Đình Thâm. Tôi khoác lên mình chiếc váy dạ hội lộng lẫy nhất, tay trong tay với Lục Đình Thâm xuất hiện. Vừa bước xuống bậc thềm, Lục Đình Thâm đã buông tay tôi, anh ta bỏ mặc tôi đứng giữa không đám đông. Mọi ánh mắt trong hội trường đều đổ dồn về phía Lục Đình Thâm. Tôi bị lãng quên ở một góc.
Người ta lần lượt mang quà đến tặng Lục Đình Thâm. Anh ta chỉ thờ ơ ra hiệu cho quản gia cất đi. Cho đến khi có người mang đến một người đẹp tuyệt sắc, mọi ánh nhìn lại đổ dồn về phía tôi. Có ánh mắt thương hại, có ánh mắt hả hê chờ đợi và cả những ánh mắt chế giễu. Những năm qua, tôi đã quá quen với những ánh mắt mang đầy ý đồ xấu xa như vậy. Gương mặt vốn vô cảm của Lục Đình Thâm thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên. Người đẹp ấy quá giống tình đầu đã khuất của anh.
“Dám đưa phụ nữ đến trước mặt phu nhân, các người thật to gan.”
Lục Đình Thâm cười giễu cợt. Người tặng quà nịnh nọt:
“Lục phu nhân rộng lượng, chắc hẳn sẽ không để ý đâu.”
Tôi không phải không để ý, chỉ là họ đã tính toán rằng: tôi không dám phản kháng mà thôi. Một cô gái mồ côi được nuôi dưỡng bởi nhà họ Lục. Làm sao có thể dám nói “không”, với người nắm quyền lực mới của nhà họ Lục được. Lục Đình Thâm xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón tay, ánh mắt tràn đầy ý cười:
“Vì phu nhân đã đồng ý rồi, vậy thì đưa cô ấy đi…”
Lục Đình Thâm còn chưa nói hết câu, tôi đã nhanh chóng tiến đến bên cạnh anh. Nhìn vào gương mặt của người đẹp kia. Người tặng quà quả thật rất có tâm, biết rõ sở thích của Lục Đình Thâm. Đột nhiên tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Dường như tôi không thể nào nghe lời bà nội, tiếp tục duy trì hình tượng Lục phu nhân được nữa. Chiếc tháp rượu sâm banh phía sau bị tôi nhẹ nhàng đẩy đổ. Những chiếc ly pha lê xếp chồng lên nhau, nhẹ nhàng chạm vào nhau và sụp đổ ầm ầm. Mảnh thủy tinh và rượu bắn tung tóe khắp nơi, hiện trường buổi tiệc trở nên hỗn loạn.
Có người kinh hãi kêu lên: “Lục phu nhân phát điên rồi!”
Tôi đã phá hỏng buổi tiệc sinh nhật của Lục Đình Thâm. Nhưng dường như anh không hề để tâm. Quản gia đã sắp xếp cho khách khứa ra về, đống hỗn độn cũng được người hầu dọn dẹp. Người đẹp kia vẫn được giữ lại, đứng yên lặng bên cạnh Lục Đình Thâm. Thậm chí cả tính cách của cô ta cũng giống hệt tình đầu của Lục Đình Thâm. So sánh hai người, quả thực tôi mới là kẻ điên. Lục Đình Thâm nghịch ngợm ngón tay của người đẹp, nhìn tôi rồi thản nhiên lên tiếng:
“Sao lại tức giận đến vậy? Nếu em không muốn nhìn thấy cô ấy, anh sẽ để cô ấy ở bên ngoài. Em yên tâm, anh đã thề với bà nội: không bao giờ động đến vị trí phu nhân của em.”
Người phụ nữ bên cạnh anh cũng lên tiếng khuyên nhủ:
“Lục phu nhân, cô cần gì phải tức giận chứ ! Một người đàn ông như tổng giám đốc Lục làm sao chỉ có một người phụ nữ được. Tôi chỉ đơn thuần ngưỡng mộ tổng giám đốc Lục thôi, sẽ không ảnh hưởng đến vị trí của cô đâu.”
Tôi tháo chiếc nhẫn trên tay, đặt nó lên bàn trước mặt Lục Đình Thâm. Anh ta nhướn mày.
“Trả nhẫn lại cho anh.”
Lục Đình Thâm cầm lấy chiếc nhẫn, tung nó lên cao. Ánh sáng lấp lánh của viên kim cương vụt qua, rồi rơi trở lại vào tay anh ta. Lục Đình Thâm ném về phía sau, đưa cho người phụ nữ:
“Cho cô, chiếc nhẫn vài triệu đô mà phu nhân nói không cần thì không cần.”
Lục Đình Thâm đứng dậy, cười nhạt, ra lệnh cho quản gia:
“Đi tìm vài thầy giáo dạy lễ nghi cho phu nhân. Sau này, tôi không muốn nhìn thấy những chuyện thiếu lễ phép như vậy nữa.”
Đi được vài bước, anh ta quay lại. Ném chiếc nhẫn trên tay xuống đất. Chiếc nhẫn lăn tròn vài vòng, dừng lại ngay trước chân tôi.
“Nếu không muốn đeo nhẫn thì cứ ném hết đi.”
Lục Đình Thâm đưa người rời đi. Tiếng động ầm ĩ của động cơ xe vang vọng rõ ràng trong đêm. Quản gia đứng bên cạnh thở dài:
“Cô chủ, cô lại làm ông chủ tức giận rồi. Cô rõ ràng biết ngài ấy vẫn còn giận cô mà.”
Tôi nhặt chiếc nhẫn dưới chân lên, ném vào thùng rác.
“Chú Trần, chú đi làm việc đi, không cần phải lo cho tôi.”
Quản gia thở dài rồi rời đi. Một mình tôi lên lầu, cởi bỏ bộ váy dạ hội cầu kỳ. Mặc một chiếc áo phông trắng, lấy vali ra, xếp hết những bộ quần áo rõ ràng là của tôi trong tủ vào đó.
Những cặp vợ chồng khác cãi nhau, họ còn phải suy nghĩ đến vấn đề ly hôn. Nhưng giữa tôi và Lục Đình Thâm, mối liên hệ chỉ còn lại một chiếc nhẫn cưới. Không ai có thể ngờ rằng: đám cưới thế kỷ từng gây chấn động toàn thành phố, chú rể và cô dâu lại không có giấy đăng ký kết hôn. Tôi vẫn còn nhớ những lời Lục Đình Thâm nói trong lễ cưới.
“Trong hộ khẩu của tôi chỉ có thể có tên của Uyển Uyển. Hứa Tân Nghiên, cô không nên lấy tôi.”
Nhưng làm sao bây giờ. Tôi vẫn kết hôn với anh ta, kết hôn với người mà tôi đã yêu bảy năm từ thời thiếu nữ. Cứ tưởng rằng, một ngày nào đó tôi có thể cảm hóa được Lục Đình Thâm. Nhưng cuối cùng, tôi lại trở thành người vợ danh không thực của nhà họ Lục trong mắt mọi người.
Khi tôi kéo vali ra khỏi nhà, cả biệt thự yên tĩnh đến lạ thường. Giống hệt như đêm mưa hôm đó, khi bà nội vừa đưa tôi về. Lục Đình Thâm mười ba tuổi đứng trên cầu thang, lạnh lùng nhìn tôi. Nhưng rồi quay vào bếp để đưa cho tôi một cốc sữa ấm.
———-
Tôi đã đặt vé máy bay. Bay sáu tiếng, lại đi xe ba tiếng nữa, tôi trở về một thị trấn nhỏ hẻo lánh ở miền Nam. Người ta thường nói khi về già sẽ muốn lá rụng về cội. Nhưng thực ra, một người không nhà không cửa cũng sẽ vô cùng nhớ nhung quê hương. Dù cho quê hương đó không còn một người thân nào.
Tôi thuê một ngôi nhà nhỏ ở thị trấn. Tiếng địa phương vừa quen vừa lạ, lúc rời đi tôi còn nhỏ, sau đó lại luôn ở thành phố Bắc Kinh. Tôi đã quên mất cách nói. May mắn thay, ngôi nhà bên cạnh cũng có người ngoại tỉnh ở, chỉ là họ đến trước tôi.
Hôm đó khi đi chợ, tôi không hiểu tiếng địa phương của bà bán hàng, anh đã giúp tôi thoát khỏi tình huống khó xử. Ngày hôm sau, tôi làm bánh ngô để cảm ơn vì sự giúp đỡ hôm trước, mới biết anh là một họa sĩ đến đây để lấy cảm hứng. Trông anh có vẻ như vừa mới tốt nghiệp đại học, trên người tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Xa rời những bộn bề ở thành phố Bắc Kinh. Trong một môi trường giản dị như vậy, tôi mới chợt nhận ra, mình cũng mới chỉ hai mươi lăm tuổi. Nhưng vì ở nhà họ Lục, tôi luôn tỏ ra mình là một phu nhân của gia tộc, mà cứ ngỡ mình đã già nua, lụ khụ.
Tôi mua hoa về từ chợ, trồng đầy hoa hồng trong sân. Bên cạnh luống hoa đặt một chiếc xích đu nhỏ. Dù có hơi đơn sơ nhưng mọi thứ đều hợp ý tôi. Vườn hoa của nhà họ Lục toàn là những bông hồng vàng mà Lâm Uyển yêu thích, trong nhà kính có một cây đàn piano đắt tiền. Đó là thứ mà Lục Đình Thâm đặc biệt thiết kế cho cô ấy, không ai được phép chạm vào.
Hồi đó, bà nội muốn người ta nhổ bỏ những bông hồng. Nhưng lại khiến Lục Đình Thâm nổi giận:
“Nếu không có những bông hồng đó, tôi cũng sẽ không quay về cái nhà này nữa.”
Chuyện đó không ai nhắc lại nữa, Lâm Uyển và những bông hồng đó đều trở thành điều cấm kỵ của nhà họ Lục.
————–