Hào quang tội lỗi: Vết nhơ của ảnh đế bạc tình - Phần 3
Đêm đó, tôi không ngủ chút nào. Đến gần sáng, tôi mới chợp mắt được một lúc. Chưa ngủ bao lâu, tiếng gõ cửa của Vệ Dật đã đánh thức tôi.
“Bùi Hiên tổ chức họp báo rồi, có rất nhiều phóng viên ở buổi phát trực tiếp. Nhưng trong phòng phát sóng, vẫn đầy những lời chửi rủa. Từ tối qua đến giờ, anh ta nhận được: 99% những lời chỉ trích, 1% còn lại, là fan của anh ta.”
Vệ Dật đưa cho tôi một ly sữa nóng, rồi đặt máy tính bảng lên bàn, ngồi bên cạnh, quan sát tôi một cách cẩn thận.
“Tôi ổn mà”. tôi cười nói.
Dù bây giờ rất mệt mỏi, nhưng đó không phải là tôi đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Cả đêm qua, tôi đã nghĩ thông suốt. Đây là sự bảo vệ của mẹ tôi từ trên trời cao, để tôi thoát khỏi người đàn ông giả dối này, trước khi kết hôn. May mắn là tôi mới chỉ ba mươi tuổi.
“Ổn là tốt rồi.”
Vệ Dật dường như cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy lặng lẽ ngồi cùng tôi, theo dõi buổi phát trực tiếp. Khi tôi uống hết ly sữa, Bùi Hiên đã dựa vào nước mắt và diễn xuất của mình, để khiến một số cư dân mạng tin rằng: chúng tôi đã chia tay từ lâu.
“Ôn Tâm là một người quản lý rất tận tâm. Nhưng khi công việc và cuộc sống hòa lẫn vào nhau, chúng tôi khó tránh khỏi những cuộc cãi vã. Tình yêu cũng phai nhạt dần theo thời gian. Vì vậy, bây giờ, tôi và Ôn Tâm chỉ là bạn bè và đối tác. Chúng tôi đã chia tay từ lâu rồi.”
“Lạc Lạc là một cô gái tốt. Cô ấy rất trong sáng, vui vẻ, và thuần khiết. Chỉ khi ở bên cô ấy, tôi mới có thể giải tỏa được căng thẳng từ công việc. Cô ấy là ánh sáng trong cuộc đời tôi. Nếu không có sự ủng hộ của cô ấy, tôi đã không thể đứng vững để giành Grand Slam.”
Bùi Hiên đã chuẩn bị sẵn thỏa thuận chia tay giả mạo. Anh ta tự cho rằng, đã nắm chắc phần thắng. Đúng là, giờ nghĩ lại, nửa năm qua chúng tôi không hề chụp chung bất kỳ bức ảnh thân mật nào. Anh ta từng thường xuyên gọi đồ ăn khuya cho tôi, nhưng bây giờ lại nói rằng: phải chuẩn bị sức khỏe cho việc sinh con, ăn uống thanh đạm. Và khi tôi thèm đồ ăn, anh ta sẽ tự nấu ăn. Không hề có một đơn hàng giao đồ ăn nào, trong sáu tháng qua. Những dấu vết về cuộc sống chung của chúng tôi, đã bị anh ta xóa sạch rất nhiều. Tất cả những thứ chung, đều có thể ngụy biện bằng lý do công việc. Với lời nói của Bùi Hiên, người hâm mộ bắt đầu cảm thấy tự tin hơn, và lập tức kiểm soát dư luận:
“Ôn Tâm đúng là một kẻ mưu mô ! Chỉ vì tức giận sau khi chia tay, mà muốn hủy hoại Ảnh đế của chúng tôi.”
“Đều là người trưởng thành cả rồi, tại sao không thể chia tay êm đẹp?”
“Bịa chuyện ngoại tình là phạm pháp đấy ! Ôn Tâm ra đây mà nhận lỗi và xin lỗi đi.”
“Ôn Tâm không phải là người. Ép Bùi Hiên làm việc quá sức, Ôn Tâm và công ty quản lý cút ra mà xin lỗi. Tốt nhất hãy rời khỏi Bùi Hiên, đừng làm hại anh ấy nữa.”
…
Dư luận đã lên đến đỉnh điểm. Tôi mở điện thoại, chuẩn bị liên lạc với luật sư, nhưng lại nhìn thấy tin nhắn của Bùi Hiên gửi cho tôi.
“Ôn Tâm, tắt máy là có thể trốn tránh sao? Dù thế nào đi nữa, ngày mai tôi sẽ tổ chức họp báo để minh oan cho Lạc Lạc. Cô ấy không thể mang tiếng xấu khi làm vợ tôi.”
“Nếu ngày mai em còn giở trò phá, tôi không ngại nói ra sự thật về cái chớt của bố mẹ em”
Đọc xong tin nhắn, tôi càng thêm quyết tâm, không thể mềm lòng. Người yêu cũ, trở mặt vô tình, ích kỷ đến mức: có thể lật lại vết thương của tôi, và xát thêm muối vào đó. Nhưng anh ta quên mất rằng, tôi không còn là cô bé của ngày xưa nữa. Tự ti, nhút nhát, khép kín.
“Luật sư Nhậm, vào đi ! ” tôi gọi điện, nói nhẹ nhàng.
Trên màn hình phát trực tiếp, Bùi Hiên vẫn đang khóc, đèn flash liên tục nháy sáng về phía anh ta. Không ai chú ý đến cửa bên mở ra, luật sư Nhậm mang theo máy tính và tài liệu, đi thẳng lên sân khấu.
“Xin chào mọi người, tôi là luật sư đại diện của Ôn Tâm. Hôm nay, tôi đến đây thay mặt cô ấy tham dự buổi họp báo.”
Không đợi Bùi Hiên kịp phản ứng, luật sư Nhậm đã chiếu video từ máy tính lên màn hình lớn. Trong video, Tiểu Tiểu vẫy đuôi vui vẻ quay vòng trước cửa. Khi cửa mở, Bùi Hiên và tôi ôm hôn nhau bước vào. Anh ta gọi tôi là “vợ yêu”, bằng giọng ngọt ngào và rõ ràng. Video chiếu liên tiếp các đoạn từ sáu tháng qua, cho đến tối qua. Tiểu Tiểu lăn lộn trong phòng khách, camera tự động ghi lại hình ảnh Bùi Hiên nói:
“Vợ yêu, ngày mai là lễ trao giải rồi, anh sắp hoàn thành Grand Slam rồi. Tối nay, em có muốn thưởng cho anh không? Với tư thế mà anh thích nhất ấy.”
Ở góc trên bên trái của mỗi video, đều có hiển thị rõ ràng thời gian. Bùi Hiên không thể chối cãi. Một nữ phóng viên tức giận đặt câu hỏi đầu tiên.
“Những video này, có thể chứng minh rằng trước đêm trao giải, hai người vẫn còn sống chung với nhau, và tình cảm rất mặn nồng. Vậy mối quan hệ của anh với Lạc Lạc, bắt đầu từ khi nào? Anh vừa nói đã chia tay từ lâu, thì giải thích thế nào đây?”
Bùi Hiên, người vừa rồi còn đầy đau khổ, giờ đã ngừng rơi nước mắt. Trong mắt anh ta hiện rõ sự phẫn nộ. Anh ta cười nhạt:
“Tôi đã quen Ôn Tâm mười ba năm rồi. Cô ấy là một kẻ lừa đảo dối trá, lời cô ấy nói không đáng tin. Các người không biết sao? Ôn Tâm là con gái của một kẻ ghiếc người, và một người mắc bệnh tâm thần đấy.”
Cả hội trường xôn xao. Vệ Dật quay sang nhìn tôi, gương mặt đầy vẻ không thể tin được. Tôi giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, nhìn chằm chằm vào màn hình phát trực tiếp. Luật sư Nhậm đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Thân chủ của tôi, cô Ôn Tâm, sinh ra trong một gia đình bất hạnh. Bố của cô ấy thường xuyên bạo hành cả cô ấy và mẹ. Mẹ cô ấy đã bảy lần tự tử không thành, tinh thần bị suy sụp.”
“Mẹ cô ấy, là một người phụ nữ rất đáng thương. Lần cuối cùng bị đánh đến gãy chân, bà ấy vẫn cố gắng giữ lại một chút lý trí cuối cùng. Giấu cô con gái nhỏ trong tủ quần áo, và bảo cô ấy: đợi đến khi có người vào phòng hãy ra ngoài. Bà ấy đã tuyệt vọng, không còn sức sống nữa. Nhưng để cứu con gái khỏi gã chồng bạo hành, bà đã cầm dao và ghiếc ông ta. Sau đó, bà ấy để lại thư tuyệt mệnh và uống cả một chai thuốc.”
“Sự việc này từng lên tin tức xã hội. Tất cả mọi người đều cảm thương cho cô bé chín tuổi đó. Cô bé đã được gửi đến một trại trẻ mồ côi tốt nhất. Mỗi ngày đều có những tình nguyện viên tự nguyện đến bên, giúp cô dần thoát khỏi bóng tối của sự trầm cảm.”
“Nhưng tất cả những người tốt bụng ấy, đều không ai đăng ảnh của cô bé, không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về cô bé. Thậm chí, nhờ sự giúp đỡ của chính quyền, cô bé còn được đổi tên. Tất cả mọi người đều âm thầm bảo vệ, hy vọng cô có thể vượt qua nỗi đau.”
“Cô ấy đã chia sẻ bí mật đau đớn nhất của mình, cho người đàn ông mà cô tin tưởng sẽ gắn bó suốt đời. Nhưng không ngờ, anh ta lại dùng chính vết thương đó, để che đậy sự thật về việc ngoại tình của mình. Nhưng cô Ôn Tâm, chưa bao giờ lợi dụng chuyện này để đánh bóng tên tuổi. Ngược lại, nhiều năm qua, cô ấy đã âm thầm tài trợ cho các trại trẻ mồ côi, và các quỹ chống bạo hành gia đình.”
Mọi người nhìn lên màn hình lớn chiếu tin tức ngày đó, im lặng không nói. Không biết ai đã mắng một câu “đồ cặn bã”, rồi tiếp theo là những lời chửi rủa Bùi Hiên vang lên khắp hội trường. Luật sư Nhậm ra hiệu mọi người im lặng, và tiếp tục:
“Hôm nay, chúng tôi sẽ đệ đơn kiện lên tòa án. Mọi khoản thu nhập và chi tiêu trong thời gian hai người yêu nhau, đều có bằng chứng liên quan. Phần tài sản thuộc về cô Ôn Tâm, chúng tôi nhất định sẽ đòi lại. Kể từ hôm nay, cô Ôn Tâm sẽ từ chức khỏi công ty cũ, và tự động chấm dứt mọi hợp tác với anh Bùi Hiên. Về sau, nếu anh ta còn tiếp tục bôi nhọ và vu khống cô Ôn Tâm, chúng tôi sẽ sử dụng pháp luật để bảo vệ mình.”
Sau khi buổi phát trực tiếp kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm. Không biết từ khi nào, Vệ Dật đã ngồi bên cạnh giường. Anh dừng lại một lúc, rồi đột nhiên ôm tôi:
“Ôn Tâm, tên em thật đẹp. Mọi chuyện đã kết thúc rồi, trước khi bắt đầu làm quản lý của tôi, em muốn đi nghỉ không?”
Tôi mỉm cười từ chối khéo:
“Là đối tác, từ tối qua đến giờ anh đã giúp tôi quá nhiều rồi.”
Vệ Dật nhún vai, nói:
“Vậy thì với tư cách đối tác, tôi có trách nhiệm nhắc nhở em nên đi ngủ đi. Quầng thâm mắt của em đã như gấu trúc rồi đấy. Phải có tinh thần tốt, thì mới có thể giúp tôi hoàn toàn đánh bại Bùi Hiên.”
Nghe anh ấy nói, tôi dần buồn ngủ. Có lẽ sau khi mọi chuyện được giải quyết, tâm trạng tôi cũng thư thái hơn. Tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, trời đã xế chiều. Tiểu Tiểu không có trong phòng khách. Tôi thay quần áo và đi xuống tầng một, thấy Tiểu Tiểu đang nằm trên đùi Vệ Dật, xem TV cùng anh ấy.
“Tiểu Tiểu hình như rất thích tôi,” Vệ Dật cười nói.
“Ừ, Tiểu Tiểu rất ít khi gần gũi người lạ. Cảm ơn anh đã chăm sóc, giờ tôi nên đi rồi.”
Vệ Dật có vẻ hơi thất vọng, nhưng vẫn đứng dậy, nói:
“Tôi đưa em về. Bên kia, tôi đã cho người dọn dẹp xong xuôi rồi.”
Căn hộ của Vệ Dật nằm ở trung tâm thành phố. Khi xe đi qua quảng trường Bến Thượng Hải, tôi thấy tấm áp phích khổng lồ của Bùi Hiên đang bị gỡ xuống.
“Tâm trạng em thế nào?” Vệ Dật hỏi tôi.
“Nhẹ nhõm như vừa vứt bỏ rác.”
————-
Sau những rắc rối của lễ trao giải và buổi họp báo, Bùi Hiên trở thành Ảnh đế tụt giá nhanh nhất trong lịch sử. Hầu hết các thương hiệu cao cấp mà anh ta làm đại diện, đều hủy hợp đồng. Hai bộ phim đỉnh cao đã ký hợp đồng, cũng đang xem xét việc thay diễn viên. Những nam nghệ sĩ có mối quan hệ thân thiết với anh ta, sợ bị liên lụy vì câu “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Còn các nữ nghệ sĩ, sợ bị cuốn vào những mối quan hệ tình cảm rối ren không rõ ràng, đều giữ khoảng cách với anh ta. Từ một Ảnh đế được mọi người chú ý với tương lai tươi sáng, anh ta trở thành kẻ bị khinh bỉ chỉ trong hai ngày. Vệ Dật mỗi ngày đều vui vẻ, ngồi hóng chuyện về Bùi Hiên. Tôi trêu anh ấy trẻ con, nhưng anh chỉ thản nhiên đáp:
“Anh và anh ta là kẻ thù lâu năm. Anh chỉ thích nhìn anh ta ngày càng thảm hại thôi.”
Thực ra, tôi không mấy quan tâm đến tình trạng hiện tại của Bùi Hiên. Trên mạng vẫn có nhiều người chửi rủa và nghi ngờ tôi, những câu nói như: “để thời gian trả lời”, tràn ngập trong phần bình luận, nhưng tôi cũng không để ý. Qua lần này, tôi càng nhận ra rằng, sống tốt cho bản thân mới là điều quan trọng nhất. Mẹ đã dùng hơi thở cuối cùng để cứu tôi, làm sao tôi có thể phụ lòng bà ấy được. Ai cũng có thể phản bội và làm tổn thương bạn, nhưng tiền thì không. Vì vậy, trọng tâm hiện tại của tôi chỉ là công việc.
————–